Chương 26: Lại so chiêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Na Na tức đến mức sắc mặt hết trắng lại chuyển sang xanh, rồi lại lại chuyển từ xanh sang trắng, thế nhưng vẫn còn miễn cưỡng duy trì nụ cười ngọt ngào nói: "Anh trai, thật vất vả 2 anh em chúng ta mới gặp nhau một lần, không bằng cùng nhau đi uống trà đi?"

Vương Nguyên lạnh lùng nhìn nhất cử nhất động của cô ta quả thực rất muốn bật cười, hất cánh tay cô ta ra mới nói: "Vương Na Na, tôi hình như đã từng nói với cô chúng ta không còn là anh em nữa rồi mà, những chuyện cô làm với tôi chắc hẳn cô cũng phải biết kết quả của nó chứ"

Vương Na Na bị đẩy ra, ánh mắt đỏ lên, nước mắt dường như muốn rơi xuống, quay đầu vùi thật sâu vào ngực Trần Minh Hạo, hai vai run lên một cái tỏ vẻ bản thân mình chịu rất nhiều ủy khuất, giống như Vương Nguyên ở đây cướp lấy người đàn ông của cô ta.

Trần Minh Hạo phát hoả: "Vương Nguyên, cậu đừng có mà khinh thường Tiểu Na. Ở trong mắt tôi, cậu so với cô ấy còn hạ đẳng hơn rất nhiều. Ít nhất Tiểu Na muốn cái gì liền tranh thủ có được thứ đó, còn cậu thì sao? Phản bội chồng thì không thừa nhận, còn giả bộ cái gì mà thanh cao, vô tội?"

Bị hai người bọn họ chà đạp, sắc mặt Vương Nguyên trở nên trắng bệch. Cậu đã từng gặp qua lũ người không biết xấu hổ nhưng những người không biết xấu hổ đến như vậy thì chưa từng.

Trên vai đột nhiên bị một lực nhẹ đè xuống, Vương Tuấn Khải đi tới thân mật ôm lấy bả vai Vương Nguyên, con ngươi thản nhiên, khóe miệng lại nhếch lên một đường cong khó lường. Nụ cười này, Vương Na Na ngẩn người, Trần Minh Hạo cũng sửng sốt.

Vương Tuấn Khải híp lại mắt, thế nhưng cười ra tiếng, ôm lấy thắt lưng Vương Nguyên nói: "Bảo bối, nếu Trần tổng đã mời, vậy thì đi uống một chén trà giải nhiệt đi"

Vương Nguyên nghĩ rằng hắn sẽ đưa cậu rời khỏi đây, lại không nghĩ rằng hắn sẽ nói như vậy.

Cậu cắn răng quật cường đứng lại nhưng vẫn bị Vương Tuấn Khải mạnh mẽ lôi đi.

Bên trong một phòng trà tao nhã, ánh đèn mờ ảo, tiếng đàn mơ hồ cùng hương trà xông lên tận mũi, những thứ đó tạo ra một không khí hờ hững, an tĩnh.

Vương Na Na hạnh phúc rúc vào trong lòng Trần Minh Hạo, ánh mắt quấn lấy nhau không muốn xa rời.

Vương Na Na cười tươi nói: "Anh trai, em cùng anh rể đang dự định chuyển nhà. Căn nhà kia dù sao ở cũng đã 5 năm rồi, cũng đã hơi cũ. Chờ đến khi bọn em làm tân gia, anh nhất định phải đến uống rượu ăn mừng đó"

Làm sao mà Vương Nguyên lại không nghe thấy vẻ trào phúng trong lời nói của cô ta chứ. Cậu chính là ngôi nhà cũ, dùng xong liền thay đổi. Cô ta làm sao có thể vô sỉ đến như vậy chứ?

Cậu gắt gao nắm chặt ngón tay, đầu ngón tay cũng vì thế mà trắng bệch. Đầu ngón tay của Vương Tuấn Khải khẽ khàng vuốt ve vành tai Vương Nguyên, từ từ dịch chuyển xuống phía dưới, xẹt qua cần cổ trắng nõn của cậu, hành động thân mật mà ái muội như vậy khiến vành tai Vương Nguyên hơi hơi đỏ lên.

Đối diện, ánh mắt Trần Minh Hạo phát lạnh.

Vương Tuấn Khải cũng không để ý, nghiêng đầu dựa vào sát hơn, từ từ gần sát tai của cậu, giọng nói trầm thấp của hắn nhẹ nhàng vang lên, mang theo ý cười lại có chút ác ý: "Bây giờ cầm chén trà của cậu lên hất vào mặt cô ta"

Vương Nguyên cả kinh, hắn nói cái gì?

"Hất đi"

Thanh âm của Vương Tuấn Khải bị ép rất thấp, rất nặng. Ánh mắt hắn lạnh lùng, tản ra một loại khí chất cường đại khiến cho người ta sợ hãi.

Vương Nguyên bị hù doạ, bàn tay hơi run nâng chén trà nóng hất mạnh vào Vương Na Na.

Vương Na Na vội đứng lên nhưng vẫn không kịp tránh, hơn phân nửa chén trà đã bị tạt vào trên mặt cô ta. Cô ta nhất thời chật vật không chịu nổi, lớp trang điểm vốn dĩ tinh xảo nhanh chóng bị lấm lem.

"A!"

Vương Na Na theo bản năng hét ầm lên. Trần Minh Hạo cũng trợn mắt hét: "Vương Nguyên!"

Một chén trà này bị tạt không phải một mình Vương Na Na nhận lấy mà ngay cả mặt của hắn cũng bị hung hăng hất vào.

Người chung quanh nghe thấy âm thanh lớn như vậy, ánh mắt toàn bộ đều hướng về phía này. Vương Na Na lập tức xấu hổ, ủy khuất khóc lên: "Anh hai! Anh rốt cuộc bất mãn với em chuyện gì? Em có chỗ nào có lỗi với anh sao?"

Từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống, giống như một nữ diễn viên ủy khuất vô tội.

Cô ả nhìn nhìn về phía Trần Minh Hạo cầu xin giúp đỡ: "Anh rể..."

Một tiếng anh rể này khiến đám người náo nhiệt xung quanh lập tức hiểu rõ, có mấy người phụ nữ còn cúi đầu nói thầm: "Bây giờ, tiểu tam ngay cả anh rể cũng dám câu dẫn, còn cùng vợ cả hô anh xưng em. Làm sao còn có mặt mũi ngồi ở đây nhỉ? Thật không biết xấu hổ..."

Sắc mặt Vương Na Na nháy mắt khó coi gấp trăm lần, cô ta vừa rồi theo bản năng gọi anh rể, danh xưng gọi 5 năm này đã quen thuộc nhất thời bị chén trà của Vương Nguyên làm quên mất.

Vương Tuấn Khải thản nhiên cười, nhẹ vuốt cằm của Vương Nguyên, ở trên gương mặt của cậu khẽ đặt một nụ hôn nhẹ: "Bảo bối, người ta dâng má trái đến đây thì em cùng má phải đánh tới đi"

Tâm Vương Nguyên bỗng dưng cảm thấy ấm áp, thì ra hắn kéo chính cậu đến đây là muốn giúp cậu khiến đôi cẩu nam nữ này chịu nhục nhã.

Vương Tuấn Khải không thèm để ý mọi người, kéo tay Vương Nguyên tiêu sái đi ra ngoài.

Phía sau, Trần Minh Hạo nắm chặt nắm tay, đẩy mạnh chiếc bàn, cười lạnh nói: "Giày rách tôi dùng 5 năm, không ngờ anh lại tiếp tục nhặt về dùng, thật đúng là không câu nệ tiểu tiết nha"

Lời nói ác độc trong lúc nhiều người nhìn khiến thân hình Vương Nguyên run lên, sắc mặt nhanh chóng trắng bệch dường như đứng không vững, bàn tay mạnh mẽ bên cạnh đúng lúc đỡ lấy.

Mặt Vương Tuấn Khải không có bất kỳ biểu cảm nào nhưng mà con ngươi híp lại tỏ rõ hiện giờ tâm tình hắn không tốt.

Lửa giận của hắn, không phải ai cũng có thể chống lại. Đôi mắt hắn lạnh như băng, nhưng khóe miệng lại lộ ra nụ cười, nghiêng đầu nói: "Bảo bối, khăn tay em dùng 5 năm vừa bẩn vừa thối, không nghĩ tới còn có người nhặt về làm bảo vật. Đúng là đàn ông thuộc dạng gì liền xứng với đàn bà dạng đó"

Nói xong, vẫn không quan tâm nét mặt xanh mét của hai người phía sau, kéo Vương Nguyên nghênh ngang rời đi.

Những cô gái xem náo nhiệt xung quanh nhịn không được nhỏ giọng hét ầm lên : "Thật đẹp trai!", "Anh hùng cứu mỹ nhân",...

Còn lại hai người Vương Na Na cùng Trần Minh Hạo, bị những người đứng xem chỉ trỏ.

"Hai người kia trời sinh ti tiện nhau nhau, bị mắng là đáng đời"

"Cậu xem, nói không chừng cái cậu nhóc đi bên cạnh anh chàng đẹp trai lúc nãy là người vứt bỏ chồng cũ, như vậy lại tốt hơn đấy......."

Trần Minh Hạo xanh mặt, một cước đá lật chiếc bàn trước mặt. Chén trà cùng dụng cụ pha trà trên bàn đều bị bể nát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net