CHƯA KỊP NÓI YÊU ANH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Thời điểm Vương Tuấn Khải tiếp nhận cái ba lô ấy, hai mắt anh vô hồn nhìn về phía trước,cổ họng nghẹn ứ, bản thân gần như chết lặng.

Đó chính là thời điểm một tháng sau sau khi Vương Nguyên xảy ra chuyện..

Chiếc máy bay mà Vương Nguyên ngồi không may gặp phải sự cố , cứ thế rơi thẳng xuống biển lớn, từ lúc ấy Vương Nguyên đã chìm vào giấc ngủ thật dài dưới đáy biển sâu. Mấy năm liền đi tới đi lui, chiếc ba lô này luôn bên cạnh Vương Nguyên, giờ đây, lại chỉ có mình cậu bơ cơ dưới đáy biển lớn.

Trong cái bất hạnh có cái may mắn, bởi vì sự sai lầm của công ty hàng không, cái ba lô của cậu may mắn không bị chìm theo máy bay xuống biển như cậu, nhưng cậu lại không có được cái may mắn đó

Chiếc ba lô này đầu tiên được gửi tới tay ba mẹ của Vương Nguyên , bọn họ nhiều lần suy đi tính lại, cuối cùng vẫn đưa chiếc ba lô này tới tay Vương Tuấn Khải

Bên trong ba lô có một quyển hộ chiếu, một tờ tiền euro ,một chíêc di động, mở ra rồi lại gập lại nhiều lần, bị mồ hôi thấm vào ẩm, lâu dần trở nên nhăn nhúm.

Tờ Euro kia có thể là cậu chưa kịp đổi sang nhân dân tệ,cũng có thể là cậu muốn gĩư nó lại để làm kỷ niệm.
.
Di động bị khóa, mật mã là bốn ô trống.

Ngón tay Vương tuấn khải run rẩy , cẩn thận bấm mật khẩu , 0,9,2,1.

Mở.

Anh cảm giác trứơc mắt mình là một mảnh đen sì , dường như không đủ sức để có thể hít thở , cậu vẫn đơn giản và dễ hiểu như thế, trái tim anh thắt lại đau đớn

Chíêc di động của Vương Nguyên cũng không có gì gọi là đặc biệt , trừ khi công tác dùng để liên lạc ra cơ hồ không còn công dụng gì đặc biệt khác.

Anh mở ghi chép của cậu ra.

Nhìn những ngày tháng liên tiếp trong ghi chép của cậu, anh nhận ra rằng, đây có lẽ là nhật ký của Vương Nguyên.

Ngày 23 tháng 8

Buổi biểu diễn thứ hai rồi , cố lên!

. . . . . .

Ngày 21 tháng 9

Vương Tuấn Khải...Vương Tuấn Khải....Vương Tuấn Khải..

. . . . . .

Ngày 1tháng 10

Ngày nghỉ Quốc Khánh đầu tiên, phòng chuyển qua chuỷên lại, mãi cũng không xong.. Phiền, căn bản cũng không muốn tỉnh táo lên chút nào.

. . . . . .

Ngày 6 tháng 10

Mình lại mơ thấy anh ấy .

Ngày 9 tháng 10

Thiên Tỉ nói anh ấy đang yêu với Lý Nhu.. Mình rất buồn

Ngày 15 tháng 10

Trên tin tức nói hai người bọn họ cùng nhau đi xem phim. . Haizzzz., phim Batman cũng chỉ toàn kỵ sĩ với kỵ sĩ a , mình nghĩ thật lâu cũng không thấy xem không nổi..

Ngày 21 tháng 10

Trên bậu cửa sổ có một chú mèo vàng , trước kia chúng ta thấy qua có một chú mèo bộ dạng rất giống thế. Mình muốn tới vuốt ve nó một chút ấy vậy mà lại khiến nó giật mình bỏ chạy .
La thẩm thẩm năm nay về hưu.mất rồi , vậy là về sau không có bữa ăn khuya để ăn nữa rồi.

Ngày 11 tháng 11

Chú tâm đọc《 tiếu ngạo giang hồ 》, mình đột nhiên bắt đầu đau lòng cho nhân vật nhạc linh san.

Mình nghĩ mình có thể hiểu được nỗi cô đơn hoài niệm của Lệnh Hồ Xung, hiểu được trong lúc ấy hắn vì cái gì mà làm ra những hành động và lời nói không minh bạch như vậy.

Hắn yêu Nhạc Linh San , hắn cũng thích cô nương kia nữa. Nhưng hắn không phải hỗn đản mà bắt cá nhiều tay, chẳng qua trên đời này không có ai có thể một trái tim mà yêu những hai người , không yêu được sẽ quay ra hận lại người đó
.
Có thời điểm mình rất yêu anh ấy,thế nhưng cũng có khi rất hận anh.Có đôi khi chính bản thân mình cũng chia không rõ ràng lắm, nhưng mình nghĩ, mình vẫn còn thương anh ấy nhiều một chút.
. . . . . .

Ngày 30 tháng 11

Mùa đông đến rồi, thật là lạnh quá đi..Phòng tập lại vì cái gì mà không có hệ thống sưởi hơi?

Ngày 6 tháng 12

Mình cảm thấy Lý Nhu là một người con gái tốt. Hy vọng cô ấy có thể hạnh phúc.

Ngày 1 tháng 1

Năm mới vui vẻ.

Vương tuấn khải im lặng nhìn chằm chằm vào màn hình, chậm rãi mở từng trang một.. Nhìn đến trang cuối cùng,đau lòng không kìm được., hai mắt đẫm lệ

Đó là thời đỉêm trước khi máy bay cất cánh , cậu ở đại sảnh chờ máy bay tiện tay viết xuống .

Mình yêu , rất yêu con cua nhỏ ngốc nghếch ấy, mình yêu trời mưa, mình yêu con mèo nhỏ màu vàng,mình yêu cái cảm giác ngồi trên một chuyến xe buýt vắng người, mình yêu cái vị thơm ngào ngạt của hàng cây nở hoa bên đường, mình yêu một Thiên Tỉ trầm mặc , mình yêu đất trời Trùng Khánh mỗi độ tháng tám về .

Mình yêu Vương Tuấn khải.

Một câu ngắn ngủi như vậy thôi, gần năm chữ, bọn họ nghẹn lòng nhiều năm như vậy mà không nói thành lời.

Mấy năm nay , anh truy em trốn, tự tra tấn lẫn nhau , cuối cùng.cũng chẳng có ai nắm lấy được tay nhau. ,Trái tim bên lồng ngực trái cứ nhói lên mỗi khi thấy anh, chúng ta hai người đều thất bại thảm hại, lại chỉ biết nói ra những lời làm đối phương đau lòng.

Chúng ta đều đã trưởng thành rồi, Vương Nguyên sẽ không bởi vì ghen tị mà trộm khóc, Vương Tuấn Khải cũng không bốc đồng muốn làm gì thì làm.

Nhưng hai người chúng ta đều trẻ con như nhau dựa theo ý nghĩ của chính mình quật cường mà tồn tại. Không ai chịu nhường ai, vì thế cũng chẳng có ai chịu nhường một bước mà nắm lấy tay đối phương đặt vào tay mình.

Nghĩ đến quãng thời gian bên nhau dài thật dài đã qua, chúng ta còn có thể như vậy trì hoãn mười mấy năm, nhưng mà thời gian cũng không có đợi bất kỳ một ai cả.
.
Cho tới phút cuối cùng, anh cũng không biết, người mà mình yêu rất yêu, vẫn luôn là anh.Toàn bộ thế giới có thay đổi hay sập xuống người mình yêu vẫn luôn là anh, nhưng là anh lại vĩnh viễn cũng không biết điều đó. .

Cho tới phút cuối cùng, anh cũng không chính tai nghe được mình nói, em yêu anh.

End.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net