Chương 17: Thịnh đào mãn đường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm đó Vương Nguyên chừng 13 tuổi, vẫn còn là Thái tử. Vương Tuấn Khải lúc đó đang luyện võ để đăng ký vào Cấm quân. Hắn vẫn duy trì thói quen lén đưa cậu đi Trúc Linh Lâu nghe biểu diễn.

Lúc đó, niềm đam mê với âm nhạc trong Thái tử đã đạt đến mức độ khó bề kiểm soát. Cậu không chỉ nghe và thưởng thức, không chỉ ngâm nga những khúc nhạc thường diễn ở Trúc Linh Lâu, mà còn có không ít những giai điệu bản thân tự nghĩ ra nữa.

"Thái tử điện hạ, giai điệu đó là gì thế? Rất dễ nghe. Có phải liên quan đến hoa không?" Vương Tuấn Khải ngồi cùng Vương Nguyên trên nóc nhà của phủ Thái tử, bàn tay chống xuống mái ngói vững vàng, một chân chặn ngay bên chân Vương Nguyên ngăn cậu ngã xuống. Gió xuân mơn man thổi, đem tới bao nhiêu là hương hoa.

"Là hoa đào." Vương Nguyên cười cười đáp, "Ta ngửi thấy mùi hoa đào. Ngày nhỏ ngươi từng cho ta sờ hoa đào, ngửi hoa đào, ta vừa cảm nhận được nó khi làn gió thổi qua."

"Vậy là khúc nhạc nói về hoa đào à? Ngươi tự nghĩ ra?"

Vương Nguyên hơi cúi đầu, "Phải."

"Rất hay. Vừa nghe đã nghĩ tới hoa rồi." Vương Tuấn Khải bật cười, nhưng lát sau hắn lại thấp giọng, "Có điều, điện hạ phải cẩn trọng một chút. Ngươi từ 2 tuổi đã được phong Thái tử, đến tận bây giờ rồi ngôi vị đó vẫn chưa từng lung lay. Hoàng thượng độc sủng Hoàng hậu, các Quý phi và phi tần khác đều ít nhiều không vui. Các Hoàng tử cũng đều rất ưu tú..."

"Ta biết." Vương Nguyên gật đầu, "Cho nên không thể lộ ra chuyện ta mù loà, càng không thể để người khác biết việc ta yêu thích một thứ chỉ dành để mua vui thiên hạ."

"Sự thật là thế." Vương Tuấn Khải quay người một chút, nhìn bóng đổ của Vương Nguyên trên mái ngói, ngón tay chậm chạp vươn tới phía cái bóng ấy mà xoa đầu cậu, lén lút bộc lộ thứ tâm tư coi Thái tử như tiểu đệ nhỏ bé cần mình chăm sóc, "Có điều, ta sẽ ghi nhớ kĩ giai điệu này. Thái tử điện hạ và cả ta đều không thể có cơ hội chép  giai điệu xuống thành nhạc phổ, nhưng ta nhớ rất dai, ta sẽ ghi nhớ nó giùm ngươi."

Vương Nguyên híp mắt cười, hai vai hơi run lên, "Vương Tuấn Khải, ta ước gì đầu óc ta cũng tốt được như ngươi nhỉ. Làm Thái tử phải học nhiều thứ quá, ta mệt chết đi được."

"Lúc nào mệt quá, ta lại đưa Điện hạ đến Trúc Linh Lâu nhé."

...

Vương Nguyên cúi đầu cắn nốt miếng bánh, vo tròn đống giấy gói lại rồi ném vào thùng rác, sau đó lại buộc chặt túi rác lấy ra khỏi thùng, đặt vào cạnh cửa, chuẩn bị khi nào ra khỏi nhà sẽ tiện đem vứt.

Khúc nhạc hoa đào năm xưa không thể hát, bây giờ cậu đã làm thành một ca khúc hoàn chỉnh. Là ca khúc "Thịnh đào mãn đường" OST cho tựa phim hoạt hình 3D nổi đình nổi đám mấy năm về trước, cũng là bài hát đầu tiên đánh dấu sự nghiệp sáng tác của cậu. Từ khi debut, Giải trí Tinh Tấn chỉ hướng đến bồi dưỡng cậu như nghệ sĩ trình diễn, nhưng từ sau "Thịnh đào mãn đường" thì Vương Kim Thanh cũng đã thấy được tiềm năng sáng tác của cậu, cho phép cậu được hát những bài hát mình sáng tác.

Nhưng bản quyền của các bài hát đó thì vẫn thuộc về Giải trí Tinh Tấn. Giải trí Tinh Tấn đã là một con rồng lớn trong giới giải trí rồi, phải nghe theo thì mới có thể tiếp tục nhận được ưu ái, được PR, được hỗ trợ phát triển ra thị trường.

Vì thế có lúc Vương Nguyên hát nhạc của chính mình nhưng cũng phải xin phép công ty, hoặc cũng sẽ xảy ra những trường hợp nhạc của cậu sáng tác nhưng người hát đầu tiên lại là một ca sĩ khác cùng công ty, thành ra người ta liền gắn tên nghệ sĩ đó với bài hát đó, Vương Nguyên hát lại thì sẽ thành cover.

Tuy nhiên Vương Kim Thanh cũng không quá cực đoan, Vương Nguyên càng lớn lên thì càng trầm tĩnh, càng bộc lộ thông minh sáng dạ và sắc bén, nếu ông ta cứ giở mánh khoé, có thể sẽ khiến mối quan hệ này nứt vỡ, vì thế thường ưu ái Vương Nguyên hơn người khác. Những trường hợp lấy trắng trợn công sức sáng tác của cậu cũng rất hiếm xảy ra.

Vương Nguyên và hãng nhạc cụ Eveni có quan hệ không tệ. Các năm trước người đại diện của Eveni đều là các nghệ sĩ gạo cội. Năm nay Vương Nguyên đột nhiên may mắn nhận được lời đề nghị hợp tác đại ngôn, cho nên sự kiện quảng bá lần này tương đối quan trọng. Vì thế cậu mới chọn "Thịnh đào mãn đường" để diễn tấu.

"Thịnh đào mãn đường" mang âm hưởng cổ xưa, vừa lả lướt vừa hào hùng. Năm 13 tuổi cậu chỉ ngâm nga được một khúc ngắn, nhưng năm 17 tuổi thì khúc nhạc đó gần như hoàn thiện.

Năm 13 tuổi chỉ đơn thuần là vì ngửi thấy mùi hoa đào bay trong gió, cảm khái hoa đào nhẹ nhàng phiêu dật, đẹp đẽ hữu tình. Năm 17 tuổi, khúc nhạc có thêm chút hào hùng tráng lệ, vì khi ấy Vương Tuấn Khải thay cậu ra trận, chiến thắng trở về. Lúc đó cũng là mùa xuân tháng Ba, hoa đào nở rộ. Dọc đường hắn về kinh, người dân hai bên đường gom cánh hoa đào tung lên, đến mức khi hắn quỳ xuống trước cổng thành khấu kiến cậu, trên người vẫn còn vương vấn mùi thơm.

Vương Nguyên sau khi xuyên không, có thể tự do đem khúc nhạc đó ra mà nghiền ngẫm, thêm pha, gọt giũa. Giữa cái âm hưởng cổ xưa lại kết hợp không ít yếu tố trẻ trung phóng khoáng của thế kỷ 21. Nhà sản xuất phim hoạt hình 3D kia làm về đề tài Hoàng cung chinh chiến, Vương Nguyên gửi bản thảo thử xem thế nào, liền lọt ngay vào mắt xanh của đạo diễn phim.

Và giờ đây, Vương Tuấn Khải có vẻ đã phát hiện ra khúc nhạc đó có phần quen thuộc.

Vương Nguyên cúi đầu trộm mỉm cười một chút. Đây là tiếng lòng trẫm vào cái ngày mà ngươi khải hoàn trở về.

Ngươi không biết khi đó trẫm đã vui thế nào đâu.

Không phải vui vì đuổi được giặc, mà là vui vì ngươi tài giỏi gan dạ, dũng mãnh oai phong, tiền đồ vô lượng, và còn vui vì lại có thể được nghe thấy tiếng ngươi.

.

Dù đã xem 7749 thước video về Vương Nguyên, cộng thêm kí ức cũ từ thân thể hiện tại, Vương Tuấn Khải cũng vẫn bị choáng ngợp với cái cách mà fan của Vương Nguyên bày tỏ niềm yêu thích với cậu.

Buổi quảng bá của Eveni tổ chức tại sảnh 1 của một khách sạn lớn, giữa sân khấu có một cây dương cầm ba chân màu nâu, phun hoạ tiết màu đồng, trông vừa cổ điển vừa xa xỉ. Dưới sân khấu là một khoảng rộng được quây bằng các đốt dây nhung đỏ, bày rất nhiều mẫu dương cầm hộp đứng.

Background của sân khấu là một màn hình lớn có hình ảnh của Vương Nguyên chụp riêng cho nhãn hàng, có tên buổi quảng bá, tên nhãn hàng và Vương Nguyên người đại diện năm nay.

Vương Tuấn Khải cứ tưởng hắn sẽ phải ngợp lắm cơ, nhưng không, so với Hoàng cung, so với Đại điện, so với cả trăm đại thần và cả ngàn binh tướng đều phải quỳ lạy trong đại lễ đăng cơ của Vương Nguyên năm lên 15, thì như thế này chả thấm vào đâu, thậm chí còn có phần thua kém, không xứng với Hoàng thượng của hắn tí nào.

Khách mời của buổi quảng bá lần này của Eveni là vài nhạc sĩ có tên tuổi trong nước và vài chuyên gia về lĩnh vực nhạc cụ phương Tây, đâu đó lác đác có những người chơi nhạc, học nhạc, người yêu thích nghiệp dư, còn lại thì toàn là fan của Vương Nguyên.

Vương Tuấn Khải nhìn tình hình rồi quay vào phòng chuẩn bị xem xét Hoàng thượng nhà mình.

Vương Nguyên đã tạo hình xong xuôi cả rồi. Set đồ Vương Tuấn Khải chọn cho cậu khó tránh khỏi có phần cổ hủ, khi thẩm mĩ của hắn vẫn còn chưa hoàn toàn thích nghi với thời đại mới, nhưng trộm vía lại khá hợp với phong cách cổ điển của chiếc dương cầm trên sân khấu.

"Chụp ảnh cho tôi đi." Vương Nguyên giục hắn.

"Chụp... ảnh?" Vương Tuấn Khải nhíu mày một cái.

"Trước mỗi sự kiện đều có chụp tạo hình, từ nay cậu cầm tài khoản mạng xã hội chính thức của tôi." Vương Nguyên xoè tay, "Đưa Tiểu Bạch đây tôi chỉ cho."

Vương Tuấn Khải móc Tiểu Bạch ra đưa cho Vương Nguyên, nhìn cậu thao tác gọi ra gương thần.

"Bình thường Đỗ Lam Lam chụp cho tôi, nhưng hôm nay chị ấy về trước có việc rồi. Còn nữa, cậu đi làm lại được mà cũng không kiệm lời như trước thì cậu nên quản lý trang cá nhân của tôi, để Lôi Vĩnh có thời gian làm các công việc định hướng phát triển hình ảnh khác. Nếu cậu không nhớ thì để tôi chỉ cho cậu."

"Tôi có nhớ." Vương Tuấn Khải vội nói, lòng thầm nghĩ cái gương thần này chính là để chụp ảnh, ghi lại hình ảnh như nhưng cái hắn đã thấy mấy hôm nay, "Ấn vào đây là được."

"Ừ. Tôi yêu cầu không cao, chụp đi."

Vương Nguyên đưa máy cho hắn rồi bắt đầu đứng vào tạo dáng ở ngay khu vực hành lang xa hoa của khách sạn.

Là một người có thâm niên trong chụp lookbook, Vương Nguyên không khó khăn trong việc tự điều chỉnh góc mặt và biểu cảm. Vương Tuấn Khải hơi run tay, thần thái và ánh mắt của cậu trong điện thoại là thứ hắn chưa bao giờ thấy.

Hoàng thượng đời trước, lúc nhỏ vô tư dịu dàng, lớn lên âm trầm thận trọng. Vương Nguyên bây giờ lại nhiều hơn vài phần phóng khoáng tự tin.

Chụp xong cho Vương Nguyên, thì MC trên sân khấu cũng đã khai mạc và chào hỏi xong, giới thiệu xong về Eveni cùng với các dòng sản phẩm sẽ đưa ra quảng bá ngày hôm nay. Fan Vương Nguyên ở phía dưới đã rất phấn khích và sốt ruột rồi, nhấp nhổm không yên dò đoán bao giờ thì Vương Nguyên mới tới.

"Và sau đây, không để các bạn phải chờ đợi lâu nữa..."

"Áaaaaaaaaa!!!"

Tiếng hò hét inh ỏi đầy sôi nổi của fan Vương Nguyên át đi cả lời giới thiệu của MC. Vương Tuấn Khải vừa cài mic lên áo cho Vương Nguyên vừa xị mặt ra, lòng nghĩ, chả có thể thống quy củ gì cả! Ở Vương triều Đại Cẩm mà náo loạn cỡ vậy sẽ bị áp giải đi hỏi tội hết một lượt.

Vương Nguyên hơi cúi đầu tủm tỉm cười trước vẻ mặt đó của hắn, thoạt nhìn hai người cực kì ngọt ngào.

Vương Tuấn Khải đeo thẻ nhân viên công tác đứng một góc cùng với Lôi Vĩnh, Vương Nguyên theo bên cánh gà đi lên sân khấu. Ánh đèn tụ lại chiếu về phía cậu sáng bừng lên, theo đó là tiếng vỗ tay rầm rộ từ khán giả phía dưới.

Vương Tuấn Khải nhìn mà ngây ngẩn. Dù gần như mọi thứ đều đã thay đổi, nhưng cảm giác của hắn vẫn vẹn nguyên. Hoàng thượng dù là kiếp trước hay kiếp này thì đều chói loá như vậy, ở một vị trí rất cao, cách xa hắn ngàn dặm.

Hắn năm xưa mặc quân phục Cấm quân đứng trong hàng ngũ ở hai bên đại điện, bảo vệ an toàn cho Hoàng thượng và các quan đại thần. Hiện tại thì hắn đứng ở một bên sảnh, chăm chú dõi theo sân khấu, đảm bảo cho công việc của Vương Nguyên được diễn ra thuận lợi nhất có thể.

Vương Nguyên chào hỏi với MC và khán giả xong, thì nhân viên hậu đài chương trình cũng đem lên giá mic chĩa thẳng vào hộp đàn của cây dương cầm nâu kia.

Vương Tuấn Khải chờ mong vô cùng. Lôi Vĩnh đứng cạnh lại giục hắn, "Điện thoại đâu? Lấy ra quay đi. Cậu còn chờ anh nhắc nữa à?"

Vương Tuấn Khải bấy giờ mới hoàn hồn, lấy điện thoại ra, "Tiểu Bạch, tôi muốn quay màn biểu diễn của Vương Nguyên."

Tiểu Bạch đáp, "Tôi đã bật camera cho bạn. Ấn nút quay để bắt đầu, giữ máy ổn định trong lúc quay nhé."

Bản nhạc "Thịnh đào mãn đường" từ đầu ngón tay của Vương Nguyên mà tan ra thành từng dòng chảy, xuyên qua micro truyền tới loa ở tứ phía. Vương Tuấn Khải từ đêm qua chuẩn bị tài liệu đã tự đọc trước bản này một lần, nhưng vì hắn chưa thực sự sõi hẳn nên cũng không dám chắc. Lúc này, hắn càng nghe lại càng thấy quen thuộc. Phong cách, cảm giác, ý vị đều gợi nhớ đến giai điệu năm đó Thái tử hát cho hắn nghe.

Chỉ là khác về tiết tấu, có thêm thắt nhiều chi tiết khác lạ.

Lôi Vĩnh quay sang kiểm tra tình trạng quay video của Vương Tuấn Khải, thấy hắn đã vô thức hạ tay xuống từ lúc nào, sắc mặt không được tốt cho lắm, cứ ngẩn ra mà nhìn lên sân khấu.

Bình thường hắn cũng luôn ngẩn người, nhưng trong mắt là trống rỗng.

Còn hôm nay, ánh nhìn hắn chuyên chú khác thường, viền mi hắn phản quang như đọng nước. Lôi Vĩnh tưởng mình nhìn nhầm, nhưng giây tiếp theo, một giọt nước tròn nhỏ đã lăn ra khỏi mi mắt hắn, lặng lẽ rơi xuống sườn mặt.

Đợi khúc nhạc kết thúc thuận lợi trong tiếng vỗ tay vang dội, Vương Nguyên cầm mic lên giao lưu, nói về cảm nhận khi trải nghiệm dòng sản phẩm mới của nhạc cụ Eveni, khi đó Lôi Vĩnh mới quay sang hỏi Vương Tuấn Khải, "Cậu khóc à?"

Vương Tuấn Khải bối rối đưa tay gạt đi giọt lệ đã sớm khô trên má, nói như một lẽ đương nhiên,

"Vâng, nhạc hay phát khóc lên được."

Lôi Vĩnh: "..."

Thằng nhóc này... làm anh sợ quá!




Hết chương 17.

Fic này tui nghĩ là short fic hehehe 🤭 Wjk nam chính sảng văn làm gì cũng giỏi cũng thuận lợi hết ráo, chả mấy bữa mà thành đại minh tinh thoai =)))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net