Khải Nguyên fanfic - Chúng ta sẽ mãi hạnh phúc như họ nhé

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên fic: Chúng ta sẽ mãi hạnh phúc như họ nhé ( Short fic )

Author: Jung Hee Yoon

Pairing: Khải Nguyên

Ánh mắt cậu hướng ra khoảng sân trường rộng lớn, ngắm nhìn những hạt mưa đang từ từ buông mình xuống mặt đất. Mắt cậu bỗng sáng lên khi thấy 1 bóng người quen thuộc, là anh Vương Tuấn Khải người mà cậu thương yêu nhất. Đi cạnh anh là một cô gái, cô ấy là Trương Vũ Thư, học cùng lớp với Khải và cũng là bạn thân của anh, biết là 2 người không hề có tình cảm với nhau nhưng cậu vẫn cảm thấy khó chịu khi anh đi cùng với một cô gái khác. Hơn nữa anh còn đang đi chung ô với Trương Vũ Thư nói chuyện rất thân mật. Cậu thật sự cảm thấy khó chịu
'' Đồ chết tiệt.... Vương Tuấn Khải tôi ghét anh...." cậu quay người bước về phía bàn học của mình
Trong khi đó ở dưới sân trường 
" Cậu đã làm xong bài tập lý, tiếng anh thầy giao chưa " Tiểu Khải quay sang hỏi Trương Vũ Thư 
" Chưa tối nay mình sẽ làm " Vũ Thư cười hiền
*22h tại TFEntertainment

" Em sao vậy " Tiểu Khải hơi khó chịu khi thấy Nguyên Nguyên của mình khác mọi hôm
Nguyên Nguyên không nói gì đứng dậy đi về phía Thiên Tỷ đang ngồi 
" Chúng ta về thôi " Nguyên nhi kéo tay Thiên Tỷ đứng dậy bước nhanh về phía cửa
Mặt anh tối sầm đi khi thấy cách xử sự khác thường của Nguyên nhi. Anh bước nhanh về phía cậu cầm lấy cánh tay trái của cậu kéo về phía mình một cách thô bạo mặt đã hiện rõ vẻ tức giận
" Nguyên nhi em làm sao vậy " Tiểu Khải siết chặt lấy cánh tay cậu nói
" Buông ra! Đau quá " Nguyên Nguyên lúc này mắt đã đỏ hoe, khóe mắt cậu đã ngấn nước, long lanh như những giọt pha lê trực trào rơi xuống 
Tiểu Khải buông tay mình ra khi thấy Nguyên nhi kêu đau, tim anh bỗng thắt lại, định đưa tay lên lau đi những giọt pha lê kia thì Nguyên nhi quay mặt đi tránh né
" 2 người về trước đi tôi muốn đi bộ về " cậu bước nhanh về phía cửa, nước mắt cũng đã bắt đầu rơi trên khuôn mặt tựa thiên sứ của cậu
" Nguyên nhi, nguyên nhi " Anh gọi với theo khi thấy cậu đang khuất dần sau cánh cửa
Ánh trăng chiếu qua những tán cây bên đường phản chiếu xuống mặt đất và lên con người nhỏ bé kia. Những cơn gió nhẹ thổi qua làm những lọn tóc mái cậu bay. Mắt cậu lúc này nhòa bởi 1 lớp nước mỏng, những giọt nước mắt lại từ từ lăn xuống gò má cậu. Cơ thể bất giác run lên trong vô thức.
" Anh là đồ tồi, anh dám quát tôi, anh không yêu tôi nữa " cậu nói trong tiếng nấc nghẹn, nước mắt cũng đã chảy mỗi lúc một nhiều thêm 
* Ào Ào *
Mưa trút xuống trắng xóa cả bầu trời, những người đi bộ trên đường vội vàng tìm nơi trú mưa, còn cậu vẫn đứng đó, những hạt mưa đập vào khuôn mặt thiên sứ của cậu. Mưa mỗi lúc một lớn , cơ thể cậu cũng bắt đầu run lên vì lạnh, hơi thể trở lên khó khăn, mọi vật trước mắt cậu nhòa cho đến khi cậu không còn nhìn thấy gì nữa. Cơ thể cậu đổ ập xuống mặt đường,...
Anh đi đi lại lại trong phòng khách, giờ đã là 23h30 vậy mà vẫn chưa thấy cậu về. Anh bắt đầu lo lắng đứng ngồi không yên, cảm giắc bất an ập đến. Anh lao ra ngoài chạy dọc khắp con phố tìm kiếm hình bóng của cậu dù trời đang mưa.
" chết tiệt sao lúc đấy mình lại không đuổi theo Nguyên nhi cơ chứ " anh tự trách bản thân mình
Tim anh bỗng quặn thắt khi thấy cơ thể cậu đang dần dần đổ xuống đường, anh chạy đến đỡ lấy cơ thể nhỏ bé cậu 
" Nguyên nhi " khuôn mặt cậu tái nhợt đi vì lạnh, khi nhìn thấy cậu như vậy tim anh như có hàn ngàn mũi kim đâm phải. Anh bế cậu lên chạy về phía kí túc xá
.
.
.
Ánh nắng buổi sớm yếu ớt len lỏi qua khung cửa chiếu vào khuôn mặt cậu, đôi mắt cậu từ từ mở ra
" Nguyên nhi em tỉnh rồi " Tiểu Khải vui mừng 
" Không liên quan đến anh, sao tôi lại ở đây " Nguyên Nguyên quay mặt đi chỗ khác
" Em sao vậy? Biết hôm qua anh lo lắng cho em như thế nào không? " Tiểu Khải kéo mặt Nguyên Nguyên về phía mình
" Không cần anh quan tâm? Anh đi mà nói chuyện với Trương Vũ Thư của anh " cậu nói
" Em ghen đó à? " anh hỏi
" Ai thèm ghen " cậu bĩu môi nhìn đáng yêu hết mức " Hôm qua đi học về anh không thèm đợi tôi. Rõ ràng anh hết yêu tôi rồi. Huhuhuhu " mắt cậu đã bắt đầu ngấn nước
" Hôm qua sao? Lúc đó trời mưa anh lại chưa kịp bật ô nên đi chung ô với Vũ Thư. Anh đi ra cổng trường mua ô cho em mà. Khi lên lớp em thì không thấy em đâu, hỏi Vũ Văn thì cậu ta bảo em xuống thư viện với Thiên Tỷ nên anh đã để ô trong balo của em. Do công ti gọi anh có việc bận nên anh phải đi trước không thể chờ em được, anh đã dặn Vũ Văn nói với em. Cậu ta không bảo em sao? " Tiểu Khải nói 
Nguyên Nguyên ngây người lôi trong balo ra chiếc ô màu hồng cực đáng yêu, cậu cúi đầu ngượng ngùng. Anh kéo cậu vào lòng hôn nhẹ lên trán cậu nói
" Ngốc, anh yêu em, chỉ mình em thôi, đừng để anh lo lắng như hôm qua nữa nhé" cậu dụi đầu vào người anh như chú mèo con 
" À " cậu nhớ ra thứ gì đó, tuột khỏi lòng anh chạy về phía tủ, lôi ra 1 tập truyện và 1 tấm poster
" Gì vậy? " anh hỏi
Cậu đưa cho anh tập truyện nói
" Mấy cuốn fic em mượn của Nhị Văn, còn đây là... " cậu mở tấm poster đưa ra trước mặt anh " YunJae đó? Đẹp phải không? Thần tượng của 2 ta " cậu cười vui vẻ nhìn anh
" Ừ. Đẹp lắm" anh kéo cậu vào lòng " Chúc ta sẽ mãi hạnh phúc như họ nhé"
Trong lúc đó tại nhà của Thiên Tỷ

Tell me why (why) does it have to be like this?
Tell me why (why) is there something I have missed?
Tell me why (why) cos I don't understand.
When so many need somebody we don't give a helping hand.
Tell me why?

Vũ Văn và Thiên Tỷ đang vui vẻ hát karaoke
" NGuyên Nguyên biết cái ô trong cặp chưa nhỉ, mà thôi chắc không sao đâu " Vũ Văn nghĩ
" Nhị Văn, em sao vậy " Thiên Tỷ quay sang hỏi Vũ Văn khi thấy không hát nữa
" Không sao ạ " Vũ Văn cười tươi
" Vậy chúng ta hát tiếp nhé " 

tell me why?) Tell me why?
(tell me why?) Tell me why?
Just tell me why, why, why?

Tell me why (why) does it have to be like this?
Tell me why (why) is there something I have missed?
Tell me why (why) cos I don't understand.
When so many need somebody we don't give a helping hand

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net