Chap 10: Đổ bệnh !?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Vương Nguyên về phòng kí túc xá, đã là nửa đêm, thấy Vương Tuấn Khải vẫn còn nằm trên giường đọc sách. Cậu cởi áo khoác vắt lên giá treo, rồi hỏi hắn:

- Sao lại về sớm như thế?

- Tôi không thích nơi đó!

Không thích bị Âu Dương Na Na làm phiền, lại càng không thích chứng kiến em cùng tên kia thân mật như thế!

Vương Nguyên cười cười rồi cầm quần áo vào phòng tắm. Một lát sau đi ra, ngã xuống chiếc giường bên cạnh giường Vương Tuấn Khải. Cậu che miệng cười thích thú, cực kì phấn khích mà nói với Vương Tuấn Khải:

- Cậu đoán xem! Liệu hôm nay Dịch Dương Thiên Tỉ có đi tỏ tình không?

- Hả?

Vương Tuấn Khải đột ngột quay ngoắt sang nhìn Roy. Cậu đang hỏi hắn cái quái gì thế? Hỏi hắn đoán xem hôm nay tên kia có tỏ tình với cậu hay không ư?

- Chính là Dịch Dương Thiên Tỉ hôm nay sẽ là đi tỏ tình đó!

- Với cậu? - Trong lòng hắn khó chịu, cau mày hỏi. Nếu như Dịch Dương Thiên Tỉ mà tỏ tình với cậu, thì tức là hắn đã chậm chân một bước.

- Ây, đã nói là không phải rồi mà! - Mĩ thiếu niên giãy nảy lên.

- Không phải thì tốt! - Hắn thở phào trong lòng.

- Chính là... sẽ đi tỏ tình với Lưu Chí Hoành a! Hai người đó đến ngày mai, chưa biết chừng sẽ trở thành một cặp rồi. Có điều... như thế sẽ không có ai đi cùng tôi nữa a!

Vương Tuấn Khải đang định nói, "Cậu còn có tôi" thì đột nhiên điện thoại của Roy reo lên cắt ngang lời hắn. Ghé mắt nhìn qua màn hình, thấy hiện lên ba chữ "Lưu Chí Hoành".

- Tiểu Hoành??? - Vương Nguyên không khỏi lo lắng

- Tại sao cậu lại để tên khốn nạn Dịch Dương Thiên Tỉ vào phòng tớ chứ hả??? Mời cậu vào kí túc xá ở với tớ cậu không thèm vào, lại chạy đi ở cùng tên Vương Tuấn Khải đó! Thế nào bây giờ tên Dịch Dương Thiên Tỉ yêu thích cậu như vậy lại đang ở trong phòng t... Ê, đồ khốn, đồ đốn mạt! Cút ra... Anh làm gì tôi.. A!!! Cút!!!... /Tút...tút...tút.../

Vương Nguyên trợn tròn mắt nhìn màn hình điện thoại tối thui. Vương Tuấn Khải cũng không thể tin được vào mắt mình mà nhìn cậu. Ban nãy Vương Nguyên để loa ngoài, Vương Tuấn Khải ở cái giường ngay bên cạnh hoàn hảo nghe thấy.

Cái Vương Nguyên quan tâm là giọng điệu bực bội của Lưu Chí Hoành, và cả việc chưa nói hết câu đã ngắt máy một cách kì cục.

Còn cái Vương Tuấn Khải quan tâm là "mời cậu vào kí túc xá cậu không thèm vào, bây giờ lại chạy đi ở cùng tên Vương Tuấn Khải đó" và "tên Dịch Dương Thiên Tỉ vốn yêu thích cậu".

Vương Nguyên gượng gạo cười meo meo.

- Vương Tuấn Khải, đừng nghe cậu ta nói bậy... ha ha...

- Roy, Dịch Dương Thiên Tỉ đó thích cậu có đúng thế không? - Vương Tuấn Khải không nhịn được hỏi thẳng vào vấn đề.

- Đâu có! Cậu lại hiểu nhầm rồi! - Vương Nguyên lắc lắc đầu, vẫn là một mực khảng khái phủ nhận.

- Ai cũng đều nói như vậy cả! - Vương Tuấn Khải thừa nhận là hắn đa nghi. Nhưng có muốn không đa nghi cũng không được. Một màn lúc nãy trong bữa tiệc hắn đã chứng kiến, xung quanh lại là bao nhiêu lời đồn thổi, muốn không tin cũng khó.

Vương Nguyên thực sự không muốn Vương Tuấn Khải hiểu lầm mình như thế, mà hắn lại còn có vẻ tức giận với cậu. Chẳng hiểu sao bản thân đột nhiên lại bị giận dỗi, Vương Nguyên đành ngồi thẳng dậy, nhìn Vương Tuấn Khải ở cái giường chỉ cách mình một bước chân, đem mọi chuyện một lượt kể ra sạch.

- Một năm trước, Lưu Chí Hoành yêu mến Dịch Dương Thiên Tỉ liền tỏ tình với người ta. Nhưng mà mọi người, kể cả Thiên Tỉ đều nghĩ là Lưu Chí Hoành đùa giỡn mà thôi. Vậy là Dịch Dương Thiên Tỉ cũng đùa lại, nói là thích tôi chứ không thích cậu ấy. Lúc đó tôi không có mặt, chẳng hiểu mọi người thêm mắm dặm muối thế nào mà hôm sau đến trường tôi liền trở thành người yêu của Dịch Dương Thiên Tỉ mất rồi... Lúc Dịch Dương Thiên Tỉ về nước vào mấy ngày trước, tôi mới đem chuyện Lưu Chí Hoành yêu thích cậu ta thật lòng mà nói ra, Thiên Tỉ lại cũng thừa nhận, trong suốt khoảng thời gian bên Hàn Quốc, người cậu ấy nhớ nhất chính là Tiểu Hoành.

Nói xong rồi, liền quay người chui lại vào trong chăn, cuộn thành một cục bông tròn ủng, ló mặt ra, cười một chút.

- Tin rồi chứ?

Không đợi Vương Tuấn Khải trả lời, liền tắt đèn đi ngủ. Dù sao cũng đã nửa đêm mất rồi.

Vương Tuấn Khải trầm tư nhìn thiếu niên trong mộng đang loay hoay cựa quậy trong cái chăn bông dày cộp, rồi cũng nằm xuống.

"Tôi muốn theo đuổi cậu."

Vương Nguyên dạo này cảm thấy rất kì cục. Cứ buổi sáng, Vương Tuấn Khải sẽ gọi cậu dậy, đồ ăn sáng, quần áo, cặp sách, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong xuôi. Tối đến, sau khi hắn ra ngoài đi làm thêm về, cũng sẽ mua cho cậu một ít đồ ăn vặt.

Cứ như cái cảm giác của hơn 10 năm trước, lúc cậu được Vương Tuấn Khải cứu về, cũng là được hắn chăm sóc chu đáo, cưng chiều như thế này. Vương Nguyên không hiểu, là Vương Tuấn Khải đã biết cậu chính là đứa trẻ kia, hay là hắn có ý gì khác.

Hôm nay trời lại đổ mưa. Vương Nguyên vừa ra khỏi lớp đã nhìn thấy Vương Tuấn Khải đứng chờ, trên tay là một cái ô. Hắn cùng với cậu đi xuống sân trường, mở ô ra, che cho cả hai cùng đi về khu kí túc xá. Vương Nguyên còn để ý thấy, hình như Vương Tuấn Khải cố tình nghiêng ô nhiều hơn về phía cậu, vai áo hắn thì ướt mất một mảng.

Không hiểu sao cậu cảm thấy rất thoả mãn. Đã hơn 10 năm nay, lúc nào cậu cũng nhớ đến người tên Vương Tuấn Khải, hầu như chưa bao giờ quên đi. Cũng đã hơn 10 năm, chỉ có mình Vương Tuấn Khải, mới có thể đem lại cho cậu cái cảm giác được chăm sóc tận tình như thế.

- Vương Tuấn Khải, tôi sắp được đi Mĩ!

- Vậy sao? - Hắn cười cười đáp, lại gõ nhẹ vào đầu cậu một cái - Tiếp tục học đi, bài này phải làm như sau...

Hắn ngồi sát bên cạnh cậu, giảng bài. Thiếu niên kia chăm chú nghe hắn giảng, tỏ vẻ hiểu, gật gật đầu rồi lại cúi xuốgng viết a viết.

Sau khi chấm xong hết bài tập của cậu, Vương Tuấn Khải mới hài lòng gật gật đầu.

- Đi Mĩ làm gì thế?

- Nhị tỷ vừa được chứng nhận sĩ quan cao cấp từ FBI Mĩ a! Cho nên muốn cả nhà cùng sang đó ăn mừng. Bạn gái của đại ca cũng đang ở Mĩ nữa!

- Lúc nào đi?

- Có lẽ là tuần sau.

Thực tế chứng minh, Vương Nguyên không may mắn như cậu nghĩ. Đang hân hoan vì sắp được sang Mĩ quốc, thì bỗng nhiên đổ bệnh. Vương Tuấn Khải cau mày trách cậu, trời đã lạnh lại còn đòi ăn kem. Mấy ngày gần đây trời cũng đổ mưa nhiều, gió lạnh, là kiểu thời tiết rất dễ bị cảm mạo.

Nằm bẹp trên giường không dậy nổi, Vương Nguyên vừa buồn vừa bất mãn, có chút lo lắng hỏi Vương Tuấn Khải đang ngồi bên cạnh:

- Có khi nào tôi ốm hết cả tuần... sau đó không thể sang Mĩ không?

- Đồ ngốc, ngủ đi! - Vương Tuấn Khải mắng nhẹ một câu.

Hắn vào phòng tắm giặt khăn, lại ngồi bên mép giường ôn nhu đắp khăn lên trán Vương Nguyên. Cậu mê man còn cười được.

- May mà có cậu a, Vương Tuấn Khải. Trước đây đều là Lưu Chí Hoành chăm sóc cho tôi, bây giờ người ta có Thiên Tỉ rồi, liền không thèm quan tâm tới tôi nữa.

Nửa đêm, Vương Tuấn Khải đang ngủ đột nhiên cảm thấy bên chiếc giường bên cạnh phát ra tiếng động. Hắn giật mình ngồi bật dậy, đưa tay bật đèn, liền thấy thiếu niên kia cả khuôn mặt đỏ bừng, mắt nhắm nghiền, cựa quậy lăn qua lăn lại, trên trán lấm tấm mồ hôi. Hắn vội vội vàng vàng chồm tới, sờ lên trán cậu, liền rụt tay lại như phải bỏng. Vương Tuấn Khải chạy ngay vào nhà tắm lại lấy khăn lạnh ra đắp lên trán cậu, lấy nhiệt kế nhét vào trong người. Được một lát thì cậu không khó chịu cựa quậy nữa, nằm yên ngủ tiếp. Hắn cẩn trọng lấy nhiệt kế ra, phát hiện chưa đến mức phải vào bệnh viện.

Cả người Vương Nguyên nóng rát. Thân nhiệt của cậu hàng ngày khá thấp, bây giờ vì sốt mà nóng đến như vậy quả thực rất khó chịu. Vương Tuấn Khải túc trực bên cạnh cả đêm ngủ cũng không dám ngủ. Cuối cùng cậu cũng hạ sốt.

\Q$

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net