Chương 12: Nha hoàn hiện đại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Tuấn Khải ngồi trên xe sắt, căng mắt mà nhìn đường. Được rồi, tốc độ rất nhanh, nhanh ngang với tốc độ hắn phi ngựa rồi đấy. Nhưng mà không xóc nảy, cũng không cần chăm ngựa, rất tốt.

Mấy cỗ xe này quả là kì tích mà. 

Vương Tuấn Khải được tài xế dẫn lên tận nhà Vương Nguyên, rồi anh ta quay về. Hắn đứng ở ngoài cửa chờ Vương Nguyên ra mở cửa. 

Vương Nguyên không nghĩ Vương Tuấn Khải sẽ tới, lúc dì Thẩm gọi cho cậu, cậu còn bận chưa thể nghe máy. Mãi tận khi tài xế riêng của Vương Tuấn Khải bấm chuông cửa gọi vào cậu mới biết là hắn tới. 

Mất cả tối qua trằn trọc bứt rứt, Vương Nguyên nghĩ, vẫn là nên tạm thời không cho hắn biết việc mình chuyển kiếp thì hơn.  

Vương Nguyên vừa ra mở cửa đã thấy Vương Tuấn Khải đứng ngoài. Cậu ngẩn ra nhìn hắn, Vương Tuấn Khải giật mình một cái, rồi cũng cố rặn theo ngôn ngữ hiện đại, “H... Hi ~ Chào buổi sáng. Vương… Vương Nguyên. Hôm nay thời tiết thật đẹp.”

Vương Nguyên hơi híp mắt. Ngữ điệu kì quái quá. Thiên Diêu, chi bằng ngươi cứ thỉnh an trẫm như bình thường đi. 

Cậu nhích người tránh qua một bên cho hắn vào, “Cậu không nghỉ ngơi thêm đi à?” 

“Tôi khoẻ rồi mà.”

Vương Tuấn Khải nhấc chân đi vào trong. 

Vương Nguyên nhìn bộ dạng tự nhiên của hắn, thầm cảm thán Thiên Diêu học nhanh thật đấy. Không còn có dáng vẻ mờ mịt ngơ ngác như ngày hôm qua nữa rồi. 

Nhưng mà cái quầng thâm mắt kia là sao đây?

Thức khuya học chữ giản thể hả?

“Cậu ngồi đi, muốn làm gì thì làm, như bình thường ấy, chờ tôi một lát.” Vương Nguyên hất cằm với hắn, rồi quay lại vào trong nhà tắm, đeo găng tay vào. 

Vương Tuấn Khải ngồi ngoài sofa vài phút, nhấp nhổm không yên. Trong phòng tắm truyền ra tiếng soàn soạt. Hắn hiếu kì đứng dậy đi tới, đứng ngoài khung cửa mà ngó vào, “B…Cậu đang làm gì thế?” 

“Cọ rửa. Hôm nay tôi rảnh nên muốn dọn dẹp nhà cửa một chút. Cọ nốt cái bồn cầu này là xong rồi.” Vương Nguyên ngồi xổm cao trước cái bồn cầu, đang lúi húi cầm chổi cọ rửa, cũng không quay đầu lại mà đáp luôn. 

Vương Tuấn Khải trợn mắt, nhíu mày, có chút khiếp hãi. 

Không, hắn không chấp nhận được việc này.

Tại sao Hoàng thượng lại phải đi cọ nhà xí??

Chẳng phải đến cả hắn còn có Thẩm đại nương làm hết cho mọi thứ từ đầu đến cuối sao?

Nha hoàn của Hoàng thượng đâu?  

Vương Tuấn Khải bị cảnh tượng Hoàng thượng cọ nhà xí làm cho mất hồn, nhất thời kí ức lẫn lộn, quên cả suy xét đến vấn đề chuyển kiếp.

Đầu hắn quay mòng mòng lên, đấu tranh tư tưởng mất một lúc mới mở miệng, “Tại sao cậu lại phải tự làm việc này? Sao cậu không sai người làm?” 

Vương Nguyên hơi ngạc nhiên, nhíu mày quay lại nhìn hắn. Dù rất nỗ lực hòa nhập với thời đại nhưng có vẻ tư tưởng phong kiến của Bảo Khánh tướng quân đúng là không thể chỉ trong 1 ngày mà thay đổi. 

Cậu đứng dậy, đi tới, nhét cây chổi cọ bồn cầu vào tay hắn. 

Vương Tuấn Khải: “ Ơ...?”

Vương Nguyên, “Ngẩn ra đó làm gì? Tôi sai người làm đúng ý cậu đó. Chẳng phải cậu là trợ lý của tôi sao?”

“...”

Vương Nguyên nhìn vẻ mặt nhăn như tàu lá của hắn, thầm thấy buồn cười chết đi được. 

Thiên Diêu thật là…

Cậu tháo găng tay xuống đưa cho hắn, “Đeo cái này vào cho đỡ bẩn này. Cọ sạch một chút nhé.” 

Vương Tuấn Khải tần ngần ở đó, mặt đen như đít nồi. Vương Nguyên nghiêng đầu, “Sao thế? Trước đây cậu vẫn luôn giúp tôi dọn dẹp nhà cửa mà.”

“À…” Vương Tuấn Khải siết đôi găng cao su trong tay, cố gắng tiêu hóa, mi mắt hắn giần giật, “Được.”

Vương Nguyên khoanh tay đứng ở khung cửa nhìn hắn vụng về chà bồn cầu. Cậu vô thức bật cười một cái, thầm nghĩ hắn cũng đáng thương ghê, cậu cũng không nên trêu chọc hắn quá, kẻo hắn sẽ shock chết. 

Nghĩ đến đấy, Vương Nguyên nhịn không được lại thấy lòng hơi hẫng một chút. Cậu quay ra sofa ngồi, lấy điện thoại ra tra cứu. Bảo Khánh tướng quân của Vương triều Đại Cẩm tử trận như thế nào. 

Kết quả tìm kiếm không nói rõ, chỉ nói hắn dùng 5 vạn binh ít ỏi diệt sạch sẽ binh lính Man Phỉ, thậm chí còn ép thủ lĩnh Man Phỉ phải quỳ lạy xin hàng, từ nay về sau không dám bén mảng đến Đại Cẩm nữa. Về việc hắn chết, cũng chỉ có chưa đầy 1 dòng chữ, “Bảo Khánh tướng quân đã tử trận trong trận chiến đó” mà thôi. 

Lịch sử vốn chỉ mang tính khái quát, huống hồ giai đoạn cậu tại vị lại có nhiều tranh cãi, rất nhiều tư liệu gần như không thể tìm ra được, thì đâu thể từ đó mà biết về Thiên Diêu. 

Hỏi hắn thì cậu không dám. 

Ngươi vì sao không hồi âm thư của ta?

Vì sao Tết cũng không về kinh?

Ngươi giận ta tới vậy sao?

Vì sao đột ngột tấn công Man Phỉ vào đúng lúc ta mất?

Ngươi có dự tang không? 

Ngươi đã chết như thế nào? 

Hàng vạn câu hỏi bủa vây lấy tâm trí, mãi cho đến khi Vương Tuấn Khải “a” lên một tiếng thì Vương Nguyên mới hoàn hồn. 

Cậu nhíu mày về phía cửa phòng tắm, “Cậu làm sao đấy?”

Vương Tuấn Khải có chút hoảng hốt vì ấn vào một cái thứ có thể ấn thì xuất hiện một dòng nước cuộn xoáy như vòi rồng bên trong bồn cầu. Hắn hơi đỏ mặt đáp vọng ra, “Không có gì đâu!”, sau đó âm thầm lôi Tiểu Bạch ra nhỏ giọng hỏi, “Nước xoáy trong bồn cầu là cái gì?”

Tiểu Bạch rất nhanh trả lời hắn, âm lượng đủ to để Vương Nguyên ngoài phòng khách cũng nghe thấy: “Đã hiển thị cho bạn 384 kết quả tìm kiếm về ‘Nước xoáy trong bồn cầu là cái gì’: Dạy con trẻ sử dụng bồn cầu đúng cách; Xử lý khi bồn cầu bị tắc; Bất cẩn ngã vào bồn cầu, một chú mèo đã bị sang chấn tâm lý…” 

Vương Nguyên: “...”

Vương Tuấn Khải: “Khỉ thật! Tiểu Bạch ngươi bé cái mồm thôi!”

Vật lộn với nhà xí một lúc lâu thì Vương Tuấn Khải mới trở ra ngoài. Vương Nguyên bấy giờ đang đeo headphone ngồi ở bàn máy tính mà làm việc. Vương Tuấn Khải thấy cậu chuyên tâm, cũng không làm phiền, hắn ra sofa ngồi, phóng mắt quanh căn nhà của Vương Nguyên mà tìm hiểu. 

Trắng đêm với rất nhiều thứ tri thức thời đại mới, Vương Tuấn Khải hiện tại cũng không cảm thấy quá sợ hãi với thế giới xung quanh nữa. Một phần cũng là vì hắn có cơ duyên được tiếp xúc gần với chuyển thế của Hoàng thượng, không đến mức quá đỗi cô độc. 

Có lẽ giống như bình luận nào đó mà Tiểu Bạch từng đọc cho hắn nghe: nếu lỡ xuyên không, hãy coi như đó là cơ hội để trải nghiệm một cuộc đời mới đi. 

Những gì kiếp trước không thể làm, vậy thì bây giờ hãy làm đi. 

Chí ít, ở nơi này, trên vai hắn không gánh vác gì cả, không có bách tính Đại Cẩm, không có phủ tướng quân hai lần bại trận, không có Man Phỉ, không có Hoàng thượng mà hắn chạm không tới.

Chỉ có chuyển thế của Vương Nguyên mà thôi. 

Bàn của Vương Nguyên để ngay ở khung cửa sổ trong phòng khách, bày rất nhiều thứ mà Vương triều Đại Cẩm không có. 

Ánh nắng buổi sáng chiếu rọi vào, khiến mái tóc ngắn của Vương Nguyên ánh lên màu nâu nhạt, sợi tóc cong cong mềm mềm. 

Hồi còn nhỏ, tóc của Thái tử cũng rất mềm, rất dài, thường sẽ thả buông sau gáy, một phần được cột bằng kim quan cao quý, thi thoảng đùa nghịch với hắn quá, tóc sẽ rối lên, tản mác ra trước ngực, nhưng chỉ cần dùng tay kéo vài cái là lại thẳng suôn. 

Vương Tuấn Khải chưa từng dám sờ vào những sợi tóc đó, đôi khi hắn còn ghen tị với cung nữ hầu hạ chải đầu cho Thái tử hàng ngày nữa. 

Mải nhìn Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải tự nhiên thấy buồn ngủ rũ cả mắt. Hắn cả đêm qua thức trắng. Dù kiếp trước hắn có thể liên tục nhiều ngày không chợp mắt, nhưng thân thể hiện tại quá yếu ớt, giờ này hắn rất mệt. 

Vương Nguyên vui vẻ với sự xuất hiện của Vương Tuấn Khải, nên tâm trạng thư thái hơn rất nhiều, ngồi làm nốt bản nhạc mà cậu đã bỏ dở tối hôm qua. 

Lúc xong xuôi quay ra, đã thấy Vương Tuấn Khải nằm lăn trên sofa mà ngủ thiếp đi rồi. Trên người là mảnh chăn mỏng cậu để trên ghế vừa để đắp vừa để trang trí. 

Vương Nguyên mím môi cười, thầm nghĩ Thiên Diêu cọ có cái bồn cầu cũng mệt thành như vậy cơ à? 

Nhưng mà nhìn kĩ lại, hắn gầy quá. Thiên Diêu là thống lĩnh Cấm quân, là người luyện võ, dù cậu chưa từng nhìn thấy dáng hình hắn nhưng cũng biết hắn rất khỏe mạnh. Vương Tuấn Khải hiện giờ rất gầy, đằng nào cũng hôn mê đằng đẵng 1 năm cơ mà, nên thể lực hắn yếu cũng không phải cái gì đáng ngạc nhiên.

Vương Nguyên vào bếp mở tủ lạnh, tính làm cái gì đó để cả hai cùng ăn trưa. 

Vương Tuấn Khải tự kỷ cũng thường hay ăn cùng cậu, nhưng hỏi hắn muốn ăn gì hắn không bao giờ đáp, trong bữa ăn cũng chỉ cúi đầu chậm rãi ăn, không một lời đối thoại nào cả. Có lúc Vương Nguyên tâm trạng không thoải mái, tức lên bảo hôm nay hắn nấu gì ăn đi, thì hắn lấy ra được hai gói mì tôm, pha với nước nguội. 

Giờ này Vương Nguyên cũng bắt đầu cảm thấy lời Vương Kim Thanh nói, rằng thầy bói có bảo hắn thiếu hồn vía hồn phách gì đó, có lẽ là vì chờ Thiên Diêu xuyên vào. 

21 năm như một cái xác không hồn.  

Bây giờ hẳn là hắn cũng bỡ ngỡ với thế giới này lắm. Mà chắc chắn hắn sẽ không nói với ai rồi, chắc chỉ có hỏi trợ lí ảo thôi. Mà trợ lí ảo máy hắn thì nhận lệnh không nhạy, có rất nhiều thứ không thể nhanh chóng giải thích cặn kẽ. 

Vương Nguyên đảo mắt một cái, thầm nghĩ một kế.

Chừng 2 tiếng sau thì Vương Tuấn Khải tỉnh lại. Vương Nguyên làm bữa trưa trong bếp rất nhẹ nhàng, còn đóng kín cửa gian bếp, hắn lại ngủ say nên không bị ảnh hưởng. Lúc này hắn ngủ dậy liền dựng người như cái lò xo, nhìn quanh tìm kiếm thân ảnh người kia.

Vương Nguyên mở cửa gian bếp đi ra, mùi thơm của thức ăn theo đó mà toả ra ngào ngạt. Cậu bưng hai đĩa thức ăn từ trong bếp ra ngoài, tiến thẳng về phía cái bàn trà ngay trước mặt hắn. 

“Tỉnh rồi à? Ăn trưa thôi. Cậu có đói không?” Vương Nguyên cười hỏi. 

Vương Tuấn Khải tái mặt. 

Mới ngủ dậy nên hắn chưa kịp hoàn hồn. 

Hoàng thượng xuống trù phòng làm bữa??? 

Cho hắn ăn???

Vương Tuấn Khải thiếu điều muốn quỳ xuống đó mà dập đầu.

Nhưng hắn cũng rất nhanh đã nhìn thấy mái tóc ngắn ngủn và y phục kì lạ của Hoàng thượng, chợt nhớ ra việc bản thân đã xuyên không tới Đại Cẩm của hơn 1 ngàn năm sau. 

Trước mắt không phải Hoàng thượng. 

Nhưng mà trong mắt hắn Vương Nguyên vẫn rất là cao quý!

Vương Tuấn Khải bối rối luống cuống, “Vương… Vương Nguyên. Cậu không cần vào bếp làm thức ăn cho tôi. Cái chuyện này để tôi làm là được rồi.”

Vương Nguyên cúi người đặt hai đĩa đồ ăn xuống bàn, “Chúng ta thay phiên nhau làm. Chuyện này không có phân cao thấp. Ai rảnh người đó nấu thôi. Tôi nấu tôi cũng ăn nữa mà.” 

Nói rồi, cậu ngồi xổm bên cạnh bàn, chỉnh lại lọ hoa trên bàn, nghiêng đầu nhìn gương mặt đang nghệt ra của hắn, “Cậu là trợ lý của tôi, bình thường cậu chuẩn bị bữa ăn cho tôi là hợp lí, bởi vì tôi rất bận. Nhưng mà trước giờ chúng ta chưa từng có giao ước gì với nhau cả.”

Vương Tuấn Khải im lặng tiếp thu, ánh mắt hắn như gắn chặt lên mặt Vương Nguyên. Vương Nguyên nói thêm một lời, hắn lại càng thấy cậu khác Hoàng thượng hơn một chút. Vì thế lá gan cũng phình to ra, không còn giữ lễ như hồi xưa.

“Vậy à?”  Hắn nhỏ giọng đáp. 

Vương Nguyên chống tay lên đầu gối mà đứng dậy, “Cậu vốn dĩ là người có trí nhớ tương đối kém, nên hay quên trước quên sau, có rất nhiều thứ tôi đều phải nhắc nhở cậu. Lần này cậu mới hôn mê tỉnh lại, chắc hẳn cũng quên không ít thứ. Tôi nhắc cậu nhớ dần dần vậy. Còn hôm nay thì cậu cứ thư giãn đi, không cần khách khí với tôi đâu.”

Vương Nguyên cho Vương Tuấn Khải một cái cớ. Vương Tuấn Khải cũng thông minh vốn sẵn tính giời, hắn lập tức bắt được cơ hội trời ban. Hắn gật đầu liên tục mấy cái, “Phải phải phải, có nhiều cái tôi không nhớ được lắm.”

Vương Nguyên đút tay vào túi áo, tự bấm đầu ngón tay mình để nín cười, thầm nghĩ kẻ nào mới hôm qua còn bảo trước giờ hắn chỉ diễn thôi ấy nhỉ? 

Không trêu không được. 

Thế là Vương Nguyên thản nhiên, “Đấy cậu xem, hôm qua cậu bảo tất cả chỉ là cậu đang diễn thôi mà. Cậu quên luôn rồi đúng không? Chứng bệnh này của cậu khó chữa lắm. Cậu không hiểu cái gì, cậu quên cái gì, cậu phải lập tức hỏi tôi biết chưa?”

“Được. Tôi biết rồi!” Vương Tuấn Khải mừng như bắt được vàng. 

Thế là suốt bữa ăn hôm đó, Vương Nguyên kể cho hắn nghe cả hai đã gặp gỡ như thế nào, hắn đã học nghệ ở Giải trí Tinh Tấn như nào, làm sao lại trở thành trợ lý của cậu. 

Vương Tuấn Khải nghe cuốn quá, cứ mở tròn mắt vừa chậm rãi ăn vừa chăm chú nghe. 

Cái cớ mà Vương Nguyên cho hắn, là chỉ thi thoảng không nhớ một vài chuyện nho nhỏ thôi, chứ không phải quên sạch cả 8 năm cuộc đời như vậy. Thế nhưng hắn không để ý đến cái thiết lập đó để diễn cho đúng nữa. Vương Nguyên cũng không vạch trần hắn. 

Cả hai mượn cái cớ đó, mà tiến lại gần nhau hơn. 

Với thân phận của Vương Tuấn Khải Vương Nguyên, chứ không phải Thiên Diêu và Nhật Viễn. 








Hết chương 12.

Wjk: Tại sao Hoàng thượng lại phải cọ nhà xí? Người hầu đâu hết cả rồi?"

Wyer: Ở đây ngươi chính là người hầu của trẫm. Ngươi cọ.

Wjk: ...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC