Chương 1: Hoàng đế băng hà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Thiên Diêu, nơi này không dành cho trẫm.” 

Quân doanh Kinh Bắc nửa đêm lửa cháy bập bùng, Vương Tuấn Khải cầm bức thư có nét chữ bút lông xiêu vẹo mà hắn phải căng mắt kĩ lắm mới có thể ghép lại thành một câu hoàn chỉnh, lồng ngực căng tức.

Ánh lửa đỏ trên ngọn đuốc cài hai bên trướng tướng quân phản chiếu trên đôi đồng mâu đen thẳm như vực của hắn, và bộ giáp màu bạc thắt tua xanh của hai tên lính liên lạc trước mặt. 

Một tên quỳ rạp trên đất không dám ngẩng đầu dậy, một tên ngẩng đầu nhìn hắn, thở hồng hộc vì quá mệt, mặt đỏ gay gắt, mắt ầng ậng nước. 

Tên cúi đầu là kẻ giao bức thư cho hắn, xuất phát từ kinh đô 1 tháng trước, trên đường ngày nào cũng ngủ nghỉ bình thường, vốn là khi Hoàng thượng giao thư, cũng không nói là gấp gáp khẩn cấp gì cả. Tên còn lại xuất phát từ kinh đô 10 ngày trước, dọc đường chỉ ăn, không ngủ, một đường phi ngựa thẳng tới quân doanh Kinh Bắc, muốn mất nửa cái mạng.

“Ngươi nói cái gì…” Vương Tuấn Khải bóp nát lá thư trong tay, nghiến răng đến mức cơ mặt run lên bần bật, “Nói lại ta xem?...”

Tên lính liên lạc thứ hai đã gần như dồn bằng sạch sức lực để chạy tới đây rồi, vì thế lúc này thở hồng hộc, lấy hơi một ngụm, rồi dõng dạc thưa lên. Giọng của tên đó dường như nứt vỡ, cả doanh trướng phút chốc chấn động.

“Hoàng thượng băng hà!” 

Vương Tuấn Khải run cơ mặt một hồi. Sau mấy giây trầm mặc, hắn lao tới xốc cổ áo tên lính liên lạc đưa thư đang cúi đầu, "Tại sao ngươi không giao thư cho ta sớm hơn?! Tại sao??? Ngươi từ kinh thành đến đây mất tận 1 tháng trời à? Ngươi có xứng mặt làm binh sĩ Đại Cẩm không???"

Tên lính liên lạc sợ run. Nào giờ đưa thư từ kinh thành đến quân doanh Kinh Bắc, đều là mất ngót nghét 1 tháng trở lên mới được. Tại sao lần này Bảo Khánh tướng quân lại tức giận đến không nói lí như thế? Chuyện Hoàng thượng băng hà đột ngột như vậy, đâu phải ai cũng biết tin đâu.

Nhưng đứng trước tin tức này, bất kể là lí lẽ gì cũng đều là thừa thãi.

Biên thùy giặc ngoại xâm lăm le nhòm ngó, Vương Tuấn Khải để lại phó tướng ở quân doanh cùng 5 vạn kỵ binh, còn một mình hắn lập tức lên ngựa. Con ngựa bờm đen tung cao hai vó, hí lên vang trời, như khóc thay cho hắn, rồi lao vọt về phía cửa quân doanh, rời xa khỏi ánh đuốc dữ dội, cứ thế tiến vào màn đêm vô tận, nhằm hướng kinh thành mà phi.  

.

Đại tang sẽ kéo dài tận ba tháng, khắp kinh thành nhà nào cũng treo một dải hoa lụa trắng, toàn kinh thành bao phủ bởi bầu không khí tang thương. Nhưng người dân thì không thực sự mảy may thương xót. 

Hoàng đế trẻ tuổi đăng cơ từ năm 15 tuổi, hiện giờ mới 20, vậy mà đã băng hà. 

Suốt những năm này, dân chúng đều thấy rõ hoàng thất chẳng làm được trò trống gì nên hồn, hoàng thượng thì hữu danh vô thực. Đất nước bình an, đều là nhờ các tướng quân trấn giữ tứ phương biên cương. Nhưng đó cũng chỉ là không bị xâm lăng mà thôi, chứ đời sống người dân chẳng thực sự tốt đến vậy. Hoàng đế ốm bệnh mà băng hà, vậy thì hoàng thất sẽ lại lập người khác kế vị, mọi thứ sẽ lại tiếp tục diễn ra như thế. Vương triều này chưa đến mức mục nát, nhưng chẳng có gì đáng để mà ngợi ca.

Vương Tuấn Khải so với tên lính liên lạc kia thì nghỉ ngơi ít hơn, ăn cũng là ăn trên lưng ngựa, dọc đường đổi tận 2 con ngựa, vẫn là mất đến 8 ngày mới có thể về tới nơi. Mắt hắn bị gió bụi trên đường làm cho cay rát, đỏ ngầu lên.

“Bảo Khánh tướng quân tới!!!” Tiếng hô dõng dạc của thị vệ vang lên. 

Vương Tuấn Khải xách đao tiến vào, chỉ gặp được Thái hậu. 

3 năm rồi. Hắn đóng quân ở biên cương 3 năm, Thái hậu trông chẳng chút nào già đi, đường nét gương mặt vẫn xứng danh quốc sắc thiên hương.

Thấy hắn tới, Thái hậu bày ra dáng vẻ nén đau thương để thay thế cho cơn tức giận vẫn chưa từng nguôi. 

10 ngày, lại thêm 8 ngày, đã gần 3 tuần rồi. Hoàng thượng đã băng hà được gần 3 tuần rồi, hiện giờ hắn không thể tìm thấy Hoàng thượng đâu nữa, vì người đang nằm trong Hoàng lăng.

“Bảo Khánh về rồi đấy à.” Thái hậu đưa khăn tay chấm đuôi mắt. 

Vương Tuấn Khải, tự Thiên Diêu, phong hiệu Bảo Khánh tướng quân. Thái hậu ghét cái tên tự Thiên Diêu của hắn, nên chỉ gọi Bảo Khánh, phía sau cũng không thêm “tướng quân”. 

“Ta muốn nhìn Hoàng thượng.” Hắn đỏ mắt mà nói thẳng, cá tính ngông cuồng không chịu nhún nhường. 

Thái hậu cũng lười so đo với hắn, Hoàng thượng dù sao cũng đã không còn nữa rồi, nên bảo Lương công công đưa hắn vào Hoàng lăng.

Hoàng lăng lạnh ngắt, ánh đuốc trên vách soi sáng nhưng không thiêu chảy được băng đá ở đây. Hoàng thượng được đặt “ngủ” trong một cái băng quan. Nhìn từ bên ngoài vào, tầng băng dày trong suốt làm móp méo hình dạng, chẳng đủ để hắn nhìn người kia cho rõ. Cách nhau rất gần, nhưng lại rất xa. 

Xa đến chân trời góc bể, xa đến âm dương cách biệt.

Ngũ quan thanh tú nhợt nhạt, môi cong cong không chút huyết sắc, mắt nhắm nghiền, lông mi đọng một chút vụn sương. 

Vương Tuấn Khải chạm tay lên mặt băng lạnh ngắt, như muốn xuyên qua lớp băng dày để chạm lên má người kia. Lương công công hốt hoảng nhìn hành vi to gan của hắn. Thái hậu cho hắn vào nhìn một chút đã là khai ân rồi, hắn còn dám đụng chạm vào linh cữu sao? 

“Bảo Khánh tướng quân, ngươi chú ý hành vi một chút.” Lương công công nhắc nhở. 

“Ngậm miệng lại!” Vương Tuấn Khải trầm giọng mắng. Ông ta tưởng mình được Thái hậu trọng dụng thì thích giáo huấn ai cũng được có phải không? Hắn không quay đầu lại, chỉ hờ hững nói thêm một câu, “Cút ra ngoài. Ta cấm bất kì ai vào lăng. Nếu không cả Thái hậu ta cũng sẽ không tha!”

“Phản rồi!” Lương công công thất kinh hô lên. 

Hoàng đế vừa băng hà, hoàng cung đã loạn rồi. Lương công công còn dám sẵng giọng với hắn, vậy hắn ngang nhiên thách thức Thái hậu không quá quắt chứ?

Vương Tuấn Khải rút thanh đao bên hông ra, thanh âm sắc lẹm của lưỡi đao tuốt vỏ vang vọng trong lăng. Lương công công sợ hãi, vội vã co cẳng chạy biến. 

Đợi trong Hoàng lăng không còn ai, Vương Tuấn Khải mới buông đao, hắn nhìn linh cữu cười nhạt một cái, “Vương triều Đại Cẩm này cần ngươi, ngươi lại cứ như vậy mà ra đi sao? Bệ hạ....”

Cái vương triều ngày một lụi tàn, suy đồi này. Cần ngươi. 

Ta cũng cần ngươi. 

Không vì ngươi, ta trấn giữ biên cương Kinh Bắc làm gì. 

Ngươi lại cứ thế mà ra đi sao?

Hốc mắt Vương Tuấn Khải nóng rực, hắn dọc đường sinh lực dồi dào, lúc này thật sự cảm nhận được thế nào là tim muốn ngừng đập, buồng phổi nghẹn cứng. 

Môi hắn run run, không gọi bệ hạ nữa, gọi, “Vương Nguyên…”

Đầu gối quỳ rạp xuống bên cạnh khối đá đen đỡ linh cữu, vạt giáp trước đập xuống sàn nặng nề. 

Tại sao ngươi lại rời đi như thế?

Chúng ta cách xa nhau như vậy còn chưa đủ sao? 

Quân thần chi lễ, luân thường đạo lý. 

Ngươi ban cho ta tên tự Thiên Diêu, đẩy ta tới tận biên cương Kinh Bắc. 

Ta cũng tuân mệnh ngươi rồi. 

Như vậy chưa đủ xa hay sao? 

Ngươi còn muốn chúng ta phải như thế này nữa ngươi mới vừa lòng sao? 

Ngươi ác với trái tim ta quá. 

Vương Tuấn Khải đau đến hồ đồ. Hắn quỳ ở đó một lúc. 

Mãi sau hắn mới đứng dậy, làn môi mỏng nhàn nhạt khép mở, cất tiếng hát khe khẽ bên cạnh linh cữu, 

“Cầu cho mưa thuận gió hoà, cành hoa trước hiên nhà có thể mỗi năm đều nở rộ. Cầu cho cơm no áo ấm, mỗi năm Tết về đều có hồng sắc xiêm y. Đất trời hoà làm một. Nhật nguyệt thành đôi.” 

“Ngươi từng nói, muốn nghe dân ca Kinh Bắc, nghe nói dân ca Kinh Bắc là thứ hay nhất.”

“Lệnh cấm ngươi ban, khiến ta vất vả cỡ nào mới nghe được bài dân ca đó, rồi học thuộc lòng về hát cho ngươi.”

“Có phải rất hay không?” 

“Ngươi có thích nó không?” 

Đáp lại hắn chỉ có tiếng vọng trầm đục đập vào vách tường dội lại. 

.
.
.

Tách! Tách! Tách! 

“Vương Nguyên! Chụp riêng đi! Chụp riêng một tấm!” 

Hàng loạt ánh đèn flash nháy lên liên hồi, Vương Nguyên giữ nguyên một tư thế giơ tay nhẹ, khoé miệng hơi cong lên, ánh mắt kiên định nhìn thẳng về phía trước, con ngươi đen láy phản chiếu ánh đèn lấp lánh từ rất nhiều thiết bị quay chụp trước mặt. 

Cậu có ý thức lùi một chút, nhường spotlight cho đàn chị, là nữ chính phiên 1 của bộ phim điện ảnh chuẩn bị ra mắt. 

Các cameraman đều hô to muốn chụp riêng Vu Dạ Ninh và Vương Nguyên, nhưng Vu Dạ Ninh không có vẻ gì là đồng ý, Vương Nguyên ý thức được, nên chụp đôi xong liền cùng cô đi xuống khỏi bục. 

Phóng viên tới tấp dí máy quay và mic về phía bọn họ, nhốn nháo đặt câu hỏi. 

“Vu Dạ Ninh, bộ phim lần này cô lại được chọn làm phiên 1, xin hỏi cô có áp lực về doanh thu phòng vé không?” 

Đương nhiên là có, hỏi thừa. Vu Dạ Ninh ngoài mặt ung dung cỡ nào thì mỗi một bộ phim phiên 1 của chị ấy cũng đều sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến danh tiếng, sao có thể không áp lực. Vương Nguyên thầm nghĩ. 

“Vu Dạ Ninh, xin hỏi bộ phim lần này chính cô là người tham dự sửa kịch bản và đề xuất cắt giảm tuyến tình cảm của nhân vật, vậy cô có tự tin với hiệu quả của phim không khi cô từng nổi lên nhờ đóng phim truyền hình thần tượng?” 

Mấy câu hỏi này vớ va vớ vẩn, quản lý của Vu Dạ Ninh xua đám người kia ra, vệ sĩ dẹp đường, Vu Dạ Ninh từ đầu chí cuối không có trả lời. Trước khi rời đi, cô quay đầu nhìn Vương Nguyên một cái coi như chào rồi đi mất. 

Vương Nguyên cũng nhanh chóng lủi khỏi vòng vây này, kẻo kế tiếp sẽ là mấy câu hỏi sắc cạnh không kém. 

Cậu dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra: Vương Nguyên, cậu là ca sĩ đỉnh lưu lại đột ngột nhận vai diễn phiên 2 trong phim của Vu Dạ Ninh, đây là nhờ quan hệ của hai người hay là nhờ công ty chủ quản của cậu vậy? Cậu có tự tin vào diễn xuất của mình không? Lần đầu chung poster phim với diễn viên có sức ảnh hưởng lớn như Vu Dạ Ninh, cậu có áp lực không?...

Việc Vương Nguyên hợp tác cùng Vu Dạ Ninh đã dấy lên một cơn mưa bàn luận trên mạng, fan hai bên ném nhau một hồi. Bên nào cũng bảo người kia dựa dẫm idol nhà mình để tăng danh tiếng, gọi là “cọ nhiệt”, lại có không ít người phỉ nhổ bảo Vương Nguyên đang muốn tạo tin đồn tình ái với Vu Dạ Ninh, gọi là “xào couple”. 

Đối với những chuyện này, Vương Nguyên đã chẳng còn lạ lẫm gì. Debut từ năm 8 tuổi, hiện giờ đã 20 tuổi, 12 năm rồi, có cái gì mà chưa từng thấy qua đâu. 

Quan hệ giữa cậu và Vu Dạ Ninh luôn rất tốt, nhưng bọn họ cứ thích nói như vậy đấy.

Đắng cay ngọt bùi đều nếm qua hết rồi, cũng chỉ là gia vị mà thôi. 

Vương Nguyên thẳng lưng bước đi, giữ nguyên vẻ mặt ôn hoà. Đến lúc leo lên xe rồi, cậu mới hỏi quản lý của mình, “Anh Lôi Vĩnh, Vương Tuấn Khải thế nào rồi?” 

“Cậu ấy vẫn chưa tỉnh.” Lôi Vĩnh lắc đầu. 

Vương Nguyên “ừm” một tiếng rồi thôi, nhưng một lúc lâu sau, lại đột ngột bảo với tài xế, “Lái qua bệnh viện đi, em thăm cậu ấy một lát.” 

Tài xế tên Tương Linh giẫm phanh, vẻ mặt tươi cười mà quay đầu lại, khoé miệng giật giật, “Cậu nói sớm hơn không được hả? Gần đây xăng đang tăng giá đó.” 

“Ài, đành vậy, tự nhiên em muốn đi thăm người ta chút.” Vương Nguyên chép miệng.






Hết chương 1.

Gii nói, để xuyên không thì đều phải chếck =))))))))))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC