Chuyên mục nói nhảm của Vương Nguyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Xin chào các quý vị độc giả, kính chào bà con cô bác gần xa....ài xàm xí quá. Chào mọi người tôi là Vương Nguyên.

Vương Nguyên của các bạn là một chàng trai khôi ngô tuấn tú, thông mình nhanh nhẹn. Người gặp người thương hoa gặp hoa yêu....và đó cũng là lý do tôi đau đầu. Tôi năm nay 19 tuổi, vừa mới vào năm đầu của đại học mà đã phỉ chịu cái áp lực nặng nề rồi. Áp lực từ học tập cũng không bằng một phần từ áp lực gia đình.

Thấy không? Người đang nằm bên cạnh tôi là Vương Tuấn Khải. Các bạn có thể gọi cậu ta là Vương Bát Đản, Vương Biến Thái, Vương Chết Tiệt nhưng mà...cậu ta lại sắp trở thành chồng của tôi đó.

Vương Tuấn Khải cũng là một người khiến bao cô gái chìm đắm. Tuổi tác của chúng tôi bằng nhau, học cùng nhau nhưng cái quái gì cậu ta cũng giỏi hơn tôi. Thậm chí cái tôi nghĩ mình hơn cậu ta rồi cũng bị cậu ta cướp mất đó là điểm số. Tôi học giỏi hơn cậu ta, chăm chỉ hơn cậu ta, thầy cô trong trường đối tốt với tôi hơn cậu ta. Nhưng đó là chuyện trước đây lúc đang học cấp 2,cấp 3 thôi còn bây giờ....điểm thi đại học của cậu ta còn hơn tôi tận 2 điểm nữa ^_^.

Nếu có cái gọi là duyên phận thì có lẽ tôi và cậu ta mắc nợ nhau từ tám kiếp trước. Đáng lẽ tôi và cậu ta không quên nhau, hai người ở hai nơi khác nhau, đáng lẽ không bao giờ gặp mặt thì bỗng chốc trở thành bạn học.

Năm tôi lên lớp 3 thì bố mẹ tôi ly hôn, tôi phải sống cuộc sống khổ cực biết bao. Ăn uống ngủ nghỉ đều phải nhìn sắc mặt người ta mà làm. Mẹ tôi phải chạy vạy khắp nơi để tìm từng đồng tiền cho tôi ăn học.

Ngày tôi tới trường mới là ngày thứ 3,một buổi sáng không trăng không sao^^ tôi bước vào lớp và nhìn thấy cậu. Một một..một cậu né vừa đẹp vừa soái....( Cott:hình như hai cái này giống nhau á)  đứng trước mặt tôi và hỏi rằng bạn là học sinh mới sao? Yên tâm có tớ ở đây sẽ không có ai dám bắt nạt cậu đâu...các bạn nghĩ là như vậy có đúng không? Làm ơn đi đây là sự thật, không phải là phim truyền hình.

Lớp 3,4,5 tôi thậm chí có thể còn không biết được cậu ta học cùng lớp với mình nếu như mỗi tuần cậu ta không được Vinh danh trước buổi chào cờ vì cái tội ức hiếp các bạn nữ (Cott: Ức hiếp ở đây là đánh nha, không có ý gì khác. Mong là tụi mày hiểu ý của tao). Cậu ta không hề chơi với những người bạn trong lớp mà toàn chơi với đàn anh đàn chị khối trên, lên lớp 5 thì đã bắt đầu giao du với người ngoài trường (Cott: Ý chỉ mấy anh chị mà kiểu nổi tiếng trong giới đánh nhau á ^^).

Còn tôi, sau khi chuyển trường đã quen được rất nhiều bạn mới. Vì cái tính của tôi rất dễ bắt chuyện nên mọi người ai cũng yêu quý tôi cả....trừ cậu ta. Tôi có một thằng bạn thân, thật ra là hai thằng nhưng mà...lên cấp hai mới trở thành bạn thân cơ. Dịch Dương Thiên Tỉ, cái tên một khi nói ra đều được chị em rầm rồ. Đẹp, cậu ta đẹp thật tuy không bằng Vương Tuấn Khải nhưng mà...lại đào hoa hơn nhiều.

Lên lớp 6,chúng tôi vẫn học cùng nhau. Vẫn chơi, vẫn học và dĩ nhiên vẫn ăn vẫn ngủ. Nhưng mầ...tôi có một điều sẽ khiến các bạn ngạc nhiên rõ rệt luôn. Vương Tuấn Khải và Dịch Dương Thiên Tỉ lại là bạn thân của nhau ^_^. Ông trời a~ tôi phải sử dụng bao nhiêu cái đầu để suy nghĩ về chuyện này nhỉ? Rõ ràng bọn họ gặp không chào vậy mà lại là bạn thân của nhau. Ahahah xin phép cho tao cười phát. À mà tôi nói chưa nhỉ? Năm lớp 5, mẹ tôi tiến thêm bước nữa với một người đàn ông hơn mẹ 11 tuổi. Tôi gọi ông ấy là bố...cho tôi giới thiệu một chút về người bố này. À....à...đẹp, trắng, tốt bụng và cực kì nhây. Cả bố và mẹ đều là hai đứa trẻ lớn xác (Cott: thằng con mất dại). Gia đình chúng tôi sống với nhau vui văn vẻ tuy nhiên con đường tới trường ( Có cây là cây xanh mát, có gió gió mát từng cơn, có lalala mùa hè ^^) của tôi lại khá xa.

Mà cái chuyện đấy thì không quan trọng lắm, chuyện quan trọng ở đây là mẹ của Vương Tuấn Khải và mẹ của tôi lại vô cùng vô cùng thân thiết. Vâng, thấy bảo ngày xưa đi học hai bà học cùng nhau, suốt ngày cãi nhau các kiểu thôi à. Vậy mà giờ vừa gặp đã thân, lại còn có cái kiểu sau này cho hai đứa chúng tôi làm đám cưới...trò đùa này éo vui.

Nhưng mà....lại trở thành sự thật.

End Chap

Cho tao nói đôi lời: Cái cảm giác mà bị chính mẹ ruột mình bán nó đau lắm chúng mày ạ. Mẹ tao suốt ngày đi rao bán tao không hà. Tao cũng có giá lắm mà, vậy mà mẹ tao toàn đi hạ giá=_= theo kiểu là " Đứa nào rước con này về hộ tao tao cảm ơn".

Truyện này sẽ là truyện....hài nhằm mục đích giúp chúng mày có thể vui sau khi đọc cái truyện ngược kia của tao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net