07

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vẫn là Bá Viễn, anh xuất hiện trong quầy rượu nhà Châu Kha Vũ, giành lấy ly rượu vang trên tay cậu.

"đừng ở đây mà ủ rũ như thế"

Giọng Bá Viễn gắt lên, nhưng Châu Kha Vũ thì chẳng thèm đoái hoài gì tới, vẫn cứ soài người ra trên bàn.

"từ bốn tháng trước, mỗi ngày anh ấy đều gọi điện cho em mỗi khi trời tối, đều chúc em ngủ ngon, đều dùng mọi sự dịu dàng của anh ấy cho em. Vậy tại sao anh ấy không chấp nhận em?"

Châu Kha Vũ thì thào, đôi mắt thì mơ màng, chẳng có tiêu cự.

"rõ ràng em yêu anh ấy như thế"

Bá Viễn giương tay chỉ về phía xa tít ngoài ô cửa sổ, nơi ánh trăng non treo ngược, lơ lửng.

"tình yêu cứ như ánh trăng ấy, dù tròn dù khuyết, thì nó vẫn ở đấy thôi, dù khuất mây hay tỏ rõ, thì vẫn ở đấy thôi, và con người thì vẫn cứ nhìn thấy nó. Em nói xem, vì sao Lưu Chương chẳng chịu chấp nhận em"

Châu Kha Vũ chán nản, lại đổ thêm một ly rượu.

"làm sao mà em biết được, em cũng đang tìm hiểu đây"

Bá Viễn cũng chẳng tiếp tục nói điều gì, chỉ yên lặng vỗ vai cậu.

"suy nghĩ cho kĩ vào"

Tiếng chuông điện thoại reo lên dồn dập, nhưng Châu Kha Vũ chẳng buồn trượt nghe.

Hôm nay là một ngày tồi tệ, còn hơn ngày hôm qua tỏ tình bị thất bại nữa. Và Châu Kha Vũ chẳng muốn bắt điện thoại, dù rằng cậu biết nó thuộc về Lưu Chương.

Châu Kha Vũ cứ để máy treo như thế, qua hai lần gọi nhỡ, Lưu Chương cũng không tiếp tục gọi. Cậu nhận được một tin nhắn thoại.

"dù sao thì, chúc em ngủ ngon"

Giọng Lưu Chương đều đều, Châu Kha Vũ còn chẳng tưởng tượng nổi nét mặt của anh qua âm thanh này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net