C1: Sảy chân rơi vào bể tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hế lô, tui tên là Vương Tuấn Khải.
Tính đến nay, 18 nồi bánh chưng của tui cũng tạm coi là thuận buồm xuôi gió.
Tại sao lại là tạm coi à?
Tại vì lúc đi đầu thai tui đã nạp lần đầu nên được ông trời chọn mặt gửi vàng, cho tui một gương mặt vừa đẹp trai vừa khả ái. Cũng chính vì thế, các anh chị em theo đuổi tui nhiều như số lần bạn nói tục khiến cho tui bị bức đến nghẹt thở.
Tui thích chơi bóng rổ.
Mỗi lần tui đến sân vận động của trường, rất nhiều người vây quanh xem tui như con khỉ trong rạp xiếc trung ương.
Bà nội cha ông cố má tụi nó. Tui tức lắm, nhưng mà cũng phải chịu, ai bảo tui đẹp zai quá làm chi. Vì tui hiền nên tui đành phải tìm một cái sân bóng hẻo lánh hơn. Cuối cùng thì cũng dễ thở một chút.
Nhưng mà vài hôm sau, tui nhìn thấy một bạn học, cậu ấy thu mình vào một góc rồi lặng lẽ nhìn tui chơi.
Hầyyyyy, tui đã nghĩ là mình lại phải chuyển đi một nơi khác, nhưng không phải vậy.
Cậu ấy không không nói với tui một lời nào, chỉ đứng lặng lẽ làm một "người bạn tâm giao" nhìn tui chơi bóng.
Một năm trôi qua, cậu ấy vẫn kiên trì tới xem tui chơi bóng.
Ừm, có chút chân thành.
Cũng từ lúc đó, tui cũng có tình cảm với cậu ấy, luôn hi vọng cậu ấy sẽ sớm tỏ tình với tui.
Từ khi có ý nghĩ này, cuộc sống của tui bắt đầu thay đổi.

Bình thường tui sẽ không bao giờ đi chơi bóng vào những ngày trời mưa. Nhưng tui sợ mình bỏ lỡ lời tỏ tình của em ấy, cũng sợ em ấy sẽ ngại ngùng mà bỏ trốn.
Tui mặc kệ trời mưa tầm tã mà chạy đến sân bóng rổ cách nhà tui tận mấy cây số chỉ để đợi người ấy.
Mà con người bây giờ vô lương tâm thế nhể? Tui chơi bóng đợi bé suốt 1,2 tiếng mà bé nó không thèm tới. Kết quả là tui bị ngã bệnh nghỉ một tuần:((
Nhưng không sao, đường đường là một nam tử hán đại trượng phu,con đường truy thê còn dài, dăm ba cơn sốt đó đã là gì đâu chứ.
Cứ như vậy, ngày nào tui cũng đi "perform", như một thói quen, hôm nào mà ko đi là cả người tui ngứa ngáy khó chịu.
Nắng đến mây đi, vậy là đã trôi qua một năm.
Sau kì thi tuyển sinh đại học.
Tui cầm một bó pháo hoa que và đi đến sân vận động, buồn bã nghĩ: Sợ là cả đời này tui cũng không đợi được em ấy tỏ tình mất thôi.  Thôi thì trời không chịu đất, đất đành phải chịu trời vậy.
Nhưng hôm đó tui đã đợi đến khi trăng lên cao, người đó cũng không đến, đây là lần thứ hai em ấy vắng mặt.
Tui ném pháo hoa que đi, tui thề với lòng mình rằng: Nếu một ngày nào đó em ấy tỏ tình với tui, tui nhất định sẽ không dễ dàng đồng ý!
Ít nhất cũng phải suy nghĩ 59,999 giây mới được!
Đến khi nhập học thì tui mới biết, em ấy học cùng trường đại học với tui.
Ồ, em ấy cùng họ với tui, tên là Vương Nguyên.
Nhóc con, nhóc trốn tui một lần rồi, lần này tui sẽ không vuột tay để mất nhóc nữa đâu.
HẾT CHƯƠNG 1


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net