Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cậu cứ tưởng rằng mình lạ giường sẽ khó mà chìm vào giấc được sớm, nào ngờ nằm xuống chỉ chừng mươi, mười lăm phút thôi, Ngạn Khanh đã ngủ mất rồi. Nệm giường êm ái vừa đủ, suốt một đêm dài cũng không hề xuất hiện tiếng động gì bất thường, thậm chí lúc Ngạn Khanh tỉnh dậy, cậu còn lỗi giác tưởng rằng mình đang ở phòng trong nhà chứ chẳng phải ở ký túc xá chung với một người khác. Cảnh Nguyên dậy từ sớm, anh quen với việc dậy vào năm giờ sáng, tập thể dục và vệ sinh cá nhân rồi thong thả đi mua bữa sáng cho cả hai người.

Bàn ăn nhỏ kê giữa phòng, cậu chỉ cần đẩy cửa bước vào liền thấy được bóng lưng đang lúi húi sửa soạn đồ đạc, bất giác ấm áp tựa dây leo sinh tưởng liên tục, quấn quanh người cậu, sưởi ấm trái tim cậu. Trải nghiệm có ai đó chờ mình cùng ăn, trong phòng bật điện sáng trưng, không gian tràn ngập sự dịu dàng, quen thuộc hiếm hoi lắm cậu mới được hưởng. Cha mẹ cậu đa phần buổi tối phải ở bên ngoài với các bữa tiệc xã giao, hoặc tốn thời gian trong các nhà hàng ký kết hợp đồng này nọ. Bữa trưa thì còn khó gặp họ hơn nữa, bởi vì cha mẹ cậu đều là người nghiêm túc với công việc, một tiếng nghỉ trưa quá ngắn ngủi để ba người họ cùng ngồi lại với nhau quây quần bên bàn ăn.

Khóe miệng cậu bất giác cong lên, nhìn qua người bên cạnh, vai đeo hai cặp sách, tay nhanh nhẹn khóa cửa trong lúc cậu đi đổ rác, Cảnh Nguyên sẽ cùng đi với cậu đoạn đường từ ký túc xá tới nhà C, sau đó cậu rẽ trái, còn anh rẽ phải. Khi chuông reo báo hết giờ, cậu sẽ đứng ở tán cây sau sân bóng rổ cầm cặp của anh đi về ký túc xá, thay đồ rửa mặt dọn bát đũa chờ người kia đem cơm lên phòng. Tính cách cả hai đều không hợp ở chỗ đông người, Cảnh gia quy định thành nếp tư duy trong đầu Cảnh Nguyên , thành ra anh thích nơi yên tĩnh hơn, đồng thời tránh được cả sự chào đón thái quá từ các đồng học hay sinh viên khóa dưới. Còn Ngạn Khanh vốn đơn thương độc mã, việc ngồi một mình một bàn trong căng tin dĩ nhiên cậu chả ngại ngùng gì, nhưng cảm giác vừa ăn vừa bị soi mói thì thực sự khó chịu.

Hai người ngồi đối diện nhau, tốc độ ăn của Ngạn Khanh nhanh hơn, vì vậy cậu thường chống cằm, ngắm đối phương nhẹ nhàng từ tốn nhai nuốt. Dáng ăn lẫn cung cách mà Cảnh Nguyên ăn có phần hơi cầu kỳ, mang phong thái đặc trưng theo anh kể là từ Cảnh gia, song nó đẹp mắt, trang nhã tới lạ. Ngạn Khanh cảm thấy có một người ngồi cùng mâm với mình như Cảnh Nguyên , dù đầu bếp có tệ chút xíu thì anh cũng khiến các món trở nên hấp dẫn hơn.

Thứ bảy, chủ nhật thường Ngạn Khanh sẽ vùi mình chỗ thư viện, thời gian này cậu ít khi trở về nhà do mẹ cậu đang đi công tác ở Đài Loan, còn cha cậu sang Mỹ . Biệt thự rộng có nhiều chỗ tốt, mà một mình ở đấy thì chả vui tẹo nào, ít ra trong thư viện tràn ngập mùi sách, ngồi kế bên có Cảnh Nguyên cùng làm việc, thỉnh thoảng anh sẽ kéo cậu ra vườn hoa ngay sau thư viện, nằm trên cỏ nghỉ ngơi đôi chút. Bọn họ dù không học cùng chuyên ngành, nhưng mấy câu chuyện lặt vặt hàng ngày, hay nói âm nhạc thì bàn luận đến mức khô cổ rát họng vẫn dư sức.

Có điều cánh cửa cuối cùng Ngạn Khanh vẫn chưa thực sự chào đón Cảnh Nguyên , cậu không phải người dễ dàng chấp nhận một ai đó. Mối quan hệ này ngay từ đầu là anh chìa tay ra, anh bày tỏ thiện ý cũng như anh đã dùng chân tình của mình để sưởi ấm nó. Cậu lúc bấy giờ chỉ đóng vai trò thụ động, thừa nhận mọi việc tốt anh dành cho mình, song Ngạn Khanh hoang mang chẳng biết đáp lại Cảnh Nguyên như thế nào. Bản thân anh đã đang hoàn hảo rồi, học lực, gia thế, ngoại hình, không có một điểm nào để chê trách .Điều này khiến Ngạn Khanh từng mất ngủ thời gian khá dài, cậu EQ hơi thấp chút, nhưng vấn đề này ít ra vẫn cảm nhận đôi chút.

Internet gần như vô dụng, lý thuyết suông hay lời khuyên từ cộng đồng mạng đều chả áp dụng được tẹo nào, Ngạn Khanh quyết định ấn số gọi về cho vị quản gia đứng tuổi trong nhà. Ông làm việc cho Ngạn gia gần chan mươi năm trời, từ lúc cậu lọt lòng đến khi lớn được chừng này, Ngạn Khanh coi ông như ông của mình hơn là một người làm công ăn lương đơn thuần. Cậu tự nhủ, hẳn ông sẽ đưa ra ý kiến gì đó hay ho hơn cho cậu, ông luôn như vậy, giúp đỡ cậu khi cha mẹ đang bận rộn ở bên ngoài, mở rộng cửa chờ cậu trở về.

Nhờ có được tư vấn từ vị quản gia, Ngạn Khanh bắt đầu học cách đáp lại Cảnh Nguyên . Giữa họ mới đầu chưa có dấu hiệu gì rõ ràng để chứng minh điều ấy, cậu cẩn trọng từng chút một trong chuyện hành động, bởi vì Ngạn Khanh lo lắng sẽ mất đi Cảnh Nguyên . Nghe thật buồn cười, song anh là người đầu tiên khiến cậu thêm hai từ này vào trong danh sách định nghĩa của mình. Giây phút trần bệnh viện trắng xóa đập vào võng mạc, bên tai ngoại trừ tiếng người kia đang thở đều đều, lẳng lặng ngồi cạnh cậu trông nom, Cảnh Nguyên cuối cùng đã chạm tới nơi mềm yếu nhất của Ngạn Khanh. Tháng mười hai năm ngoái, sau một ngày liên tục chạy cho kịp bài nộp, Ngạn Khanh oanh oanh liệt liệt ngã giường viêm phổi. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net