oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Em là ảo ảnh bầu bạn cùng anh ngày đêm."


Châu Kha Vũ nhìn thời gian.

Đã qua 8 giờ 30, vậy mà chương trình phát sóng trực tiếp cố định vào 8 giờ mỗi sáng vẫn chưa bắt đầu. Nhưng cũng không sao, anh sẽ mang bữa sáng đến công ty, như thế có thể đợi khi nào người kia phát sóng lại ăn cùng lúc rồi.

8:35, điện thoại di động nhảy lên thông báo của ứng dụng, đặc biệt nhắc Châu Kha Vũ chú ý đến việc phát sóng. Lúc anh nhấn vào, bên kia dường như không cầm chắc điện thoại, góc nhìn điên cuồng xoay chuyển. Một lúc sau, trên màn hình hiện lên một người tóc tai bù xù.

Người đó dụi dụi đôi mắt buồn ngủ, giọng nói cũng chậm chạp kéo dài: "Tôi xin lỗi, hôm nay tôi ngủ quên mất." Nói xong lại ngáp một hơi thật dài, rồi nhấc chăn bông lên sau khi vươn vai như một chú mèo. Cầm điện thoại di động xuống giường đi rửa mặt, vừa đi vừa hướng ống kính vẫy tay.

"Good morning, Riki chào buổi sáng  ~ "

Châu Kha Vũ nở nụ cười đầu tiên của ngày hôm nay, nhẹ giọng đáp lại:" Chào buổi sáng, Lực Hoàn.  "

"Ah không đúng." Lực Hoàn đột nhiên dừng chân tại chỗ, Châu Kha Vũ bị kinh hãi đến giật mình, dừng việc đang làm trên tay một chút, đưa mắt lại gần xem chuyện gì đã xảy ra.

"Đi vào phòng tắm thì điện thoại di động phải đặt ở bên ngoài, hờ hờ.  "

Châu Kha Vũ cảm thấy hình như mình bị cậu dùng sự đáng yêu để bức chết.

Châu Kha Vũ vô tình phát hiện ra phòng phát sóng trực tiếp của Riki là vào một buổi chiều cuối tuần bình thường, anh chán nản quẹt điện thoại, sau đó bị thu hút bởi tiêu đề phòng phát sóng trực tiếp được đẩy trên trang chủ của phần mềm video - "Ở bên em 8 tiếng một ngày". Châu Kha Vũ tò mò nhấn vào, trên màn hình điện thoại của anh xuất hiện một khuôn mặt quen thuộc. Ở góc dưới bên trái chỉ đơn giản ghi: "8:00 giờ sáng đến 16:00 giờ chiều, chia sẻ cuộc sống hàng ngày". Từ hôm ấy trở đi, Châu Kha Vũ đã trở thành khách quen trong những buổi phát sóng trực tiếp của Riki, anh chưa bao giờ nhắn bất cứ điều gì, quà thì khi nào nhớ đến sẽ tặng một chút, nhưng theo thời gian dài tích lũy, cái nick chỉ có tên đơn giản lặng yên không một tiếng động leo lên vị trí đầu bảng xếp hạng.

Kiên nhẫn chờ Lực Hoàn rửa mặt xong đi vào phòng bếp chuẩn bị làm thức ăn, Châu Kha Vũ mới lấy bữa sáng mình đã chuẩn bị ra khỏi túi, vậy mà đã hơi lành lạnh, nên anh quyết định dùng lò vi sóng làm ấm lại một chút.

Như vậy cũng có thể coi như cùng Lực Hoàn làm bữa sáng đi. Châu Kha Vũ nghĩ.

Trên màn hình là Lực Hoàn đang nhìn chăm chú vào miếng trứng tráng trong chảo, bánh mì vừa nướng xong được đặt trên đĩa, "Đợi lát nữa tôi sẽ đun sữa." Phát sóng trực tiếp đã khiến Riki hình thành thói quen tự nói chuyện với bản thân.

Châu Kha Vũ đã tính sai, anh cho rằng hôm nay Lực Hoàn vẫn sẽ làm bánh mì sandwich, nên anh không do dự mà mua món này cho bữa sáng, cùng với một ly Americano. Anh lấy ra chiếc bánh mì vừa được làm nóng, thở dài: "Quên đi, dù sao cũng là bánh mì và trứng." Anh tự an ủi.

Riki chắp tay lại, nói: "Vậy thì, chúc mọi người ăn sáng ngon miệng!"

Châu Kha Vũ xem trực tiếp lâu như vậy đã sớm học được nhất cử nhất động của cậu, thuần thục cùng Lực Hoàn đồng bộ hoàn thành nghi thức trước bữa ăn, bắt đầu ăn bữa sáng.

Lực Hoàn rất tập trung vào bữa ăn, cũng ăn rất nhanh, luôn luôn dùng sức mà nhồi nhét thức ăn vào miệng cho đến khi căng phồng, rồi lại tập trung nhai. Dáng vẻ ăn uống của cậu giống như có ma lực, Châu Kha Vũ nhìn, cảm thấy bánh sandwich bình thường trong tay cũng ngon gấp trăm lần bình thường.

9:00, thời gian ăn sáng yên bình đã kết thúc. Lực Hoàn đặt điện thoại di động trên bàn làm việc và bắt đầu cuộc trò chuyện cố định hằng ngày.

Thời đại tốc độ nhanh, rất nhiều người không thể nhẫn nại xem hết loại hình tiêu khiển này, trong phòng truyền hình trực tiếp cũng không có mấy người, nhiều người bị tiêu đề thu hút đến xem rồi lại rời đi. Vì vậy, những người trò chuyện với cậu luôn thay đổi nhanh chóng và nội dung trò chuyện thường lặp đi lặp lại, Lực Hoàn có thể trả lời cùng một câu hỏi nhiều lần, thêm vào đó luôn suy nghĩ về nó một lúc rồi mới trả lời câu hỏi. Dạng trò chuyện này luôn kéo dài một hoặc hai giờ đồng hồ.

Châu Kha Vũ đặt điện thoại sang một bên, vừa lắng nghe vừa sắp xếp tài liệu cho cuộc họp. Đây là phần anh yêu thích nhất trong buổi phát sóng trực tiếp ngoại trừ bữa ăn. Tốc độ nói không nhanh không chậm của Lực Hoàn mang lại cho anh một cảm giác thoải mái nhàn nhã, khiến công việc trong tay dường như bớt phiền phức hơn.

"Em không làm việc sao? Hừm ... Công việc của tôi tương đối tự do, nhưng khi đã làm việc thì thời gian rất căng thẳng."

"Bạn làm gì mỗi ngày?" "Tôi ăn, trò chuyện, ngủ và nhảy mỗi ngày. Riki thích trò chuyện và nhảy. "

"Tại sao lại đẹp như vậy?" "Ah cảm ơn bạn, ngại quá, vì mình chét lên mặt mugi, đúng không nhỉ.. comuji? yomuji?"

Tiếng Trung của Riki tiến bộ rất nhanh, nhưng thỉnh thoảng vẫn bị thế này. Châu Kha Vũ nhịn không được, ngại ở văn phòng không dám cười, lại sợ bị đồng nghiệp ngồi đối diện nhìn thấy, giả vờ đẩy kính che khóe miệng nhếch lên, cố gắng áp chế ý cười.

10:00, đồng nghiệp gọi Châu Kha Vũ đi họp, anh do dự một lúc lâu mới quyết định đặt tai nghe bluetooth xuống, dù sao thì việc xem chương trình phát sóng trực tiếp tại cuộc họp công khai như thế này quả thực quá táo bạo.

Châu Kha Vũ lơ đãng nghe, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn điện thoại di động giấu dưới bàn. Tuy rằng không nghe thấy thanh âm, nhưng có thể nhìn thấy Lực Hoàn cũng vui rồi. Nói về lịch trình làm việc của dự án mới, Châu Kha Vũ chỉ nghe một bên tai, lại cúi đầu nhìn điện thoại thì phát hiện trên màn hình hiển thị buổi trực tiếp đã kết thúc. Châu Kha Vũ lập tức hoảng hốt, Riki chưa bao giờ gián đoạn chương trình phát sóng trực tiếp lâu như vậy. Anh cầm điện thoại di động cao một chút muốn nhìn ra manh mối từ màn đạn trước đó, nhưng lật hồi lâu cũng không rõ nguyên nhân.

Bàn hội nghị bị gõ hai cái, Châu Kha Vũ theo bản năng ngẩng đầu, vị lãnh đạo đang không vui nhìn chằm chằm anh, trong ánh mắt chứa đầy cảnh cáo. Anh gật đầu xin lỗi, ấn điện thoại di động lên màn hình khóa rồi ngồi thẳng người, nhưng sự nôn nóng trong lòng lại không hề giảm bớt chút nào.

11:30, sau khi cuộc họp kết thúc, Châu Kha Vũ trở lại phòng làm việc, phát hiện ra Lực Hoàn lại phát sóng, đang thảo luận với những người trong phòng phát sóng trực tiếp về những gì nên làm vào buổi trưa.

Châu Kha Vũ lọc cọc đánh một dòng chữ gửi vào:

" Việc phát sóng vừa rồi làm sao thế?"

Đây là lần đầu tiên anh nói chuyện giữa chương trình phát sóng trực tiếp, với các dấu hiệu và ID lấp lánh của nick đã khiến Lực Hoàn thấy anh ngay lập tức:" Ah, D tiên sinh lên tiếng.  "

Tài khoản Châu Kha Vũ sạch sẽ, chỉ hiển thị là nam giới. Vì vậy, mỗi khi gửi quà tặng cho Lực Hoàn, cậu sẽ gọi D tiên sinh với một giọng nói mềm mại.

Lực hoàn rụt cổ có chút ngượng ngùng hờ hờ cười:

"Anou, điện thoại di động hết pin, tôi không biết.  "

Châu Kha Vũ thở phào nhẹ nhõm, bất đắc dĩ lắc đầu:

"Đồ ngốc."

"Mình không phải là đồ ngốc.  "

Châu Kha Vũ nhìn bộ dáng tức giận của cậu mà bật cười, không nói chuyện nữa, thẳng tay tặng cho cậu mấy lễ vật.

"Cảm ơn D tiên sinh, nhưng anh đừng gửi nữa. Em không thiếu tiền đâu.''

Châu Kha Vũ cảm thấy giọng nói của Lực Hoàn gọi hắn là D tiên sinh rất đáng yêu, bộ dáng hơi hờn dỗi cũng rất đáng yêu, cho nên hiễn nhiên chuyện này đã bị anh coi như gió thoảng qua tai.

12:00, Lực Hoàn bắt đầu làm bữa trưa, Châu Kha Vũ do dự một chút, quyết định hôm nay không ăn ở căn tin công ty, mà chọn cửa hàng tiện lợi dưới tầng.

Nhân viên cửa hàng tiện lợi đã quen thuộc với người đàn ông cao gầy đẹp trai này, anh ta đến đây mỗi buổi trưa và lần nào cũng chọn hộp cơm có hương vị đó.

"Hôm nay vẫn món này sao?" Cô nhân viên cửa hàng mỉm cười hỏi anh.

Châu Kha Vũ đưa hộp cơm cho cô, lặng lẽ gật đầu, suy nghĩ của anh khi ấy đã trôi dạt đến thời điểm lần đầu tiên ăn hộp cơm này.

Nửa năm trước.

Lúc 9 giờ tối, Châu Kha Vũ vừa chấm dứt tăng ca, lê lết thân thể mệt mỏi về nhà. Anh đã bận rộn cả một ngày dài, vì vấn đề báo cáo mà sáng sớm đã bị lãnh đạo mắng té tát, buổi trưa dùng bánh quy đơn giản đối phó qua loa, cơm tối còn chưa kịp ăn nữa.

Đi vào thang máy phát hiện bên trong là hàng xóm vừa mới chuyển đến, nhìn thấy có người đến thì người đó nở một nụ cười thân thiện. Châu Kha Vũ thật sự không có sức lực mà điều chỉnh biểu cảm trên mặt nữa, chỉ khẽ gật đầu chào hỏi lại.

Hàng xóm cầm trên tay rất nhiều túi lớn túi nhỏ, hình như mua rất nhiều đồ ăn, Châu Kha Vũ giả vờ lơ đãng liếc mắt một cái, nhìn thấy vô số đồ ăn nhẹ và đồ uống.

Ôi, thật là đói. Châu Kha Vũ thở dài trong lòng.

Dạ dày ngủ say phảng phất bị hình ảnh trước mắt đánh thức, không báo trước kêu lên một tiếng, ở trong không gian đặc biệt yên tĩnh có vẻ khá ngại ngùng. Mặt Châu Kha Vũ bỗng dưng đỏ lên, xấu hổ quay đi cầu nguyện vị hàng xóm kia không nghe thấy.

" Anh đói không? "

Người hàng xóm thận trọng hỏi. Rõ ràng là quan tâm đến vấn đề của mình, truyền đến tai Châu Kha Vũ lại khiến anh càng thêm xấu hổ.

Quay đầu lại nhìn ánh mắt quan tâm của cậu, một đôi mắt sáng ngời, đầy sự chân thành, lông mi rậm rạp lúc nhìn hắn chăm chú theo động tác chớp mắt mà chuyển động lên xuống, thỉnh thoảng che đi một chút ánh mắt trong suốt như quả cầu thủy tinh, nhất thời khiến Châu Kha Vũ có chút sửng sốt.

"Đôi mắt, thật đẹp."

" Gì cơ? "

Châu Kha Vũ phát hiện mình không cẩn thận nói ra những lời trong lòng, lần này thì hay rồi, ngay cả lỗ tai cũng đỏ bừng luôn, luống cuống khoát tay:" Không có gì không có gì."

"Tôi vừa tan sở, hôm nay quá bận rộn nên vẫn chưa kịp ăn gì cả."

Vị hàng xóm nghiêng đầu như đang suy nghĩ, tựa như đang tiêu hóa những lời hắn nói, sau đó bừng tỉnh a một tiếng, lục lọi chiếc túi trên tay một hồi, lấy ra một cái hộp đưa cho Châu Kha Vũ.

"Cái này, đây rồi."

Châu Kha Vũ tiếp nhận, là một phần thức ăn nóng hổi, trên hộp còn dán nhãn của cửa hàng tiện lợi.

Chỉ là một phần thức ăn bình thường, bên trong còn có không ít món Châu Kha Vũ không thích ăn, nhưng bởi vì sự ấm áp đến quá bất ngờ đã không chút do dự len lỏi đến nơi mềm mại sâu thẳm nhất trong trái tim hắn, cả một ngày dài phải chịu ủy khuất bị sự ấm nóng từ hộp cơm làm cho tan chảy, hốc mắt dường như đột nhiên có chút nóng.

Thang máy vừa vặn đến tầng của bọn họ, vị hàng xóm kéo cửa ra, bỗng nhớ tới cái gì, gọi Châu Kha Vũ.

"Lần sau, đến nhà tôi. Tôi sẽ cook, chúng ta sẽ ăn, cùng nhau nha."

Hàng xóm có lẽ không phải là người bản địa. Bởi vì xách quá nhiều đồ nên làm động tác xào rau khá khó khăn.

"Tên tôi là Lực Hoàn, Rikimaru, baibaiii.  "

Hàng xóm mỉm cười vẫy tay, quay đi rồi đóng cửa lại.

Châu Kha Vũ nhìn bóng dáng hắn biến mất, đứng ở cửa cúi đầu trầm mặc hồi lâu, nước mắt không còn bị đại não khống chế nữa, chậm rãi rơi lộp bộp trên hộp cơm, lẩm bẩm:

"Tên tôi là Châu Kha Vũ."

"Thưa ngài, thức ăn đã hâm xong rồi."

Giọng nói của nhân viên cửa hàng làm gián đoạn ký ức của anh, tiếp nhận rồi lịch sự cảm ơn, sau đó ngồi bên cửa sổ.

Cô nhân viên nhìn người đàn ông để điện thoại di động bên cạnh, nói điều gì đó rồi chắp tay lại, sau đó ăn một ngụm lớn. Lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này đã kích thích sự thèm ăn trong cô, nên lúc tan tầm còn mua cho mình một hộp, nhưng ăn vào miệng cảm thấy cũng bình thường, thậm chí còn không ngon bằng cơm mình nấu nữa cơ, tràn đầy nghi hoặc vì sao người đàn ông này lại có thể ăn ngon lành đến như vậy.

Cô chắc chắn rằng anh ta hoàn toàn không có bạn gái. Đáng tiếc một đại soái ca như vậy, không ăn cơm cùng người yêu mà đi cắm đầu vào điện thoại. Cô nhìn bóng dáng cô độc của Châu Kha Vũ bên cửa sổ có chút thổn thức.

Châu Kha Vũ không biết mình đang bị quan sát, sau khi ăn xong liền thu dọn, chờ Lực Hoàn trong chương trình phát sóng trực tiếp rửa sạch bát, rồi trở về công ty.

13:00, Lực Hoàn dụi dụi mắt, ngáp:

"Ngủ trưa thôi. Chào buổi chiều."

Điện thoại di động đặt ở đầu giường đối diện với anh, năm phút trôi qua, hơi thở của Lực Hoàn dần dần ổn định.

Châu Kha Vũ chống mặt nhìn hắn, cậu bé ngốc, đến rèm cửa cũng kéo không kín, một mảnh ánh nắng lọt vào chiếu lên người. Chăn bọc thật sự nghiêm ngặt, nửa mặt dưới đều vùi vào trong chăn, chỉ nhìn thấy cái đầu bông xù lộ ra bên ngoài, mái tóc cong lên trên đỉnh đầu theo hô hấp lảo đảo.

Châu Kha Vũ im lặng nhìn trong chốc lát, cũng chậm rãi bị lây nhiễm sự buồn ngủ, trực tiếp nằm sấp trên bàn, nói một câu ngủ ngon với Riki đã ngủ say trên màn hình, vùi đầu vào cánh tay nghỉ ngơi.

14:00, đồng hồ báo thức của Lực Hoàn vang lên, cũng đánh thức Châu Kha Vũ dậy. Anh cùng Lực Hoàn đồng bộ duỗi thắt lưng, thống khổ xoa xoa cánh tay tựa gối của mình.

Lực hoàn còn buồn ngủ mơ mơ màng màng, ngồi trên giường ngẩn người, đôi mắt to vô thần nhìn chằm chằm một nơi nào đó. Châu Kha Vũ nhìn bộ dáng này nhịn không được nở nụ cười, cả trái tim giống như bị lấp đầy bởi bong bóng.

14:15, Lực Hoàn ngồi ở bàn làm việc bắt đầu học tiếng Trung quốc, Châu Kha Vũ thấy cậu nghiêm túc, cũng bắt đầu làm công việc buổi chiều.

Châu Kha Vũ chuyên tâm xử lý công việc, Lực Hoàn trong chương trình phát sóng trực tiếp cũng yên tĩnh, chờ cậu nói chuyện lại đã là 16:00, "hôm nay phát sóng trực tiếp cũng nên kết thúc ở đây."

"Tôi đi đến phòng nhảy đây, hẹn gặp lại vào ngày mai ~" Lực Hoàn vẫy tay chào ống kính, cười rực rỡ, sau đó tắt phát sóng trực tiếp.

Châu Kha Vũ buồn bã mất mát, mỗi lần Lực Hoàn kết thúc phát sóng trực tiếp, anh đều có chút không quen. Tháo tai nghe đã đeo gần một ngày trời giống như tháo ván gỗ chặn cửa sổ bị hỏng, gió lạnh lồng lộng bắt đầu thổi qua. Nhìn thời gian còn chưa tới một tiếng đồng hồ là có thể về nhà. Hôm nay coi như thuận lợi, không cần ở lại làm thêm giờ. Anh lắc lắc đầu, quyết định tập trung xử lý công việc rồi tranh thủ về nhà.

18:00, Châu Kha Vũ trở về căn hộ, nhìn cửa nhà Lực Hoàn vẫn đóng chặt như trước, cũng không có ánh đèn rò ra, hẳn là còn chưa về nhà.

Anh mở cửa nhà mình, không bật đèn, thay giày trong bóng tối, tháo cà vạt rồi tiện tay ném luôn ở huyền quan, dựa vào ký ức tìm được ghế sofa sau đó ngã mình lên.

Căn phòng vẫn lặng ngắt như mọi khi, giống như ở đây không hề có người sống. Châu Kha Vũ vốn không phải là một người quá sôi nổi, khung cảnh quá mức yên tĩnh khiến hắn có cảm giác bị sự cô đơn lấn chiếm, còn có nỗi sợ hãi và áp bức đi kèm.

Hắn lại nhớ tới Lực Hoàn, người luôn đồng hành cùng mình vào ban ngày, giống như ánh mặt trời giữa trưa bá đạo quét sạch sự cô đơn, nhờ có cậu ở bên mà khoảng thời gian ban ngày mình đã không còn cảm thấy cô độc nữa, bởi vì Lực Hoàn vĩnh viễn sẽ ở đầu điện thoại di động bên kia cùng hắn trải qua.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, Riki trong màn hình đã chiếm phần lớn thời gian trong cuộc sống của hắn, hắn cùng cậu chia sẻ thời gian và cuộc sống, cậu chỉ bị ngăn cách với hắn bởi mạng và dữ liệu, đây là khát vọng đơn phương của hắn, một mình hưởng thụ sự thân mật ở khoảng cách xa như này. Cho dù Lực Hoàn sau khi kết thúc phát sóng trực tiếp cũng chỉ ngăn cách nhau bởi một cánh cửa, nhưng hắn lại chưa bao giờ dám gõ lên cánh cửa đóng chặt ấy...

"Giá như em có thể ở bên anh mãi mãi." Châu Kha Vũ nhìn một mảnh đen tối trước mắt lẩm bẩm.

Trong căn phòng trống trải khó có thể kiềm chế cảm xúc, anh hít mũi thở dốc, dùng mu bàn tay chặn những giọt nước mắt đang chực trào ra, bất lực thở dài.

Tiếng chuông cửa đánh thức Châu Kha Vũ, anh ngồi dậy, cầm lấy điện thoại di động bên cạnh, mới phát hiện mình không cẩn thận liền ngủ thiếp đi, tính từ thời điểm vừa về đến nhà đã qua một tiếng rưỡi.

Đứng dậy quá nhanh làm Châu Kha Vũ bị choáng váng, anh ôm đầu nghe chuông cửa vang lên vài tiếng sau đó dừng lại, có lẽ người ấn chuông cửa đã đi rồi, một lần nữa định nằm tiếp, kết quả không qua mấy giây tiếng chuông lại kiên trì vang lên.

Châu Kha Vũ không kiên nhẫn phiền muộn chậc chậc một tiếng, xoay người lên tiếng:" Đến đây."

Mở cửa, Châu Kha Vũ đối diện với đôi mắt cười cong lên như vầng trăng khuyết, bên trong còn phản chiếu ánh sáng.

19:30, Lực Hoàn đứng trước cửa nhà hàng xóm với đống túi thực phẩm mới mua trong tay.

"Anh có muốn đến nhà tôi ăn tối không?"

----- Hoàn -----

translator: DẠ CÓ !!!! CHO EM ZÔ ĂN VỚIIIIIIIIIIIIIII 🤤🤤
HỨA KHÔNG QUẬY !!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net