Phần 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

AK mặc chiếc T- shirt màu trắng nằm gọn trong vòng tay Châu Kha Vũ. Sau khi bị xâm nhập vào thế giới của mình thì chậm một chút mới hồi thần. Đối với việc mình không mảnh che thân bất tri bất giác cảm thấy xấu hổ. Sau khi mặc lại áo sơ mi và những chiếc quần áo khác thì theo Châu Kha Vũ ra ngoài.

Những người khác đều đã ngủ say, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng ngáy yếu ớt, cảm giác đi dưới chân rất vi diệu, như có luồng không khí đang vuốt ve làn da, khiến AK chỉ muốn nhanh chóng trở về phòng. 

Anh không thể nhìn thấy Châu Kha Vũ ở đằng sau đang nhìn anh với ánh mắt như thế nào, nhưng có lẽ anh thực sự không dám nhìn. 

"Bao lâu rồi anh không làm lại chuyện đó rồi?" 

Sau khi cửa phòng đóng lại, có nhiều thời gian hơn để trò chuyện, Châu Kha Vũ nói nhỏ bên tai Lưu Chương, còn Lưu Chương khẽ cắn xương quai xanh của hắn, vươn tay muốn đẩy người, ấn ở trên giường nhanh chóng cưỡi lên chặn đối phương. 

"Không nhớ nữa, hình như là hai tuần rồi." 

"Nếu không có việc gì, đừng làm tất cả." 

AK tùy ý Châu Kha Vũ. Cách tốt nhất để thả lỏng thể xác và tâm trí ngoài tự mình phản mình, còn có những cách khác chẳng hạn như nếm thử khoái cảm. Hoặc như lúc nãy ở trong phòng cũng được giải quyết rồi, và quả thật AK rất lâu rồi không ở chung một chỗ với Châu Kha Vũ rồi.

Một số vấn đề phức tạp, nhưng cũng đơn giản.

Hắn ôm lấy Châu Kha Vũ cúi thấp eo, không tự chủ được run rẩy nghĩ tới.

"Châu Kha Vũ , Châu Kha Vũ ..." 

AK nhẹ nhàng hét lên hết lần này đến lần khác, xác nhận điều gì đó. 

Đáp lại anh ấy là những nụ hôn lặp đi lặp lại. 

Đêm bất an càng sâu, anh cắn chặt vạt áo không muốn lộ ra ngoài bất cứ âm thanh nào, càng không muốn trả lời gì về mối quan hệ của hai người. 

Không muốn xác nhận xem Châu Kha Vũ  có ở trong khu vực được bao quanh bởi bức tường đó hay không. 

Lần đầu tiên, anh ấy sẽ đấu tranh, suy nghĩ về vị trí tồn tại của một người trong trái tim mình rốt cuộc nên đặt ở đâu. 

AK không dám nghĩ tiếp nữa, nhắm mắt lại liền nghe thấy Châu Kha Vũ gọi tên mình. 

Ngày hôm sau, AK tỉnh lại phát hiện bên cạnh có người nằm, liền chậm rãi cởi bỏ hai chân của người kia ra, nhặt quần áo trên đất mặc vào rồi ném khăn giấy vào hết trong thùng rác.

Hiện tại thời gian cũng không còn sớm nữa, anh đang suy nghĩ xem Châu Kha Vũ  bước ra khỏi phòng có phải là không thích hợp hay không, nhưng hai ngày nay cũng có người ngủ cùng nhau, nên việc hai người chơi game cũng không phải là hoàn toàn không thuyết phục được. 

AK buồn ngủ thoải mái bước ra khỏi phòng, đã có hai ba người đã ăn sáng rồi. AK nhắm mắt mò qua đó chào buổi sáng sau đó liền đi tắm rửa. 

Rửa mặt rồi nhìn lên gương, nghĩ đến cảnh ngày hôm qua, hắn cảm thấy xấu hổ không thể tưởng tượng nổi, bởi vì trong trại mặc dù đã làm mấy lần, nhưng cơ bản là ít nhiều mặc quần áo. Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cả người mình như con trạch khỏa thân cho Châu Kha Vũ xem.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net