CHAP 25: Quá khứ dần hé lộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Pằng! Một tiếng súng vang lên từ bên ngoài

"Nguy rồi! Bị ám sát" Lý Hắc quay đầu nhìn Vương Tuấn Khải phía sau, hét lớn

Vương Tuấn Khải mở cửa xe toan xông ra nhưng bị Khiết Ái Nhi kéo tay lại

"Anh đi đâu? Để Lý Hắc ra với cậu ta được rồi mà! Chúng ta hãy đến nhà anh thôi"

"Tiếng súng lúc nãy vang lên có thể đã bắn trúng cậu ta. Vì vậy cậu ta không thể đủ sức bảo vệ mình. Nếu Cris từ phía sau đi đến, hai người lấy xe rời khỏi đây trước đến nhà của ông ta. Khi giải quyết xong, tôi sẽ đến sau" Vương Tuấn Khải đẩy tay Khiết Ái Nhi ra chạy đi

Anh ấy đang sợ hãi điều gì chứ?

Khiết Ái Nhi nhìn Vương Tuấn Khải đi đến quầy bánh bao, tất cả những người bình thường kia đã sợ hãi chạy đi không còn ai, chàng trai kia đã bị bắn trúng vào cánh tay, chảy máu rất nhiều. Vương Tuấn Khải từ hông lấy ra khẩu súng lục, vươn tay bảo vệ cậu phía sau, Lý Hắc thì đứng trước hai người nhìn trái phải, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn xem bọn sát thủ đang ở đâu.

Cùng lúc đó, một chiếc xe đen đỗ phía sau chiếc xe của Vương Tuấn Khải, Cris bước xuống xe, ánh mắt lo lắng chạy tới mở cửa xe chỗ Khiết Ái Nhi đang ngồi

"Tiểu thư, cô không sao chứ?"

"Cris, lái xe rời khỏi đây. Thông báo cho bên mình đến trợ giúp"

"Vâng." Cris đi đến ghế lái, khởi động xe chạy đi

Khiết Ái Nhi từ trong xe nhìn ánh mắt rét lạnh của Vương Tuấn Khải, cả bàn tay đang vô thức nắm lấy tay của chàng trai phía sau mình, lòng càng lúc càng lạnh lẽo

"Cris, tôi muốn cậu ta rời khỏi Vương Tuấn Khải, càng sớm càng tốt"

Pằng! Pằng! Pằng! Một loạt tiếng súng vang lên, mục tiêu chỉ có một, chính là chỗ mà Vương Tuấn Khải cùng Vương Nguyên đang đứng.

Lý Hắc gian nan né loạt súng cùng với bàn tay đang bắn về phía bọn người mặc đồ đen phía xa.

"Lý Hắc. Nhất định phải bắt sống 1 tên." Vương Tuấn Khải vừa bắn về phía bọn chúng vừa nói, ánh mắt cực kì bình tĩnh

"Vâng, lão đại"

Vương Tuấn Khải nhìn cánh tay đang chảy máu của Vương Nguyên, xé 1 góc áo, cầm máu vết thương

"Chúng ta sẽ chạy đến chỗ an toàn, hãy cố gắng chịu đựng"

"Tôi không sao... Tôi có thể giúp Lý Hắc" Vương Nguyên đau đớn nhíu chặt chân mày nhưng giọng nói đầy kiên định

"Em ở đây chính là cản trở Lý Hắc. Nguy hiểm!" Vương Tuấn Khải hét lớn, đẩy Vương Nguyên sang 1 bên, chỗ của cậu lúc nãy bị 1 viên đạn làm thủng 1 chỗ

"Lão đại, nhanh chạy đi" Lý Hắc vừa bắn súng vừa đỡ đạn tứ phía, xông đến bọn chúng, càng lúc càng đông người

"Không kịp rồi. Vương Nguyên, hãy yên lặng ngồi đây. Không được xông lên" Vương Tuấn Khải lạnh lùng nhìn phía trước, dặn dò cậu rồi định đứng lên

"Vương Tuấn Khải." một cánh tay kéo anh lại

Vương Tuấn Khải nhìn xuống ngạc nhiên, ánh mắt cậu không hề sợ hãi

"Tôi bây giờ là một sát thủ tên là Roy Wang. Không phải là diễn viên tầm thường tên Vương Nguyên. Tôi sẽ cùng chiến đấu với anh"

"..." Vương Tuấn Khải nhìn cậu, trong lòng rung động mãnh liệt.

Đúng vậy! Bây giờ em ấy là một sát thủ, không phải một người bình thường như 3 tháng trước.

"Được."

Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên cùng xông đến

"Lão đại? Sao hai người không chạy chứ?" Lý Hắc nhìn thấy liền hét lớn, lòng đầy hoảng hốt. Giờ đây nhìn anh ta đầy vết thương lớn nhỏ, chảy máu rất nhiều

"Lý Hắc, đã liên lạc chưa?" Vương Tuấn Khải nhìn bọn đồ đen

"Sẽ nhanh đến thôi"

"Ừm"

Pằng! Pằng! Pằng! Bỗng hàng loạt tiếng súng vang lên, từng tên đồ đen ngã xuống đất.

"Có người đến cứu chúng ta sao?" cậu nhìn trên chục chiếc xe đen chạy tới, dừng lại trước mặt họ. Lúc này, toàn bộ đám sát thủ đều nằm rạp xuống đất, hôn mê.

"..." Vương Tuấn Khải lạnh lẽo nhìn người đàn ông đang bước xuống xe, trên mặt hắn có vết xẹo ngắn đặc trưng, Đồng Nam Vũ.

"Lâu quá không gặp, Karry"

"Mày muốn gì?" Vương Tuấn Khải sắc bén nhìn hắn

"Tôi muốn cậu ta" Đồng Nam Vũ nhìn Vương Nguyên, cười nhạt

"Cái gì?" Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên, ánh mắt đầy khó hiểu

Hai người họ gặp nhau lúc nào? Sao lại quen biết chứ? Chẳng lẽ tên này nhận ra sát thủ đột nhập vào bang hắn là Vương Nguyên? Nhưng vì sao lại không ám sát bí mật? Đồng Nam Vũ là một tên rất cẩn thận, không bao giờ cướp người công khai như thế. Rốt cuộc tên này muốn gì từ em ấy?

"Tôi?" Vương Nguyên lạnh lùng nhìn Đồng Nam Vũ, trong lòng cũng rất khó hiểu

2 ngày trước mình đột nhập đánh rất nhiều người của bang hắn, đáng lẽ hắn phải rất thù mình chứ? Vì sao hắn lại nhìn mình với ánh mắt vui mừng như thế?

"Nằm mơ đi!" anh cự tuyệt, kéo cậu lại gần mình

"Vương Nguyên, cậu có muốn biết quá khứ lúc nhỏ của mình? Tôi chính là người biết tất cả" Đồng Nam Vũ nhìn cậu, ánh mắt đầy mong đợi

"Quá khứ của tôi?" Vương Nguyên sững sờ.

Cậu là một đứa trẻ mồ côi. Đó là điều mà cậu rất đau đớn, là vết sẹo lớn trong lòng

" Cậu Vương. Hắn ta rất nham hiểm. Đừng tin lời hắn." Lý Hắc nói

"Vương Nguyên, không lẽ cậu không muốn biết cha mẹ mình là ai sao?" Đồng Nam Vũ nhìn cậu, cười nhẹ

Cha mẹ sao? Vương Nguyên đứng nơi đó, ánh mắt dần mờ đi, đầu cậu đau như búa đổ, cơ thể quỵ xuống đất, ôm đầu đau đớn

"Nguyên Nhi" Vương Tuấn Khải hốt hoảng, quỳ xuống cạnh cậu, lo lắng nắm vai cậu gọi to

Kít! Hàng chục chiếc xe dừng lại, xem ra người của Vương Tuấn Khải đã đến

"Vương Nguyên, nếu muốn tìm hiểu quá khứ của mình bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm tôi. Rất hoan nghênh đến bang Will làm khách" Đồng Nam Vũ nhìn Hàn Ca cùng Dịch DƯơng Thiên Tỉ tới cạnh Vương Tuấn Khải, cười haha rồi quay người vào xe, chiếc xe rời đi.

Vương Tuấn Khải âm trầm nhìn hướng hắn đi, cậu đã bị ngất xỉu trong lòng anh

"Đem 1 tên đi, còn lại giết!" Anh bế cậu vào xe

"Bây giờ đi đâu đây?" Hàn Ca

"Về nhà. Gọi Lưu Chí Hoành đến." anh nhìn cậu, Vương Nguyên có vẻ rất không ổn

"Được" Hàn Ca lái xe rời đi

Dịch Dương Thiên Tỉ và Lý Hắc sau khi dọn dẹp xong nơi đó cũng rời khỏi, mọi thứ trở lại như lúc ban đầu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net