02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi không có ai bên cạnh, hai người mượn tạm hơi ấm, giây phút này như thể bầu bạn với nhau chí ít sẽ không cô độc.

_

"Chị gái, pha lê màu hồng này có lợi cho vận đào hoa đấy."

"Xin lỗi, thầy Khương hiện tại không có ở công ty. Tôi không hiểu đoán mệnh, có lẽ không thể giúp được chị."

"Ông tôi nhập viện rồi, cần gấp một khoản tiền, vì thế đến đây làm việc. Thầy Khương và chị Nam đối với tôi rất tốt."

"Có thể đó, thanh toán qua wechat, quẹt thẻ, tiền mặt đều được. Chị gái hẹn gặp lại~"

Châu Kha Vũ tận dụng quẹt thẻ của phú bà, quay đầu đảo mắt, mặt của hắn mấy ngày này cười đến đau rồi.

Cái gọi là "dùng thân thể để trả nợ" của người đó, có nghĩa là để hắn ở trước bàn, mỗi ngày nịnh phú bà vui vẻ để chào hàng sản phẩm.

Đúng vậy, tổ chức mặt ngoài là một công ty, còn là một công ty phong thủy. Công việc chính là đoán mệnh và chào hàng một số các sản phẩm lừa gạt như vòng tay pha lê, kỳ lân vàng gọi là "Chiêu tài tấn bảo", "Đào hoa nở rộ".

"Kha Vũ, thật sự cảm ơn cậu nhé, thu nhập của chúng ta trong tháng này đã tăng gấp ba lần rồi." Một người đàn ông trung niên cười từ trong phòng bước ra, vươn vai, tùy ý ngậm điếu thuốc trong miệng, trông có vẻ vô cùng chán nản, cà lơ phất phơ.

Nhưng người này là lãnh đạo của tổ chức - Khương Vân Thăng.

Châu Kha Vũ ở đây cũng sắp được một tháng, gần như đã tìm ra tình hình cơ bản.

Tổ chức này đặt trụ sở tại đây, tên gọi là Wave, chủ yếu là dựa vào các loại công việc để sinh sống. Thu thập thông tin trên mạng, vận chuyển hàng hóa vân vân..., chỉ cần có tiền đúng hạn bất cứ thứ gì đều làm - một tổ chức trong khu vực xám. Thành viên có lẽ 7 - 8 người, Trần Cận Nam, phụ trách bảo vệ hậu cần. Khương Vân Thăng, chắc hẳn là thủ lĩnh ngày thường giao nhiệm vụ. Còn có bác sĩ Thánh Đại cùng với AK, hacker, nhưng nhìn theo cách y cầm súng ngày hôm đó, kĩ năng giết người chắc cũng không tệ.

Ở đây có lẽ còn có thành viên khác, nhưng hắn vẫn chưa đi sâu vào công việc bên trong, trái lại không vội, Châu Kha Vũ nghĩ, cuộc sống tồi tệ của hắn giờ đây, không thể đi đâu cả chỉ có thể ở đây, có rất nhiều thời gian để thu thập tin tức.

"Không có gì, anh Khương, phải cảm ơn ơn cứu mạng của mọi người mới đúng." Châu Kha Vũ cười, cho dù lúc này lưu lạc hắn vẫn là một vẻ thiếu gia đoan chính xuất sắc, lừa những thiếu nữ nhiều tiền ngu ngốc quả thật là dễ như trở bàn tay.

"Mọi người đừng bị tên nhóc này lừa, nhóc tinh ranh lắm, Thánh Đại vậy mà nói tôi ép người lương thiện vào đường xấu, bóc lột lao động vị thành niên."

AK và Trần Cận Nam lúc này mua đồ trở về, y cầm túi đồ ăn vặt, mồm phồng lên không biết đang nhai cái gì.

"Cậu ấy giống vị thành niên á? Cậu ấy còn cao hơn em, rõ ràng em hơn 3 tuổi, nhìn em còn giống 17 hơn đấy!" AK tức tối nằm lên safa, đẩy Châu Kha Vũ sang một bên rồi tố cáo hắn.

AK nhìn thật sự trẻ con, mặt nhỏ, da trắng, đôi mắt tròn và môi dày. Y rất vô tư trong cuộc sống riêng hàng ngày, quan hệ với các thành viên trông rất tốt, với hình ảnh sát nhân lạnh lùng độc ác trước đây như phân ra làm hai người, trong mỗi cử chỉ cũng mang theo tính trẻ con, bị chị Nam nhận xét là "giống con vịt con đáng yêu", "lấy được quan tâm của phú bà lớn tuổi".

Có vẻ là AK phụ trách công việc lừa gạt trước đây. Đối với những người như họ, ngụy trang đúng là một loại bản năng.

Châu Kha Vũ chỉ nhàn nhạt đáp lại, "Vẫn thích nghi được."

_____________

Kha Vũ, tại sao không sớm về nhà...

Kha Vũ...

Mẹ... không phải mẹ nói lần sau sẽ cùng con trải qua sinh nhật

Ba mẹ rất bận con hiểu chuyện chút!

Có người đang giữ chặt bản thân, gương mặt đầy máu của mẹ đang đung đưa trước mặt Châu Kha Vũ. Còn có ba, ngực bị một con dao cắm vào, máu chảy trong tay.

Xe hơi nghiền nát, tòa nhà bốc cháy. Châu Kha Vũ mở miệng, hắn cảm thấy không thở được.

Hắn muốn hét lớn chạy mau, mẹ, ba!

Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi.

Châu Kha Vũ dùng sức gào thét, nhưng sao cũng không phát ra tiếng, hắn cảm nhận được một cơn hoảng sợ và đau đớn mạnh mẽ, giống như bị ngã xuống vách núi, khi mở mắt nhìn thấy chỉ là một mảng đêm tối.

Hắn dần phản ứng, lại gặp ác mộng.

Châu Kha Vũ đờ đẫn chớp chớp mắt, nước mắt không cách nào kiểm soát được từ khóe mắt rơi, tí tách rơi xuống gối.

Mũi hắn nghẹt lại, từ từ kéo chăn lên che đầu, tiếng khóc nức nở vang lên.

Hắn không thích nghi được chút nào, hắn nghĩ.

Hắn rất nhớ ba mẹ.

Nếu như hắn về nhà sớm, ba mẹ có phải sẽ không chết? Nếu như mấy ngày đó hắn không trốn học đến quán bar, mà ở nhà bên cạnh họ, quan tâm họ nhiều hơn, liệu có thể ngăn chặn những điều này xảy ra.

Hắn biết cho dù như vậy, phế vật như bản thân có lẽ cũng không thay đổi được gì. Có lẽ bản thân và ba mẹ cùng chết cũng tốt, chứ không phải tham sống sợ chết như hiện tại rồi giật mình tỉnh giấc trong đêm tối.

"Kha Vũ."

Giọng nói ấm áp tựa ảo giác vang lên trong màn đêm.

Châu Kha Vũ cảm thấy một người đang nắm tay hắn, nhẹ nhàng xoa, tay rất thô ráp nhưng cũng rất ấm.

Hắn thò đầu ra, phát hiện hóa ra là AK đang ngồi trên safa, không biết đã ngồi bao lâu, vẫn luôn chăm chú nhìn hắn, giống bức tượng im lặng không có âm thanh nào.

Y mở một chiếc đèn nhỏ, ánh đèn ấm áp chốc lát tràn ngập cả căn phòng.

"Ban đêm anh làm gì không ngủ?" Châu Kha Vũ nuốt nước bọt nói, cố gắng giấu đi tiếng khóc của mình.

"Tôi mất ngủ đứng dậy uống nước được không, nhóc thối."

AK nhướn mày, miệng nói thế nhưng không lấy cốc nước trên bàn trà mà lại gần đến bỏ thứ gì đó vào tay hắn.

Là một cái kẹo socola, nhãn hiệu AK rất thích.

"Đây không phải lỗi của cậu." Y bỗng mở miệng nói, cúi đầu dựa sát Châu Kha Vũ, nhẹ nhàng cụng vào trán hắn.

Tư thế hai người họ rất thân mật, trán cụng trán, mũi chạm mũi, hơi thở ấm áp như men rượu phả vào cổ, như cái ôm sưởi ấm của hai con thú nhỏ bị thương.

Châu Kha Vũ nghĩ, thật gần, theo bản năng hắn muốn né tránh. Ngoài người thân, hắn không gần gũi với ai như thế. Gần đến mức hắn có thể nhìn rõ từng sợi lông trắng mịn trên gương mặt kia. Hắn có thể đếm từng sợi lông mi dài và mềm mại ấy trong ánh đèn màu cam ấm áp lập lòe.

Lại gần thêm một chút, thì có thể hôn lên môi.

Châu Kha Vũ cảm thấy ngứa ngáy, giống như có một con bướm đang bay, đậu lại trên đầu quả tim hắn.

Trong lúc hắn thất thần, AK cười đứng lên dịu dàng nói.

"Cậu không cần lo lắng, ở đây rất an toàn. Rất nhiều chuyện... từ từ sẽ hiểu thôi. Ngủ ngon."

Y vỗ về hắn, chầm chậm bước lên lầu.

Châu Kha Vũ có chút gượng gạo sờ trán, trên tay chỉ còn lại mồ hôi của cơn ác mộng, ấm áp vừa rồi rất nhanh liền tiêu tan giống như sự xuất hiện đêm nay của AK cũng chỉ là một giấc mơ hư ảo.

"Kẹo này, trước đây tôi rất thích ăn, nhưng hiện tại cảm thấy ăn không còn ngọt như lúc trước nữa." Châu Kha Vũ mở vỏ kẹo đút viên kẹo socola trong tay vào miệng.

"Phải không, khi tôi ăn lần đầu tiên thấy vô cùng ngọt."

Bước chân AK dừng lại, trong giọng nói có chút hoài niệm.

----------

Hắt xì

Châu Kha Vũ hắt hơi dữ dội, rút một tờ giấy ra rồi lau mạnh.

"Em trai có phải em cảm rồi không, gần đây nhiệt độ giảm rồi mặc đồ nhiều vào." Chị Nam lo lắng nói, đưa đến một cốc trà sữa nóng.

"Đáng đời nó, thằng nhóc này đá chăn không cảm mới lạ." AK lấy trà sữa trong túi, tìm kiếm vị socola y thích.

"Safa nhỏ quá, rất dễ trượt xuống." Châu Kha Vũ oan ức nói nhân tiện khoe chiều cao 188 của mình, "Chăn cũng không đủ đắp, ban đêm có lúc rất lạnh." Nói xong lại hắt hơi.

"Chị cũng quên mất, để em trai ở safa sắp một tháng rồi, giờ vào đông rất lạnh rồi."

"Nhưng mà phòng không nhiều, chị nghĩ..." Trên mặt chị Nam bỗng nở nụ cười xấu xa.

"Hay là em ở cùng AK nhé."

Đ... khụ khụ... khụ, AK ho điên cuồng, y suýt nghẹn chết vì trân châu trong trà sữa rồi.

"Sao chị không để cậu ấy ở cùng Thánh Đại, với Khương Vân Thăng cũng được đấy."

"Anh chỉ ở một tầng với mỹ nữ." Khương Vân Thăng không biết từ đâu lên tiếng yếu ớt, như cương thi giữ lấy cánh tay AK, "Trong phòng Thánh Đại toàn là dao phẫu thuật với kim tiêm formalin, ngày nào đó Châu Kha Vũ không cẩn thận chết rữa cũng không bị phát hiện đâu."

______________

"Tôi cảnh báo cậu không được nghịch ngợm." AK ngồi trên giường cảnh giác nhìn hắn, hung dữ chỉ bảo.

"Cậu, ngủ bên kia. Tôi, ngủ bên này. Chúng ta nước sông không phạm nước giếng, ai vượt vạch kẻ đó chết."

Châu Kha Vũ không cảm xúc quan sát bố trí trong phòng, rất mộc mạc đơn giản, chỉ là một cái giường và một số nội thất cơ bản như bàn ghế, thêm một cái máy tính, trên giá sách xếp rất nhiều sách.

"Vâng, anh AK." Hắn cười ngọt ngào đáp lại.

Một số sách không hẳn thích hợpcho lắm, ngoài một số sách giáo khoa đại học và liên quan đến máy tính, còn có rất nhiều sách liên quan đến hóa học và các bản ghi chép, được viết bằng tiếng Anh trông giống như một cuốn sách cổ không thuộc về thời đại này.

"Anh thích hóa học?"

AK lạnh lùng nhìn hắn, "Đây là sách của ba mẹ tôi, tôi chỉ là cho cậu một chỗ ở, nếu bây giờ cậu chưa muốn ngủ cũng có thể đi trải đệm ngoài phòng khách."

Châu Kha Vũ ngoan ngoãn ngậm miệng trèo lên giường, hai người cao mét 8 ngủ chung một giường có chút chật chội, AK nằm bên kia giường, cuộn tròn thành một vòng trong chăn, không nói gì quay lưng lại với hắn.

"Ngủ ngon..." Châu Kha Vũ chần chừ nói, nhắm mắt nhớ đến lời của Trần Cận Nam.

"Đừng nhìn lúc AK hung dữ với em, cậu ấy rất bảo vệ em đấy."

"Ba năm trước cậu ấy đến chỗ các chị. Đây xem như là nơi giữa hắc bạch đạo, nơi nhận được rất nhiều thông tin. Cậu ấy vừa nhận nhiệm vụ, vừa điều tra hung thủ sát hại ba mẹ, rất liều mạng, đôi khi cũng rất ép mình. K bảo thật sự rất vất vả." Trần Cận Nam thở dài.

"Hẳn cậu ấy đã thấy bản thân mình năm đó trên người em."

tbc


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net