OneShot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Tuấn Khải gọi điện bảo tôi nhanh chóng dọn dẹp hết thứ đồ đạc khỏi nhà anh.

Tôi im lặng!

Anh thiếu kiên nhẫn hét lên trong điện thoại:"Vương Nguyên! Đừng có mà giả chết với tôi, tôi biết cậu hiểu ý của tôi".

Tiếng sấm vô tình xẹt ngang qua bầu trời, trước mặt không có ai, chỉ có khoảng trống tối đen mịt mù lấp loé đâu đó thứ ánh sáng chói chang khiến người đỏ mắt.

Nhận thức được sự thật anh không yêu tôi... không phải không yêu mà là chẳng còn yêu nữa.

Tôi vuốt ve gương mặt khô khốc hồi lâu mới can đảm lên tiếng:"Em biết rồi..." cảm thấy giọng nói có đôi chút khàn đặc, tôi lưỡng lự không biết có nên nói tiếp hay im lặng.

Cuối cùng vẫn là nên nói ra:"Mấy nay bận quá chưa tìm được nhà trọ... có thể cho em thêm vài ngày được không?" Một chút hy vọng nhỏ nhoi tôi vẫn đem ra đánh cược, liệu anh có thấy thương xót cho tôi ở lại thêm vài ngày, xem như nể tình 5 năm qua sống cùng nhau.

Tiếng hít thở nồng đậm, nó nặng nề phát ra cạnh bên lỗ tai tôi, truyền vào tận sâu bên trong màng nhĩ:"Tôi cho cậu 1 ngày" Sau câu nói anh lập tức ngắt máy, dường như sợ tôi nói nhiều thêm một câu nữa.

Sau chia tay anh dần trở nên keo kiệt bủn xỉn, hồi trước thiếu điều muốn moi tim ra tặng cho tôi.

Hiện tại thiếu điều muốn xoá bỏ tôi ra khỏi cuộc đời nhanh nhất có thể.

Tâm ngứa ngáy tôi nằm rạp trên ghế đá ngoài công viên.

Một tiếng trước đứng trước cửa lục lọi trong túi áo cả 10 phút mà chẳng thấy chìa khóa để đâu, sực nhớ lúc sáng ra cửa quên mang theo.

Tôi trút hơi thở dài đầy mệt mỏi.

Nếu là trước đây tôi sẽ nũng nịu gọi đến, mặc kệ anh có bận việc hay đang họp với đối tác chỉ cần tôi lên tiếng anh đều thành toàn.

Anh đôi phần trách cứ thế nhưng không tránh khỏi dịu dàng xoa đỉnh đầu của tôi.

"Ngốc à! Sau này ra ngoài nhớ mang theo chìa khoá, lỡ anh không ở đây thì ai mở cho em".

"Thì em sẽ chờ đến khi nào có anh thì thôi".

Tôi xoa lớp mồ hôi mỏng trên gương mặt điển trai, vì muốn nhanh về nhà mở cửa cho tôi mà không cần đến hình tượng nữa rồi.

Tôi chưa từng nghĩ đến trường hợp anh biến mất trong cuộc đời, dường như những năm qua sống cùng nhau quá mức bình yên nên không lường trước sóng to dần đến.

Lần này ập đến thật sự dìm chết tình yêu của tôi.

Bây giờ hít thở thôi cũng thấy phiền nên chẳng dám nữa.

Dù sao vẫn là nên dọn ra ngoài càng nhanh càng tốt.

Chiếc lá cuối cùng trên cành cây rơi xuống cũng là lúc mùa đông bắt đầu.

Người bên cạnh rời đi cùng là lúc tình yêu kết thúc.

Đầu đông chưa kịp đến anh đã vội vã mang hơi ấm rời đi, tôi gom góp yếu đuối để tìm kiếm chút thương hại mà chẳng ai nhìn đến.

Vậy mà anh còn nói:"Đến kì nghỉ đông chúng ta sẽ đến Đan Mạch kết hôn".

Ngón áp út tôi lạnh lẽo chẳng được che chắn bởi một chiếc nhẫn lấp lánh nào.

Theo thói quen sờ lên nhưng lại quên rằng nhẫn đã bị anh đập nát.

Người không lạnh là tâm lạnh.

Tôi không khóc là mưa đang rơi.

Ngọn đèn bên trong sáng trưng nhưng cửa lại bị khoá, tôi bấm chuông 30 phút, gọi cho anh 10 cuộc, hàng xóm bên cạnh liếc nhìn tôi 5 lần mà chẳng có lần nào anh trả lời.

Mưa tạnh dần, gió hong khô quần áo trên người đến khô cứng tôi quyết tâm làm phiền đến khi anh mở cửa.

Xung quanh có tiếng chửi rủa, có tiếng chó sủa inh ỏi và có tiếng lạch cạch mở cửa.

Bước chân trầm ổn quen thuộc, không lần nào không ngừng đếm bước chân anh.

Tổng cộng 30 bước chân khoảng cách từ nhà bếp cho đến cửa chính.

"Đừng làm bẩn sàn nhà".

Bàn chân chưa kịp nện xuống đã vội rút lại, lui khoảng hai bước tôi run rẩy cúi người tháo giày dính đầy nước bẩn.

Trước kia anh có bao giờ để ý chuyện nhà cửa, một tay tôi dọn dẹp giờ này lại lên giọng sạch sẽ.

Nở nụ cười tiêu chuẩn tôi vội vã bước vào bên trong, sợ rằng một giây sau sẽ không có cơ hội bước vào nữa.

Tôi chẳng nở để anh ăn bát mì vô vị trên bàn, đành xắn tay áo nấu một vài món đơn giản.

Xem như là bữa cơm cuối cùng chúng tôi ăn cùng nhau.

Anh từ chối tôi nhưng lại không từ chối bữa cơm tôi nấu.

Anh ăn tận hai bát liền, đồ ăn trên bàn vơi đi một nửa, tô canh còn lại lát đát vài cọng rau.

Tôi cắn đầu đũa nhìn anh cả buổi.

Bữa cơm kết thúc trong im lặng.

Khi đến đây tôi là một người mang đầy tình yêu cùng tương lai hạnh phúc cho sau này, khi rời đi tôi chỉ mang theo một chiếc vali cùng tâm tư mịt mù.

Ngọn đèn đường cuối cùng bên ngoài vụt tắt, tôi lưu luyến rời mắt khỏi thân ảnh nằm bên cạnh.

Anh suốt đêm ngủ một tư thế, chưa lần nào vô tình trở mình quay mặt về phía tôi.

Ý nghĩ muốn ôm anh đã ăn mòn lý trí, cắn rứt khó khăn kìm nén vào lòng.

Một đêm quá ngắn ngủi, tôi muốn lấy quãng đời còn lại để đổi thêm một giờ đồng hồ bên cạnh anh.

Quần áo đã soạn sẵn, lời nói cũng đã nói xong thế nhưng tôi không muốn rời đi.

Làm cách nào để ở lại đây?

Dù là tạm bợ.

Anh dường như nghe được lời nói trong lòng tôi nên lớn tiếng nhắc nhở:"Sao còn ngồi đó" anh bận rộn kéo ống tay áo lên xem thời gian trên đồng hồ.

Kim dài trên đồng hồ chầm chậm chảy trôi nhưng đối với tôi nó còn nhanh hơn cả cánh quạt quay trên trần nhà.

Tôi da mặt mỏng vốn nên ngại ngùng khi bị anh đuổi đi.

Bây giờ chẳng ái ngại ngồi lì ở ghế, trơ mắt nhìn ngước nhìn bộ dạng chỉnh tề.

Tôi chắc lưỡi, vẫn còn thiếu một thứ, là hôn chào tạm biệt lên cái cằm bóng loáng vừa mới cạo râu.

Tôi vô sỉ nói:"Chân em đau, đi không nổi cho em ở thêm một lát nữa được không?".

"Tôi phải đến công ty"

"Em biết!".

"Tôi phải đến công ty nên cậu hãy mong chóng rời đi để tôi còn khoá cửa" anh nhíu chặt mày, sự khó chịu đã lên đến đỉnh điểm.

Tôi bĩu môi dùng lực đứng dậy khỏi đồ vật cuối cùng tôi được chạm vào, kéo theo sau vali, bánh xe nhỏ lăn trên nền gạch.

Anh bài xích với âm thanh đinh tai này, tôi biết điều xách vali lên khỏi mặt đất rời đi.

Không để lại bất cứ tạp âm nào làm phiền đến.

Rời đi được nửa tháng tôi lưu luyến kiếm cớ để quên đồ lần nữa đứng trước cửa.

Đồ vật bên trong thay đổi rõ rệt.

Tủ giày nhiều hơn mấy đôi giày cỡ nhỏ. Không phải của anh cũng chẳng phải do tôi để lại.

Sàn nhà lót thêm thảm lông, tôi ái ngại chẳng dám thẳng thừng đạp lên thảm lông trắng tinh.

Với bộ dạng chạy việc từ sáng đến tối, nhớ nhung làm tôi không kịp tắm rửa, mồ hôi nhễ nhại thấm đẫm trên gương mặt sẫm màu vài phần. Móng tay đen ngầu, da thịt nứt nẻ vì tiếp xúc quá nhiều chất tẩy rửa.

"Anh có người mới rồi hả?".

Khung hình trên bàn trà đặc biệt chói mắt.

Nam sinh đồng phục trường A trên vai khoác thêm cặp đen, mũi cao thẳng thanh tú, ánh mắt cười rộ hình thành một vòng cung trọn vẹn, trên miệng ngậm que kẹo mút, nhìn sao cũng thấy đầy vẻ tinh nghịch.

Tôi cười khổ, hiện tại hít thở thôi cũng thấy đau tôi nên làm gì bây giờ?

"Đừng quản nhiều chuyện, lấy đồ xong thì đi liền đi".

Tôi cúi đầu nên chẳng biết biểu cảm lúc anh trả lời như thế nào?

Là bình thản hay lúng túng?

Dù sao chúng tôi chỉ mới chia tay được có 25 ngày.

"Nhanh quá vậy! Em còn không đủ thời gian cùng người khác bắt chuyện" chỉ là lời tự giễu chứ chẳng mang ý trách cứ.

Tôi không có tư cách truy hỏi càng không thể nào quay trở lại như trước kia.

Có cơ hội đến đây tôi liền lề mề đến quá giờ của chuyến xe buýt cuối cùng, từ đây đi bộ đến nhà trọ rất gần, chủ ý lúc đầu tôi còn muốn mỗi ngày đều đến làm phiền anh nhưng với tính chất công việc vồ vập, ngủ còn chẳng đủ.

Trước khi rời đi tôi bị anh nắm tay kéo trở lại, trong phút chốc tôi lầm tưởng thời gian quay ngược lại, anh ôm tôi vào lòng thủ thỉ nói nhỏ vào tai tôi tất cả chỉ là cơn ác mộng, thức dậy rồi mọi thứ trở về như cũ.

Ngước mắt nhìn sâu vào gương mặt cương nghị, giấc mơ này quá sâu, tôi muốn tỉnh ngay lập tức.

Sắc mặt lạnh lẽo đến thấu xương, anh đang muốn đông lạnh tôi sao?

"Cậu giấu thứ gì trong áo?".

Lực đạo mạnh mẽ bóp chặt muốn đem cánh tay tôi bẻ gãy, gắng gượng không kêu la thảm thương.

"Đồ của em!".

Tôi nắm chặt đồ vật bên trong áo, quay lưng tránh đi ánh mắt dò xét của anh.

Áo thun bạc màu trong tay anh trở nên mỏng manh đến khó tả.

Gió lạnh lẽo từ điều hoà lập tức xâm nhập vào cơ thể, tôi thê thảm giữ được miếng vải nhỏ nhoi sắp rơi xuống trên cổ.

"Cậu thiếu thốn đến mức lấy trộm đồ của tôi?".

Quần áo rơi trên đất liền mất đi hơi ấm vốn có, tôi cực lực mấy chục phút tìm chỗ giấu đi lại bị anh phát hiện vỏn vẹn vài giây.

Tiếc hùi hụi chưa kịp cúi người nhặt lên đã thấy đôi chân mang giày da đá chúng sang một bên.

"Không phải!".

"Vậy đây là gì? Tôi vu oan cho cậu?"

Tôi ngậm miệng không thể nói thêm lời nào, đây không phải ăn cắp thì là gì?

Vốn dĩ đồ vật chẳng phải của tôi.

Tiếng điện thoại cắt đứt không khí căng thẳng, tôi như được cứu khỏi vòng nước xoáy. Bắt lấy cái phao duy nhất thầm cảm ơn người đã gọi đến.

"Đừng đi lung tung, cứ ngồi yên đấy chờ anh. Đã bảo gọi anh đến rước lại bướng bỉnh muốn đón xe về, lần sau không được như thế nữa".

Giọng điệu y như lúc trước chỉ là người được nghe không phải tôi, người hắn đối đãi là một người khác, hoàn toàn đem tôi xoá bỏ ra khỏi cuộc đời.

Chỉ còn mình tôi mắc kẹt trong khoảng thời gian 5 năm này.

Sức lực cuối cùng bị rút cạn, tôi muốn ngã quỵ xuống nền đất. Thân thể mệt mỏi, công việc mệt mỏi, mắt mệt mỏi, tay mệt mỏi, tim mệt mỏi, tất cả chẳng chóng đỡ được nữa rồi.

"Dù sao mấy thứ này không còn quan trọng, cho cậu hết đấy".

Anh ấy rút ra trong bóp mấy tờ tiền, là loại giá trị lớn nhất. Bố thí cho tôi như một tên ăn mày ngoài lề đường.

Tờ tiền lạnh lẽo rơi rớt khắp mặt đất, vài tờ đậu trên đôi giày da bóng loáng đắt giá.

Anh ấy không vội rời đi, dường như muốn thấy bộ dáng cúi người nhặt tiền của tôi.

Không cần sĩ diện, tất cả số này đủ để tôi sinh hoạt nốt nửa tháng còn lại.

Bàn tay run rẩy lần mò đến tờ tiền trên giày da lại bị hắn nhanh hơn một bước đạp lên mu bàn tay.

Cơn đau lan tràn truyền từng sợi dây thần kinh trong người, tôi kêu không thành tiếng, thống khổ cắn môi đến hằng sâu dấu răng.

"Không... không phải cậu ấy đang đợi anh đến rước sao?" Nếu chậm trễ sẽ để bảo bối trong lòng anh ấy phải chờ đợi lâu.

"Tốt nhất đừng bao giờ đến làm phiền tôi thêm lần nào nữa".

Sau lần đó tôi liền ngoan ngoan không đến làm phiền anh ấy nữa.

Thêm một tháng trôi qua.

Thân thể ốm đi một vòng, quầng thâm trên mắt còn đen hơn cả đáy nồi.

Vuốt gọn mái tóc bù xù lên vành tai, tôi cầm phân nửa số tiền đút vào trong ống sắt.

Sau này trở về quê không muốn sống ở đây nữa.

Cuộc sống vô vị trôi qua không nhanh không chậm.

Đối diện căn trọ thuê rẻ bèo, trên giường trải đầy chăn gối lượm từ bãi đất trống.

Tôi đáng thương đến đứa con nít còn thấu hiểu, mỗi ngày đi ngang qua công viên chúng nó đều cho tôi vài viên kẹo. Mặt mũi nào đâu liên tục lấy kẹo của con nít, hôm sau liền đi đường vòng.

Trước đấy không nhờ anh sao tôi có thể cảm nhận được cuộc sống không lo thiếu thốn, vung tiền đổi lấy trái ngọt riết tôi chẳng thích ứng nổi cuộc sống hiện tại.

Chúng tôi cùng trải qua 5 năm trọn vẹn, đem tôi chiều đến hư hỏng khó chìu.

Không trách anh tàn nhẫn là do tôi tự động đem hết chân tình, phô bày điểm yếu nhất thì sớm muộn gì cũng ngã xuống vực sâu.

Tôi sống như vậy đến bao lâu nữa?

Mọi thứ đến quá nhanh khiến tôi chẳng thể nào lường trước, không biết là trả nợ kiếp trước hay quả báo kiếp này.

Tôi là người hiếm hôi cô đơn nhất trên đời, không có gia đình để trở về chẳng có bạn bè liên lạc nhờ vả. Tôi một mình trong bốn bức tường lạnh lẽo còn hơn địa ngục trần gian.

Tôi bị giam giữ trong tâm trí, mắc kẹt trong tình yêu ngọt ngào, có lẽ khắc cốt ghi tâm khó mà quên được chuyện quá khứ.

Đã chia tay ấy vậy tôi vẫn ôm mộng.

Hàng ngày đều chờ điện thoại, một ngày nào đó anh hồi tâm chuyển ý kéo tôi trở về, lâu thế nào cũng được, chỉ cần anh ấy lên tiếng.

Tôi liền mắt điếc tai ngơ xem như chưa có chuyện gì.

Thiếu ngủ mấy ngày dài, tinh thần giảm xuống số âm, mí mắt trĩu nặng nhíu chặt vào nhau.

Tự nhủ bản thân chỉ nhắm mắt vài giây sau đó sẽ tỉnh táo trở lại làm việc.

Bỗng chốc từ đâu cơn đau rát truyền đến khiến tôi tỉnh táo ngay lập tức.

Cánh tay ấy vậy lại bị cuốn vào máy đang chạy phía trước.

Có cần thê thảm đến thế không?

Lực bất tầm tòng ôm đau chờ người đến cứu, cánh tay một thời gian dài chèn ép xanh tím cả một mảng.

Ông chủ thấy không nghiêm trọng đến xương cốt nên liền ném cho tôi xấp tiền tự đến viện giải quyết.

Tôi không truy cứu dù sao tự bản thân tìm đến xui xẻo, làm khó người cũng là làm khó mình.

Dứt khoát chuyển hướng đi về nhà, đem tiền ông chủ đưa cho nhét vào hộp sắt.

Cánh tay vẫn còn cử động được, vết bầm ngoài da ít nhiều tự động được chữa khỏi.

Tối đó tôi luộc trứng gà dùng để lăn lên vết bầm, hơi nóng từ trứng vừa lấy ra từ nồi hấp lấn át đi đau đớn ngoài da.

Đến ngày thứ hai cánh tay không giảm mà có chiều hướng sưng to hơn.

Tôi không dám cử động nhiều.

Cơn đau nhức hành hạ nửa đêm phát sốt.

Cố gắng vượt qua hôm sau mới đến bệnh viện.

Bác sĩ bảo tôi không cần cánh tay này nữa rồi đúng không?

Tôi gật đầu rồi lại lắc đầu.

Tôi cần tiền!

Sự chột dạ trực trào cúi đầu nghe rõ từng lời mắng từ bác sĩ, là tôi sai nhưng tôi đến đây để khám bệnh chứ không phải nghe giảng dạy.

Viện phí chữa trị vượt quá mức số tiền ông chủ đưa, tôi chụp biên lai gửi qua cho ông chủ thì ông bảo sẽ thanh toán toàn bộ cho tôi.

Xem như được hưởng chút may mắn trong xui xẻo đi.

Lúc đi ngang qua khoa cấp cứu tôi chú ý thấy dáng người cao lớn quen thuộc.

Sau khi chia tay, anh vẫn phong độ y như thế.

Ánh mắt lưu luyến hướng đến chẳng rời, lần này gặp gỡ thì liệu bao lâu gặp lại thêm lần nữa?

Tôi nhớ anh mỗi đêm ngủ đều mơ thấy, sáng dậy gối đầu ướt đẫm, thảm hại tự cười nhạo bản thân trong gương.

Ma xui quỷ khiến tôi đi đến tự tìm khổ.

Sau thân hình cao lớn trong bộ âu phục, nam sinh nằm tựa vào lòng ngực to dày, mắt cùng mũi đỏ bừng tựa chú thỏ nhỏ đi lạc mẹ.

Tôi sờ mặt bản thân, làn da khô cằn cùng rám nắng.

Đâu còn dáng vẻ mềm mại được cưng chìu của lúc trước.

Cổ chân nam sinh quấn một lớp băng dày cộm, vật vã đau đớn được anh dỗ dành, vuốt ve từng thớ thịt trên gò má mềm mịn.

"Lại gặp được anh rồi, trùng hợp quá".

Cái liếc nhìn sắc bén của anh ấy làm tôi ớn lạnh, bĩu môi tự giễu không nhận được sự đón tiếp từ người khác.

Lần đầu tiên tôi nhìn cận mặt nam sinh, cậu ta non nớt đến sợi lông tơ trên người cũng tinh khiết.

Gương mặt nhăn nhó lợi hại chẳng che dấu được dáng vẻ dương quang ngời ngời.

Thì ra anh thích người có thân hình nhỏ nhắn.

"Bị sao thế? Trật chân sao? Là do đi đứng không cẩn thận rồi, em thấy nên về nhà bóp thuốc cho em ấy".

Tôi chuyển hướng ôm cánh tay đến gần giường bệnh, chỉ cách vài cm tôi liền có thể chạm vào anh.

Có thể không?

Nam sinh ấy vẫn còn đó, bên cạnh còn có bác sĩ, liệu anh ấy có như lúc đó nghiền nát bàn tay tôi dưới giày da đắt tiền.

Chắc là không, anh giữ thể diện lắm, không tức giận lớn tiếng mắng người đâu.

Bác sĩ rời đi tôi vẫn chôn chân tại chỗ, chỉ là muốn nhìn anh ấy lâu hơn một chút chứ chẳng phải ngắm cảnh ân ái.

Sau chia tay mặt tôi dày thêm vài phần.

"Anh không cấm em chơi bóng nhưng điều nhỏ nhoi nhất là nên giữ an toàn cho bản thân. Không mắng em đâu, ngước mặt lên cho anh xem".

Giọng nói trầm thấp dịu dàng làm tôi đứng bên cạnh cũng thấy ấm lòng, được hưởng chút dịu dàng hiếm hoi tôi không ngu gì lên tiếng phá vỡ không khí ngọt ngào.

Từ góc độ này tôi thấy được nam sinh khó hiểu ngước nhìn, tôi thân thiện phô bày nụ cười làm quen.

Nhưng có vẻ mấy ngày nay tinh thần đi xuống, nụ cười trở nên méo xệch nên làm nam sinh sợ hãi rút sâu vào lòng ngực.

Nam sinh đi đứng bất tiện, được anh ẵm ngang trên tay.

Tôi nhìn xuống đôi giày bị nam sinh bỏ quên dưới giường, là kiểu dáng tôi thấy được trong tủ giày lúc đó.

Đi theo ra đến bãi đậu xe, tận mắt nhìn anh đem nam sinh yên vị trên ghế phụ, còn anh chạy vòng qua ghế lái.

Sau cùng tôi gõ lên kính cửa xe.

"Có chuyện gì?".

"Giày của em ấy để quên trong phòng bệnh".

Hai tay dâng lên đồ vật.

Đôi giày thể thao trắng tinh, đế giày dính một ít bụi bẩn. Nó còn sạch sẽ hơn cả đôi giày bị tôi đem ra chà rửa mỗi ngày.

"Không cần nữa!"

Lạch cạch một tiếng, của xe bị khoá chặt, cửa kính xe vô tình chắn ngang không khí giữa chúng tôi.

Hai thế giới, một tươi sáng, một âm u.

Bên ngoài khói bụi từ xe ô tô, bên trong thoáng mát dễ chịu.

Tôi từng được như thế.

Chỉ là trước đây.

Bây giờ không còn nữa.

Tôi là đôi giày, đôi giày cũng giống tôi, bị người vứt bỏ đến thảm hại.

Không còn giá trị thì nên vứt đi, giữ lại chỉ thêm nặng nề.

Tôi đối với anh đã mất hết giá trị nhưng đối với cuộc đời tôi cũng còn sức lực để người lợi dụng.

Thân thể lung lay theo tốc độ chạy của xe buýt, ông cụ bên cạnh hiền từ đứng lên kéo tôi ngồi vào chỗ của ông.

"Cháu cảm ơn!".

"Ta không phải tốt lành gì, càng ghét mấy cậu thanh niên ỷ sức trẻ mà liều mình bán mạng kiếm tiền, càng không phải nhường chỗ cho cậu ngồi mà là muốn bớt đi gánh nặng cho bác sĩ" lời nói cộc cằn nhưng không thô lỗ, chất chứa chút gì đó hơi ấm tình người mà tôi lâu rồi chưa nhận được" dưỡng thương cho tốt vào".

Ngoài miệng nghiêm khắc trách mắng tôi thế nhưng ánh mắt nhu hòa đối với tôi như đứa con nhỏ dại.

Tôi chỉ còn người bà ở quê, hàng ngày rảnh rỗi đem mấy cái nồi bị nấu thành đen thui đem ra chà rửa.

Cái nồi không vơi đi miếng nào chỉ bớt đi thời gian nghỉ ngơi của bà, tôi có hỏi nhưng nhận lại câu nói không đầu không đuôi:"Đồ ngoài sào chưa có khô".

Tôi thở dài, sao lại quên bà mình mấy năm nay bị lãng tai?

Sau khi bà mất trên giường bệnh, tôi đem nhà cửa dọn dẹp trở nên trống rỗng. Đồ của bà xếp gọn vào trong ngăn tủ, chẳng được bao nhiêu, chỉ có mấy bộ quần áo mua ngoài chợ.

Chẳng biết qua bao lâu xe buýt dừng đến trạm cuối cùng, tôi lơ ngơ nhìn xung quanh, khung cảnh xa lạ thu vào trong tầm mắt.

Trên người treo thêm đôi giày trên lưng quần, vác theo cái tay vô dụng lê lết thân thể đi ngược lại hai con phố.

Dọc đường đi tôi mới nhận ra chỉ duy nhất tôi không có ai khoát tay bên cạnh, lòng bàn tay rét run tôi vội xoa xoa lên lớp áo khoác thô ráp.

Chẳng ai nhìn đến, tôi cũng chỉ là một cái cây trong hàng ngàn cây xanh cao lớn.

Tôi nên làm gì để người chú ý đến?

Bác sĩ đưa cho tôi bọc thuốc nhỏ, bảo mỗi bữa sau khi ăn uống một viên màu trắng, viên màu hồng để dành cho buổi tối trước đi ngủ.

Mấy ngày sau tôi đi làm trở lại, ông chủ nhìn tôi một lượt rồi chỉ tay xuống dưới:"Cậu dùng tiền để mua đôi giày này".

"Không có! Là của người ta bỏ rồi tôi mới mang về, tuyệt đối không có lừa tiền ông chủ".

Giờ này ông chủ có hiểu lầm đòi tiền trở lại thì tôi cũng chẳng biết kiếm đâu ra để đưa.

"Đi làm việc đi".

Tôi lửng thửng bước đi đến vị trí làm việc, ái ngại nhìn đến máy móc gây hoạ cho tôi hai tuần trước, cách tay không sao là tốt, ám ảnh mãi chỉ làm chậm trễ công việc.

Tôi còn muốn kiếm tiền.

Buổi tối tôi chạy bàn cho quán ăn, gặp được nam sinh cùng bạn bè ăn uống gần đó.

Không quá bất ngờ khi nam sinh xuất hiện ở đây, trường đại học A chỉ cách quán ăn 500m.

Nam sinh tươi sáng đối đãi với bạn bè cũng quá rộng lượng, một bàn ăn tổng cộng mấy ngàn tệ được nam sinh trả hết.

Cầm trên tay tấm thẻ đen giá trị, là của anh, tôi từng thấy anh kẹp bên trong bóp da.

Nam sinh giọng nói nhỏ nhẹ, tiếng ồn ào trong nhà bếp không thể lấn át hết đi tiếng nói của nam sinh:"Các cậu về

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net