Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5

Vương Nguyên cùng Vương Tuấn Khải chính thức yêu đương, nhưng không phải vì thế mà lơ là công việc. Dù sao cậu vẫn còn một đứa em phải chăm sóc, thế nên chuyện tan làm sớm là không thể. Ngày đầu tiên hẹn hò, Vương Tuấn Khải năn nỉ cậu hết lời nhưng Vương Nguyên vẫn nhất quyết không chịu tan tầm sớm, nhìn hắn tức tối bỏ đi Vương Nguyên chỉ biết âm thầm thở dài. Đã gần 7h, cậu nghĩ đến việc đã hứa với Gia Kỳ hôm nay sẽ về sớm nên thu dọn đồ đạc muốn rời đi. Trong lòng nghĩ có lẽ hắn đã về trước liền muốn đem điện thoại hẹn hắn ngày khác, nhưng cửa thang máy vừa mở ra cậu đã thấy hắn ngồi ở sofa gần đó chơi điện thoại. Khóe môi bất giác cong lên, cậu đi đến bên cạnh cúi đầu nhìn hắn.

"Còn đợi em sao?"

"Còn có thể đợi ai khác sao?"

"Làm sao em biết được, anh phong lưu như thế kia mà"

"Nói cho em biết chữ "phong" trong "phong lưu" là có hướng đấy, không phải tùy tiện thổi đâu"

Dứt lời liền đem cậu kéo đến bên cạnh khẽ hôn một cái. Vương Nguyên bật cười đẩy hắn ra một chút đem điện thoại ấn vội một dãy số.

"Gia Kỳ à? Hôm nay anh bận một chút chuyện, có lẽ không về sớm được. Em ăn cơm trước đi"

"V..."

Chữ " vâng " còn chưa phát ra hết thì đầu dây bên kia đã cúp, trong mắt Gia Kỳ là mất mát cùng tuyệt vọng nhìn bàn đồ ăn đã sớm nguội lạnh trước mắt. Nụ cười trên môi trở nên chua chát.

Vương Nguyên trừng mắt nhìn Vương Tuấn Khải giật điện thoại mình tắt đi.

"Em còn chưa nói xong"

"Cậu ấy cũng lớn rồi, không sao đâu"

"Còn chưa 18 tuổi, lớn cái gì chứ"

Vương Nguyên đưa tay muốn lấy lại điện thoại, Vương Tuấn Khải liền thuận thế ôm cậu vào lòng đem điện thoại nhét vào túi áo của cậu.

"Được rồi, được rồi. Chúng ta đi ăn tối thôi, muộn lắm rồi. Không nhanh thì sẽ trở thành ăn khuya mất"

Vương Tuấn Khải thành công đánh lạc hướng của cậu, cả hai sóng vai cùng đến một quán ăn lề đường gần đó. Bọn họ tựa như nam châm khác dấu, càng nói chuyện càng hăng, trọn vẹn bị đối phương thu hút. Ăn xong trời cũng đã hơn 8 giờ. Cả hai cùng đi dạo ra công viên gần đó, Vương Nguyên ngồi xuống một ghế đá đem bia mở ra uống.

"Em uống cũng không tệ nhỉ ?"

Vương Tuấn Khải cũng ngồi xuống đem bia mở ra uống một ngụm. Vị cay đắng của bia hòa cùng cái lành lạnh trên tay khiến người ta thư thái. Vương Nguyên tháo kính, nhìn hắn.

"Không uống giỏi thì làm thế nào kiếm tiền đây. Lúc trước em còn từng cùng mấy người trong ký túc xá thi uống bia thắng được hơn mấy trăm đấy"

"Lợi hại vậy sao? Thế hôm đó ai vừa uống mấy chai liền say đến đứng cũng không vững thế ?"

Vương Nguyên bật cười, giả vờ bí hiểm nhìn hắn.

"Sao anh không nghĩ là em cố tình ?"

Vương Tuấn Khải cũng thuận theo cậu ra chiều đăm chiêu nghĩ ngợi.

"Uhm, cũng có thể lắm. Bảo rượu say loạn tính, anh thật sự không tin. Huống hồ ngày hôm đó anh không có say, thật ra em cũng để ý đến anh đúng không ?"

Vương Nguyên vui vẻ gật đầu. Phải, cậu chính là không có say, chỉ là muốn thác loạn một đêm. Muốn đem bản thân quên đi thỏa sức giải quyết nhu cầu sinh lý cùng đối tượng mình để ý. Nhưng cậu lại không có can đảm tiến đến chỉ biết cách dùng cái say để làm cớ.

"Quả thật là nhìn anh rất vừa mắt, nhưng không ngờ anh lại bám theo em đến tận công ty. Là trách em xui xẻo hay phải bảo là em may mắn vừa đụng đến tình một đêm liền bắt được một anh người yêu ưng ý thế này đây? "

Vương Tuấn Khải đem cậu ôm vào lòng.

"Anh thật sự rất sợ, mối quan hệ này rất lỏng lẻo nhưng anh muốn thử, cũng muốn cùng em cố gắng. Chúng ta cùng cố ở bên nhau dài lâu nhất có thể được không ?"

"Được"

Vương Nguyên vùi đầu vào trong lòng ngực rắn chắc của hắn khẽ gật đầu. Thật ra yêu nhau cũng không cần phải trải qua sinh ly tử biệt, không cần cùng nhau vượt qua sóng to gió lớn mới có thể gọi là yêu. Tình yêu rất giản đơn, nói đến là đến không kể đến thời gian dài ngắn, không kể đến đối phương có phù hợp hay không. Bản thân cậu và hắn đều cảm thấy tình yêu của cả hai lúc này có một chút ngông cuồng cùng phó mặc. Tựa như thiêu thân lao đầu vào lửa không có đường lui.

Vương Tuấn Khải đưa cậu về đến trước cửa nhà lại chần chừ không muốn rời đi, dù sao một ngày 24 giờ chỉ có thể gặp cậu được 8 tiếng trong công ty cùng mấy tiếng sau khi tan tầm thật sự không đủ với hắn. Vương Tuấn Khải là như thế, đã không yêu thì thôi nếu đã chân chính yêu sẽ hận không thể ngày ngày kề cạnh bên người đó. Vương Nguyên mỉm cười đẩy hắn một cái, nhíu mày.

"Đi về đi, còn muốn đứng đây tới sáng đợi em đi làm luôn à ?"

"Không phải, chỉ muốn nhìn em thêm một tí thôi"

Vương Nguyên ôm lấy cổ hắn đặt lên môi hắn một nụ hôn, bàn tay đưa lên vuốt ve sườn mặt của hắn. Vương tuấn Khải nhận ra, có lẽ đây là thói quen khi hôn của cậu, bất giác sẽ đưa tay lên vuốt ve sườn mặt đối phương.

"Ngoan, đi về đi"

"Em lại coi anh là đứa nhóc sao? Ngày mai anh đến đón em"

"Được"

Vương Nguyên vẫy tay với hắn, đợi hắn đi xa mới chậm chạp đi vào nhà. Nơi cậu và Gia Kỳ ở là một tòa chung cư cũ kỹ, nơi này cũng rất thoải mái chỉ là có chút cũ và nhỏ nhưng để cả hai ở thì thật sự vô cùng thoải mái. Dù sao so với mấy tòa nhà lụp xụp thì nơi này vẫn rất tốt. Vương Nguyên đi trên hành lang nhỏ hẹp thầm ngẫm nghĩ, thật ra cậu đối với Vương Tuấn Khải không hề có tí hiểu biết nào cả. Ngoại trừ cái tên Vương Tuấn Khải ra thì hắn ở đâu, gia đình thế nào cũng không hề biết. Vương Nguyên cảm thấy có lẽ bản thân là phát điên rồi, bản thân thời thanh xuân không ngông cuồng yêu đương nên hiện tại liền muốn thử một lần bất chấp tất cả để yêu đương hay sao ? Nhưng dù thế nào cậu cũng mặc kệ, cho dù nhà hắn có nghèo rớt mồng tơi cậu vẫn nguyện ý ở cạnh bên hắn. Chỉ là không có tiền thôi mà, kiếm là được. Càng suy tính thiệt hơn càng khiến tình yêu không vững chắc. Cậu trước giờ không yêu qua mấy người, nhưng cậu tin tưởng cảm giác của hiện tại. Cũng càng tin tưởng hắn sẽ không gạt cậu.

Tra chìa khóa vào nhà, phòng khách vẫn bật đèn, Gia Kỳ nằm trên sofa co người lại ngủ, TV trước mặt vẫn còn sáng đèn. Vương Nguyên vội vàng đi đến, muốn đem cậu ấy lay tỉnh nhưng nhìn bộ dáng cậu ấy ngủ ngon như thế lại có chút không nỡ. Cậu đem TV tắt đi, rồi đi vào trong đem mền ra đắp cho cậu ấy. Bàn tay đưa lên vén tóc mái đang phủ trước trán của Gia Kỳ, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu ấy.


"Đứa trẻ này thật sự khiến người ta lo lắng"

Nhìn bộ dáng co người lại ngủ như con tôm của Gia Kỳ, khóe môi cậu bất giác cong lên nhưng lại ẩn ẩn chua chát. Lúc còn nhỏ mỗi tối Gia Kỳ đều ngủ không yên giấc, trong mơ sẽ khóc rất thảm cầu xin tha thứ. Vương Nguyên chưa từng hỏi Gia Kỳ đã mơ thấy gì hay quá khứ trước khi đến cô nhi viện của cậu ra sao. Bởi vì cậu sợ sẽ chạm vào vết thương mà Gia Kỳ đã kì công cất giấu, cũng sợ sẽ khiến cậu nhớ lại khoản thời gian đáng sợ đó. Nên nếu cậu ấy không nói, Vương Nguyên cũng sẽ không hỏi, chỉ lẳng lặng ở một bên nắm chặt tay cậu khiến cậu ngủ thẳng giấc. Tần suất Gia Kỳ mơ thấy ác mộng đã giảm dần, nhưng đôi lúc cậu ấy cũng sẽ lại mơ thấy sau đó tỉnh dậy với một thân mồ hôi cùng nước mắt. Vương Nguyên vừa định đứng lên rời đi thì lại thấy Gia Kỳ nhíu mày, đôi môi run rẩy nói ra những lời cầu xin. Vương Nguyên lo sợ lay cậu ấy tỉnh dậy, nhưng Gia Kỳ vẫn như trước chìm trong giấc mộng không hồi kết của mình. Từng giọt nước mắt chảy dài trên gương mặt nhỏ nhắn, Vương Nguyên nắm chặt tay cậu ấy không ngừng gọi cậu ấy dậy, nước mắt bất giác cũng chảy dài trên gò má. Cậu cảm thấy bất lực, những lúc thế này ngoài việc nắm chặt tay cậu ấy, cố gắng gọi cậu ấy tỉnh dậy thì lại chẳng thể làm gì khác. Cậu rất muốn giúp Gia Kỳ thoát khỏi cơn ác mộng đó, càng muốn cậu ấy có thể bỏ đi quá khứ sống một cuộc sống hạnh phúc. Nhưng đến hiện tại, cả hai điều cậu đều không làm được.

Một lúc lâu sau Gia Kỳ mới chậm rãi tỉnh dậy, đôi mắt phủ một tầng sương mờ nhìn xung quanh, lúc nhìn đến Vương Nguyên đang ngồi ở bên cạnh mình khóc mà mỉm cười đem cậu ôm vào lòng.

"Nguyên Nguyên đừng khóc, em không sao"

"Có phải tại anh không ? Sao lại có thể bỏ mặc em một mình thế này, có phải tại anh không ?"

"Không phải, không phải đâu. Đừng tự trách mình, em không sao"

Vương Nguyên ôm lấy cậu, đưa tay vuốt lưng cậu ấy như lúc nhỏ dỗ dành mỗi khi cậu ấy mơ thấy ác mộng. Gia Kỳ nước mắt rơi xuống vai áo cậu, cậu ấy cảm thấy bản thân như trở về lúc nhỏ. Tỉnh dậy liền được ôm trong một vòng tay ấm áp, tỉnh giấc mộng từ địa ngục liền nhìn thấy một thiên thần nhỏ đang mỉm cười với mình.

"Nguyên Nguyên, đừng bỏ mặc em có được không? Em rất sợ phải ở một mình"

"Được, được. Anh ở đây, không sao rồi"

Gia Kỳ siết càng chặt vòng tay ôm lấy Vương Nguyên, trong đáy mắt ánh lên tia nhìn nguy hiểm nhưng rất nhanh liền giấu đi.

Hoàn chương 5

Chương 5

Vương Nguyên cùng Vương Tuấn Khải chính thức yêu đương, nhưng không phải vì thế mà lơ là công việc. Dù sao cậu vẫn còn một đứa em phải chăm sóc, thế nên chuyện tan làm sớm là không thể. Ngày đầu tiên hẹn hò, Vương Tuấn Khải năn nỉ cậu hết lời nhưng Vương Nguyên vẫn nhất quyết không chịu tan tầm sớm, nhìn hắn tức tối bỏ đi Vương Nguyên chỉ biết âm thầm thở dài. Đã gần 7h, cậu nghĩ đến việc đã hứa với Gia Kỳ hôm nay sẽ về sớm nên thu dọn đồ đạc muốn rời đi. Trong lòng nghĩ có lẽ hắn đã về trước liền muốn đem điện thoại hẹn hắn ngày khác, nhưng cửa thang máy vừa mở ra cậu đã thấy hắn ngồi ở sofa gần đó chơi điện thoại. Khóe môi bất giác cong lên, cậu đi đến bên cạnh cúi đầu nhìn hắn.

"Còn đợi em sao?"

"Còn có thể đợi ai khác sao?"

"Làm sao em biết được, anh phong lưu như thế kia mà"

"Nói cho em biết chữ "phong" trong "phong lưu" là có hướng đấy, không phải tùy tiện thổi đâu"

Dứt lời liền đem cậu kéo đến bên cạnh khẽ hôn một cái. Vương Nguyên bật cười đẩy hắn ra một chút đem điện thoại ấn vội một dãy số.

"Gia Kỳ à? Hôm nay anh bận một chút chuyện, có lẽ không về sớm được. Em ăn cơm trước đi"

"V..."

Chữ " vâng " còn chưa phát ra hết thì đầu dây bên kia đã cúp, trong mắt Gia Kỳ là mất mát cùng tuyệt vọng nhìn bàn đồ ăn đã sớm nguội lạnh trước mắt. Nụ cười trên môi trở nên chua chát.

Vương Nguyên trừng mắt nhìn Vương Tuấn Khải giật điện thoại mình tắt đi.

"Em còn chưa nói xong"

"Cậu ấy cũng lớn rồi, không sao đâu"

"Còn chưa 18 tuổi, lớn cái gì chứ"

Vương Nguyên đưa tay muốn lấy lại điện thoại, Vương Tuấn Khải liền thuận thế ôm cậu vào lòng đem điện thoại nhét vào túi áo của cậu.

"Được rồi, được rồi. Chúng ta đi ăn tối thôi, muộn lắm rồi. Không nhanh thì sẽ trở thành ăn khuya mất"

Vương Tuấn Khải thành công đánh lạc hướng của cậu, cả hai sóng vai cùng đến một quán ăn lề đường gần đó. Bọn họ tựa như nam châm khác dấu, càng nói chuyện càng hăng, trọn vẹn bị đối phương thu hút. Ăn xong trời cũng đã hơn 8 giờ. Cả hai cùng đi dạo ra công viên gần đó, Vương Nguyên ngồi xuống một ghế đá đem bia mở ra uống.

"Em uống cũng không tệ nhỉ ?"

Vương Tuấn Khải cũng ngồi xuống đem bia mở ra uống một ngụm. Vị cay đắng của bia hòa cùng cái lành lạnh trên tay khiến người ta thư thái. Vương Nguyên tháo kính, nhìn hắn.

"Không uống giỏi thì làm thế nào kiếm tiền đây. Lúc trước em còn từng cùng mấy người trong ký túc xá thi uống bia thắng được hơn mấy trăm đấy"

"Lợi hại vậy sao? Thế hôm đó ai vừa uống mấy chai liền say đến đứng cũng không vững thế ?"

Vương Nguyên bật cười, giả vờ bí hiểm nhìn hắn.

"Sao anh không nghĩ là em cố tình ?"

Vương Tuấn Khải cũng thuận theo cậu ra chiều đăm chiêu nghĩ ngợi.

"Uhm, cũng có thể lắm. Bảo rượu say loạn tính, anh thật sự không tin. Huống hồ ngày hôm đó anh không có say, thật ra em cũng để ý đến anh đúng không ?"

Vương Nguyên vui vẻ gật đầu. Phải, cậu chính là không có say, chỉ là muốn thác loạn một đêm. Muốn đem bản thân quên đi thỏa sức giải quyết nhu cầu sinh lý cùng đối tượng mình để ý. Nhưng cậu lại không có can đảm tiến đến chỉ biết cách dùng cái say để làm cớ.

"Quả thật là nhìn anh rất vừa mắt, nhưng không ngờ anh lại bám theo em đến tận công ty. Là trách em xui xẻo hay phải bảo là em may mắn vừa đụng đến tình một đêm liền bắt được một anh người yêu ưng ý thế này đây? "

Vương Tuấn Khải đem cậu ôm vào lòng.

"Anh thật sự rất sợ, mối quan hệ này rất lỏng lẻo nhưng anh muốn thử, cũng muốn cùng em cố gắng. Chúng ta cùng cố ở bên nhau dài lâu nhất có thể được không ?"

"Được"

Vương Nguyên vùi đầu vào trong lòng ngực rắn chắc của hắn khẽ gật đầu. Thật ra yêu nhau cũng không cần phải trải qua sinh ly tử biệt, không cần cùng nhau vượt qua sóng to gió lớn mới có thể gọi là yêu. Tình yêu rất giản đơn, nói đến là đến không kể đến thời gian dài ngắn, không kể đến đối phương có phù hợp hay không. Bản thân cậu và hắn đều cảm thấy tình yêu của cả hai lúc này có một chút ngông cuồng cùng phó mặc. Tựa như thiêu thân lao đầu vào lửa không có đường lui.

Vương Tuấn Khải đưa cậu về đến trước cửa nhà lại chần chừ không muốn rời đi, dù sao một ngày 24 giờ chỉ có thể gặp cậu được 8 tiếng trong công ty cùng mấy tiếng sau khi tan tầm thật sự không đủ với hắn. Vương Tuấn Khải là như thế, đã không yêu thì thôi nếu đã chân chính yêu sẽ hận không thể ngày ngày kề cạnh bên người đó. Vương Nguyên mỉm cười đẩy hắn một cái, nhíu mày.

"Đi về đi, còn muốn đứng đây tới sáng đợi em đi làm luôn à ?"

"Không phải, chỉ muốn nhìn em thêm một tí thôi"

Vương Nguyên ôm lấy cổ hắn đặt lên môi hắn một nụ hôn, bàn tay đưa lên vuốt ve sườn mặt của hắn. Vương tuấn Khải nhận ra, có lẽ đây là thói quen khi hôn của cậu, bất giác sẽ đưa tay lên vuốt ve sườn mặt đối phương.

"Ngoan, đi về đi"

"Em lại coi anh là đứa nhóc sao? Ngày mai anh đến đón em"

"Được"

Vương Nguyên vẫy tay với hắn, đợi hắn đi xa mới chậm chạp đi vào nhà. Nơi cậu và Gia Kỳ ở là một tòa chung cư cũ kỹ, nơi này cũng rất thoải mái chỉ là có chút cũ và nhỏ nhưng để cả hai ở thì thật sự vô cùng thoải mái. Dù sao so với mấy tòa nhà lụp xụp thì nơi này vẫn rất tốt. Vương Nguyên đi trên hành lang nhỏ hẹp thầm ngẫm nghĩ, thật ra cậu đối với Vương Tuấn Khải không hề có tí hiểu biết nào cả. Ngoại trừ cái tên Vương Tuấn Khải ra thì hắn ở đâu, gia đình thế nào cũng không hề biết. Vương Nguyên cảm thấy có lẽ bản thân là phát điên rồi, bản thân thời thanh xuân không ngông cuồng yêu đương nên hiện tại liền muốn thử một lần bất chấp tất cả để yêu đương hay sao ? Nhưng dù thế nào cậu cũng mặc kệ, cho dù nhà hắn có nghèo rớt mồng tơi cậu vẫn nguyện ý ở cạnh bên hắn. Chỉ là không có tiền thôi mà, kiếm là được. Càng suy tính thiệt hơn càng khiến tình yêu không vững chắc. Cậu trước giờ không yêu qua mấy người, nhưng cậu tin tưởng cảm giác của hiện tại. Cũng càng tin tưởng hắn sẽ không gạt cậu.

Tra chìa khóa vào nhà, phòng khách vẫn bật đèn, Gia Kỳ nằm trên sofa co người lại ngủ, TV trước mặt vẫn còn sáng đèn. Vương Nguyên vội vàng đi đến, muốn đem cậu ấy lay tỉnh nhưng nhìn bộ dáng cậu ấy ngủ ngon như thế lại có chút không nỡ. Cậu đem TV tắt đi, rồi đi vào trong đem mền ra đắp cho cậu ấy. Bàn tay đưa lên vén tóc mái đang phủ trước trán của Gia Kỳ, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu ấy.


"Đứa trẻ này thật sự khiến người ta lo lắng"

Nhìn bộ dáng co người lại ngủ như con tôm của Gia Kỳ, khóe môi cậu bất giác cong lên nhưng lại ẩn ẩn chua chát. Lúc còn nhỏ mỗi tối Gia Kỳ đều ngủ không yên giấc, trong mơ sẽ khóc rất thảm cầu xin tha thứ. Vương Nguyên chưa từng hỏi Gia Kỳ đã mơ thấy gì hay quá khứ trước khi đến cô nhi viện của cậu ra sao. Bởi vì cậu sợ sẽ chạm vào vết thương mà Gia Kỳ đã kì công cất giấu, cũng sợ sẽ khiến cậu nhớ lại khoản thời gian đáng sợ đó. Nên nếu cậu ấy không nói, Vương Nguyên cũng sẽ không hỏi, chỉ lẳng lặng ở một bên nắm chặt tay cậu khiến cậu ngủ thẳng giấc. Tần suất Gia Kỳ mơ thấy ác mộng đã giảm dần, nhưng đôi lúc cậu ấy cũng sẽ lại mơ thấy sau đó tỉnh dậy với một thân mồ hôi cùng nước mắt. Vương Nguyên vừa định đứng lên rời đi thì lại thấy Gia Kỳ nhíu mày, đôi môi run rẩy nói ra những lời cầu xin. Vương Nguyên lo sợ lay cậu ấy tỉnh dậy, nhưng Gia Kỳ vẫn như trước chìm trong giấc mộng không hồi kết của mình. Từng giọt nước mắt chảy dài trên gương mặt nhỏ nhắn, Vương Nguyên nắm chặt tay cậu ấy không ngừng gọi cậu ấy dậy, nước mắt bất giác cũng chảy dài trên gò má. Cậu cảm thấy bất lực, những lúc thế này ngoài việc nắm chặt tay cậu ấy, cố gắng gọi cậu ấy tỉnh dậy thì lại chẳng thể làm gì khác. Cậu rất muốn giúp Gia Kỳ thoát khỏi cơn ác mộng đó, càng muốn cậu ấy có thể bỏ đi quá khứ sống một cuộc sống hạnh phúc. Nhưng đến hiện tại, cả hai điều cậu đều không làm được.

Một lúc lâu sau Gia Kỳ mới chậm rãi tỉnh dậy, đôi mắt phủ một tầng sương mờ nhìn xung quanh, lúc nhìn đến Vương Nguyên đang ngồi ở bên cạnh mình khóc mà mỉm cười đem cậu ôm vào lòng.

"Nguyên Nguyên đừng khóc, em không sao"

"Có phải tại anh không ? Sao lại có thể bỏ mặc em một mình thế này, có phải tại anh không ?"

"Không phải, không phải đâu. Đừng tự trách mình, em không sao"

Vương Nguyên ôm lấy cậu, đưa tay vuốt lưng cậu ấy như lúc nhỏ dỗ dành mỗi khi cậu ấy mơ thấy ác mộng. Gia Kỳ nước mắt rơi xuống vai áo cậu, cậu ấy cảm thấy bản thân như trở về lúc nhỏ. Tỉnh dậy liền được ôm trong một vòng tay ấm áp, tỉnh giấc mộng từ địa ngục liền nhìn thấy một thiên thần nhỏ đang mỉm cười với mình.

"Nguyên Nguyên, đừng bỏ mặc em có được không? Em rất sợ phải ở một mình"

"Được, được. Anh ở đây, không sao rồi"

Gia Kỳ siết càng chặt vòng tay ôm lấy Vương Nguyên, trong đáy mắt ánh lên tia nhìn nguy hiểm nhưng rất nhanh liền giấu đi.

Hoàn chương 5 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net