Chương 32: Mẹ như vậy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dọc theo đường đi, xung quanh đều là những tiếng cười nhạo, giống như rất nhiều chiếc lưới vô hình giăng khắp nơi lột ra cái mặt nạ cuối cùng trên mặt cậu, khiến cậu cảm thấy mình như trần truồng đi trước mặt mọi người, mặc kệ cho người ta chửi rủa.

"Còn giả bộ là thánh nam trong sạch, tiện nhân cũng chính là tiện nhân thôi, phi!"

"Không trách nhiều đàn ông dễ nhìn đến đón, thì ra cũng chỉ là một tên tiếp khách, ở đâu có tiền liền đi tới nơi đó"

Trong giọng nói hỗn loạn kia đều mang ngữ khí là ghen tị, dựa vào cái gì mà cậu ta thân là nam nhân lại có nhiều gã đàn ông đẹp trai theo đuổi? ...

Vương Nguyên định bước vào lớp học lại bị cậu thanh niêm ốm yếu hôm trước ngăn lại.

Trên mặt hắn ta không còn vẻ ngượng ngùng lúc tỏ tình nữa mà là châm chọc: "Vương Nguyên, cậu đã treo biển hành nghề thì cứ coi như tôi đây đến ủng hộ đi. Bao nhiêu tiền một đêm? Chúng ta cũng là bạn bè, có giảm giá hay khuyến mãi gì không?"

Một cậu thanh niên chỉ mới hai mươi tuổi lúc nào cũng khờ dại nghĩ mình là trung tâm của mọi người, căn bản không biết mình hành vi cùng lời nói của mình sẽ tổn thương người khác rất nhiều.

Tất cả mọi người trong phòng học đều cười rộ lên, chờ đợi xem vở kịch hay sau đó, cũng một phần vì trường học khá buồn tẻ sẽ có thêm một vài chuyện thú vị.

Vương Nguyên chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt trầm lắng khiến cho lòng người sợ hãi. Thế nhưng trên mặt cậu vẫn là vẻ lãnh đạm, không chút biểu cảm "Năm trăm vạn, cậu có không?"

Nói xong đẩy hắn ra, bình tĩnh đi vào lớp học lấy sách vở. Cậu thanh niên ôm yếu kia vốn dĩ cho là lần này cậu sẽ phải cúi đầu, không nghĩ tới lại ra giá năm trăm vạn, hắn bị chẹn họng

"Ha! Năm trăm vạn! Cậu xem mình có đáng cái giá đó không?"

Lại bị nhục nhã một chút, thẹn quá hoá giận la lối om sòm. Hắn quay đầu xấu hổ rời khỏi lớp học đầy tiếng cười.

"Tiểu Nguyên..."

La Đình Tín nhìn thấy cậu không nói được một lời, càng lúc càng lo lắng. Vương Nguyên nở nụ cười với cậu ấy, lắc đầu.

Cả ngày mệt mỏi ngồi trong lớp học, đầu óc một mảnh hỗn loạn. Lời nói của giáo sư một chữ cậu cũng không nuốt trôi, giống như mình đang gặp ác mộng. Tan học, Vương Nguyên vô thức thu dọn đồ đạc.

"Vương Nguyên, mẹ cậu tìm"

Đặng Hồng nhếch môi đứng trước cửa, ôm hai tay trước ngực cười nói.

Vương Nguyên sửng sốt, mẹ?

Không đợi cậu kịp phản ứng, Huệ Minh Hàn đã lao vào nắm lấy mái tóc đen mượt của Vương Nguyên, cầm sấp ảnh trong tay hung hăng ném vào mặt cậu, giận dữ nói: "Mày đã làm mất mặt tao rồi mà còn đến đây đi học hả? Mày muốn khiến tao chết vì tức phải không? Về nhà ngay cho tao"

Vương Nguyên như bị sét đánh, đầu cậu ong ong, mặt tái ngắt. Huệ Minh Hàn đỏ mắt: "Mày nghĩ là còn gạt được tao sao? Mày xem mày đã làm những gì? Học cái gì mà học hả? Hẳn mày muốn làm xấu mặt nhà họ Vương chúng ta mà. Ly hôn còn không biết suy nghĩ lại, đã thế còn không biết thẹn tìm trai bao nuôi. Tao đánh chết mày!"

Nói xong, bà ta dùng sức kéo cậu ra ngoài. La Đình Tín muốn tiến lên giúp đỡ nhưng ngại đó là mẹ của Vương Nguyên, gấp đến độ không biết phải làm sao.

Mọi người xung quanh đều đứng xem kịch, Vương Nguyên nhìn quanh càng hoảng hốt, toàn bộ đều là khuôn mặt tươi cười, toàn bộ đều giống như ác ma, cậu bỗng dưng hét chói tai: "Bà đã đuổi tôi ra khỏi nhà rồi không phải sao? Bà không còn là mẹ tôi"

Đây là mẹ của cậu sao? Không phải! Nếu như thật là mẹ thì tại sao lại đối xử với cậu như vậy? Muốn cậu chết mới an tâm sao? Thế thì lúc trước sanh cậu ra làm gì? Một cái tát hung hăng giáng xuống má cậu.

"Mày thật giỏi, ngay cả mẹ mày cũng không nhận. Mày đừng mong tao tiếp tục cho mày ở đây làm mất mặt nhà họ Vương bọn tao"

Vương Nguyên bị cái tát đó xô ngã vào ngực La Đình Tín, nhìn bóng lưng giận dữ đang rời đi của mẹ mình, trước mắt mông lung. "Nhìn cái gì? Cút hết đi!"

La Đình Tín phẫn nộ quát đám người xem kịch xung quanh.

"Tiểu Nguyên, cậu đừng để trong lòng, chúng ta đi!"

Vương Nguyên nhếch khóe miệng, nhưng nhếch làm sao cũng không thể tạo ra nụ cười.

Huệ Minh Hàn vừa ra khỏi cổng trướng, Vương Na Na liền đi đến đón, trấn an nói: "Mẹ đừng nóng giận, giận quá không tốt cho sức khoẻ"

Huệ Minh Hàn cắn răng nói: "Cái thằng anh của con thật không sài được! Biết thế mẹ sẽ không đẻ ra nó, chỉ cần một mình con thôi là đủ tốt hơn nó, tức chết mẹ mà! Tiểu Na, con nhất định phải nắm Trần Minh Hạo cho chặt biết không? Nó là trụ cột của Trần gia đó"(Cái thể loại mẹ gì thế này)

Vương Na Na nhu thuận cười gật đầu. Cô "vô ý" tiết lộ tình hình gần đây của Vương Nguyên, kể cả chuyện được bao nuôi mới chọc giận Huệ Minh Hàn, đưa mẹ mình đến đây dạy cho cậu ta một trận. Xem ra, gương mặt ngày càng đẹp hơn còn sự độc ác thì vượt xa cái gọi là tuổi tác anh hai, lần trước anh không phải là khiến tôi mất mặt trước nhiều người sao? Lần này tôi trả lại cho anh gấp đôi, cảm giác đó có tốt không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net