Chương 1 : Châu Á - hồi 1 ( VIỆT NAM )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi 1 : Căn bệnh lạ

Mở đầu cho series phim tài liệu dài tập này tôi đã có cơ hội hiếm hoi được phỏng vấn 1 nhân chứng trẻ mang tên *** *** Thanh , 32 tuổi , hiện đang anh là một bác sĩ làm việc tại bệnh viện dịch tễ trung ương Hà Nội . Anh là một trong những người đã tận mắt chứng kiến sự khởi đầu của cái ngày mà nhân loại phải trải qua cuộc chiến khốc liệt và đau thương nhất lịch sử kể từ khi chiến thứ 2 kết thúc . Một cuộc chiến tước đi mạng sống của hơn 2 tỉ người trên thế giới và biến hơn 2 tỉ khác người trở thành những sinh vật hung hăng khát máu , khơi mào cho cho những sự kiện kinh hoàng tưởng chừng như không có hồi kết cho đến khi cơn đại thảm hoạ trôi qua vào năm 2030

Cuộc phỏng vấn được ghi lại vào ngày 27/10/2036 - Tại Hà Nội - Việt Nam

Người được phỏng vấn : ** ** Thanh

- Câu hỏi đầu tiên của tôi là : trước khi đại dịch bùng phát , cuộc sống của anh đã như thế nào?

Trước khi đại dịch bùng phát vào năm 2021 , tôi từng là một cậu thanh niên trẻ 17 tuổi , sinh ra và lớn lên ở 1 khu dân cư đông đúc tại Hải Phòng . Cuộc sống đối với tôi hồi đó khá là tẻ nhạt , thực sự thì không có gì đặc sắc hết . Tôi cũng từng là người khá vô cảm , ích kỉ , nhưng tôi cũng chẳng thể kiểm soát được điều đó , tôi học cách sống với nó , chấp nhận nó như một lẽ thường tình .

Tôi sống ở cái thời mà ai ai cũng chỉ chăm chăm soi mói nhau đến từng sợi tóc , cái hồi mà danh vọng với tiền bạc còn là thước đo định đoạt giá trị của mỗi con người trong xã hội . Ngày đó , nếu anh là một thằng con trai mà không kiếm được ra tiền , không có công ăn việc làm ổn định thì cũng chỉ đáng làm cạn bã dưới đáy xã hội , ngang hàng với mấy bọn ngưỡng thiểu man di mọi rợ ăn chơi cờ bạc 24/7 . Ba mẹ thì cứ đặt kỳ vọng vào tôi , cứ mong tôi đỗ được vào trường đại danh giá nào đó , mong sao tôi không phải chịu chung số phận với mấy con người chui lủi trong mấy cái ngóc ngách của cái thành phố này . Tôi cá là họ cũng chẳng mong mỏi vì họ thương tôi hay gì , đơn giản là họ không muốn một đứa con trai "thất bại" trở thành bản mặt cho cái gia đình này để người ngoài nhìn vào với ánh mắt khinh miệt .

- Còn cái năm mà cơn đại dịch bùng phát thì sao?

À , lúc đấy tôi vẫn đang học cấp 3 , sắp rốt nghiệp rồi . Anh biết đấy , học sinh cấp 3 - lớp 12 thời đó ngoài việc "chỉ có ăn với học" đến thâm cả mắt ra thì hầu như chúng tôi chẳng phải nghĩ ngợi chuyện bao đồng nơi phố xá hay tin tức trên mấy trang báo lá cải bao giờ...vì thời gian nghỉ còn không có thì móc đâu ra thời gian rảnh để lo những việc khác? Nhiều khi mấy đứa cùng bàn còn nói vui khuyên tôi bỏ học sớm không cứ vùi đầu vào sách vở mãi thì chắc điên mất.

Hè năm đấy , tôi còn dự định là sau khi đỗ tốt nghiệp xong thì tính làm một chuyến đi chơi xa , đi thăm quan chỗ này chỗ kia cùng đám bạn trong lớp để xả stress . Thậm chí tôi đã mất lấy cả một tháng hè trời chỉ để quyết định xem mình sẽ đi đâu , làm gì rồi cuối cùng thì mọi chuyện lại không như dự kiến . Sau khi tốt nghiệp xong , nơi mà tôi đến và có lẽ cũng là nơi cuối cùng tôi trở lại là một thôn xã nhỏ với cái tên "Đại Bản" , cái nơi mà bây giờ cũng chỉ còn là một bãi chiến trường bị bỏ hoang . Không phải 1 chuyến du lịch , cũng chẳng phải 1 buổi đi thăm quan đâu xa , nó đơn giản chỉ là 1 chuyến xe về thăm họ hàng quê nội . Mà cũng chẳng phải do tôi tự quyết , mà là chính ba mẹ tôi . Chẳng phải vì họ đã hẹn trước với họ hàng là tôi sẽ đến thì tôi đã sủi kèo từ lâu rồi .

- Vậy anh vẫn tới đó chứ ?

Đương nhiên rồi ! Lúc đó từ chối cũng khó , đằng nào mấy năm trời tôi cũng chẳng thăm hỏi ông bà bên nội lấy một câu , kèm với việc nếu tôi không đi thì ắt hẳn họ sẽ thấy khá là thất vọng vì ba mẹ tôi đã hứa với họ từ trước về sự góp mặt của tôi . Mà anh biết đấy , theo truyền thống thì cứ mỗi lần biết tin có người nhà ở xa sắp về chơi thì họ hàng anh thể nào cũng bày đủ thứ đồ ăn ra để tiếp anh , nào là thịt gà , thịt lợn , rồi hoa quả , rượu bia đủ thứ . Nếu chẳng may mà họ có sắp hết ra rồi mà tôi lại không về thì đúng là hơi nhọc cho họ thật .

- Đó có phải là nơi mà anh chứng kiến đợt dịch đầu tiên bùng phát tại Việt Nam ?

Chính là nó đó !

- Anh có thể kể rõ hơn về nơi này được không ?

À thì , từ nhỏ tôi cũng được đưa tới đó chơi nhiều suốt nên tôi biết nó cách trung tâm thành phố không xa , chắc chỉ vỏn vẹn tầm 40km về phía Bắc . Trước kia thì xã nó đông lắm nhưng dần dần cũng trở nên thưa thớt hơn vì nó là một vùng nông thôn mà người dân ở đây cũng chỉ có thể kiếm sống qua lao động chân tay như cày cấy, chồng chọt, chăn nuôi nên thu nhập cũng chỉ có mấy đồng bạc lẻ tẻ , nhiều người ở xã lớn lên vì thế cứ thi nhau đổ xô ra thành thị để kiếm công ăn việc làm nơi phố xá . Tôi biết cái tên "Đại Bản" phần nhiều lại mang ý nghĩa lịch sử , tôi nghe nói trước kia xã là một đại bản doanh - nơi tụ họp của nhiều chiến sĩ và các nhà hoạt động cách mạng thời kháng chiến chống Pháp . Nó đơn thuần cũng chỉ là một nơi đủ lớn để google map không xoá tên nó khỏi bản đồ định vị . Bây giờ thì cũng giống như bao nơi kém may mắn khác trên mảnh đất này thời hậu chiến , nó đã bị xoá sổ hoàn toàn rồi , ít nhất là về mặt địa danh và con người là thế . Nếu như anh tới đó bây giờ thì tất cả chỉ còn lại một bãi đất trống hoang tàn đổ nát bị chính phủ niêm phong nghiêm ngặt qua các hàng rào sắt được gia cố để tránh người dân bước qua . Đồng cỏ xanh rộng lớn trước kia cũng bị thay thế bằng những bãi mìn trải dài , những vỏ đạn và hố bom nằm rải rác khắp nơi . Nó hẳn vẫn in đậm dấu ấn của một cuộc chiến khốc liệt giữa quân đội với đám thây ma .

- Còn chuyến đi về lần đụng độ của anh thì sao?

Hình như hôm đó là thứ 7 thì phải , Cái lần đó tôi mò đến nhà ông bà , tôi phải nói nó khó bằng chết . Khắp cái lẻo đường kênh nó phải ngoằn nghèo kinh khủng , nào là xóm , nào là ngõ rồi cả mấy cái đoạn đường bê tông đang lát dở khiến tôi phải vòng đi vòng lại không biết bao nhiêu lần . Mãi tôi mò đến được đến căn nhà trong hẻm đó , nơi mà đáng lí ra phải có rất nhiều người đang tụ họp chờ tôi tới , nhưng tôi lại chẳng thấy nổi một bóng người trong căn nhà cấp 2 cũ kĩ chỉ vỏn vẹn vài mét vuông ấy . Tôi tìm hỏi mấy người quen lân cận đi qua thì mới biết chuyện bà tôi phát bệnh lạ nên được cả nhà đưa tới trạm y tế của xã.

- Anh đã tự tìm tới trạm y tế ?

Đúng vậy , nhưng mà thú thật thì lúc đó tôi muốn bỏ về . Tốn công , tốn thời gian mà chả việc gì ra hồn cả . Nhưng mà nghĩ qua nghĩ lại thì đằng nào tới cũng tới nơi rồi , chẳng lẽ bây giờ bỏ về thì hơi buồn cười . Thôi thì cứ đi một lần gặp ông bà họ hàng , chào hỏi vài câu , xong xuôi thì "phắn" sớm trong ngày hôm sau cũng được . Tôi tự đi bộ tầm mấy trăm mét , mãi mới tới được trạm y tế xã , và đây cũng là nơi tôi chứng kiễn mà mọi chuyện bắt đầu .

Khi bước vào bên trong trạm , đập thẳng vào mặt tôi là một bầu không khí nặng trĩu : sàn nhà thì bám đầy sạn và bụi bẩn do lâu ngày chưa quét , bốn xung quanh là những bức tường cũ rích bong tróc và một loạt căn phòng bệnh chật hẹp nằm sát vào nhau . Ghé qua từng căn phòng , tôi nhìn thấy nhiều bệnh nhân nằm la liệt trên giường với những miếng băng y tế cuốn quanh cổ, chân và tay của hộ . Một số trong số đó thậm chí còn bị co giật dữ dội.

Tôi hỏi một vài người xung quanh thì họ bảo tôi đó là những người mắc bệnh dại , sắp được chuyển tới bệnh viện thành phố để kiểm tra . Tôi cũng lấy làm lạ vì đây là lần đầu tiên tôi thấy nhiều người mắc bệnh dại cùng một lúc như vậy . Tôi tiện hỏi xem có cụ bà ngoài 70 nào mới được đưa tới đây không vì tôi là người nhà thì một bác sĩ với vóc dáng cao to bước lên chỉ tay về hướng có căn phòng nằm ở cuối hành lang mé bên trái .

Từ từ mở cánh cửa gỗ mục nát của căn phòng , tôi nhìn thấy họ hàng , cháu chắt vây kín xung quanh giường bệnh , ai nấy mặt cũng tỏ rõ vẻ bần thần lo lắng . Tôi cất lên một tiếng thì có cậu và bác gái ra tiếp , chúng tôi hỏi han sức khoẻ của nhau rồi qua lại vài ba câu chuyện phiếm , tất cả cũng chỉ để có lệ . Tôi có thể nhận ra bác đã mất ngủ trong nhiều ngày với đôi mắt thâm quầng đỏ hoe ấy . Tới khi tôi hỏi thăm về tình hình sức khoẻ của bà thì bác chỉ lằng lặng dắt tay tôi tiến gần tới giường bệnh nơi bà nằm . Những gì tôi nhìn quả thật rất đáng sợ , đến ngay cả với một thằng vô cảm và lạnh nhạt như tôi hồi đó cũng phải rùng mình trước cảnh tượng hiện ra trước mắt . Tôi thấy da mặt bà tái nhợt cùng hốc mắt sâu hóm , đôi mắt mở to với ánh nhìn khoá chặt lấy cái trần phía trên nơi cánh quạt bám đầy bụi còn đang phe phẩy . Miệng bà cứ cắn liên hồi , phát ra những tiếng thở dốc lớn khò khè như tiếng kéo gỗ . 2 tay và chân thì bị trói chặt trên giường bệnh bằng những miếng vải trắng nay đang rung lên cầm cập vì cơn co giật dữ dội .

Tôi thẫn thờ quay ra hỏi bác gái với khuôn mặt còn lộ rõ vẻ bàng hoàng "Sao bà lại bị thế này ạ ?"

Bác ấy thở một hơi dài rồi kể với tôi về vụ mấy hôm trước bà có đi lễ một mình ở chùa về với một vết cắn hằn sâu trên cổ tay

Bác vừa nói vừa nắm chặt lấy bàn tay xám xịt lạnh ngắt của bà nơi vết cắn nằm bên dưới lớp băng y tế

Bác kể là mọi người đã hỏi bà rất nhiều về nguồn gốc của vết cắn nhưng bà một mực không trả lời , chỉ liên tục lẩm bẩm cái gì đó liên quan đến khách du lịch . Sau ngày hôm đó bà đột nhiên lên cơn co giật rồi trở nên hung hăng một cách bất thường . Mới sáng hôm trước bà còn đi mất tăm mất tích rồi được dân trong xã đưa về đến tận cửa nhà , người ta kể là bà thậm chí đã điên cuồng tấn công những người đi đường bằng cách cố gắng cắn vào cổ họ . Có một vài người bị bà cắn còn nằm ngay trong cái trạm đó .

-Vậy bà nội của anh chính là patient 0 ? ( Ám chỉ bệnh nhân đầu tiên )

Chắc chắn là không rồi , anh không nghe tôi kể sao? Bà đã đi từ chùa về với một vết cắn sâu trên cổ tay , vậy ắt hẳn phải có một kẻ phát bệnh từ trước ngoài kia đã cắn bà . Đương nhiên là tôi cũng nhận ra rất rõ điều này . Nếu như bà tôi là bệnh nhân đầu tiên thì không thể có chuyện cuộc đại bùng phát có thể diễn ra ở nhiều nơi cùng một lúc được .

- Mọi chuyện sau đó đã diễn ra thế nào?

Tầm 1 tiếng sau thì có vài ba cái xe cứu thương được điều tới , bà tôi và tất cả những người bị cắn được chuyển lên bệnh viện thành phố để chữa trị . Lúc đưa họ lên xe , một cậu thanh niên trẻ tầm tuổi tôi thậm chí đã phát bệnh giữa chừng và cắn mạnh vào tay của một nhân viên y tế khiến anh ta chảy rất nhiều máu . Ngay trong khoảnh khắc đó tôi cảm nhận được một nỗi bất an tột độ chảy dọc qua sống lưng , tất cả những gì diễn ra trước mắt tôi như một điềm báo cho một điều chẳng lành sắp diễn ra .

Tôi nhắn tin cho gia đình , báo với họ là tôi sẽ về sớm và khuyên họ đừng nên ra khỏi nhà , rồi tôi lập tức bắt taxi ngay trong sáng hôm sau mà không nói lời chào tạm biệt với bất cứ ai . Trên đường đi , tôi mở chiếc iPhone 6 cũ rích của mình lên thì thấy người ta chia sẻ rầm rộ trên khắp các trang mạng xã hội về các cuộc bạo loạn lớn diễn ra ở nhiều bệnh viện trong và ngoài thành phố . Tất cả đều đăng chung một bản tin về những người được cho là đã mắc phải "một căn bệnh dại lạ" bỗng dưng nổi điên và tấn công bất cứ ai họ thấy trong bệnh viện . Những bài báo lá cải với tiêu đề về một trận "đại dịch zombie" được lan truyền một cách chóng mặt , thường thì trước kia người ta hay gọi những thứ như vậy là "giật title câu view" , là một sự viển vông đến nực cười , nhưng lần đầu tiên trong đời , những dòng tiêu đề ấy đã không nói sai tới nửa chữ . Và cũng có lẽ...đó là lần đầu tiên trong một khoảng thời gian dài tôi cảm thấy ... sợ .

*Kết thúc cuộc phỏng vấn*


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net