Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Tuấn Khải bị thương cho nên rất bất tiện trong sinh hoạt hằng ngày, hơn nữa hắn là đàn ông còn mắc chứng kì thị người khác chạm vào mình, ngay cả dì Tư chăm sóc hắn từ nhỏ cũng chỉ có thể hơn người khác ở chỗ đút hắn ăn cơm, đến lau tay hắn cũng không cho. Khi tay trái hắn đỡ rồi hắn tự mình ăn cơm, những việc khác chỉ có Dịch Dương Thiên Tỉ và Vương Nguyên giúp được hắn.

Đa số thời gian đều là Vương Nguyên chịu trách nhiệm chăm sóc Vương Tuấn Khải bởi vì Dịch Dương Thiên Tỉ phải ra ngoài theo lịch trình đã sắp đặt sẵn, những hợp đồng đã ký không thể hủy, Lưu Tử Kỳ chỉ có thể tận lực từ chối lời mời mới với lý do Thiên Tỉ muốn nghỉ ngơi tịnh dưỡng một thời gian. Mỗi lần y đến đều sẽ vừa làm vừa càu nhàu hết chuyện này tới chuyện kia, từ chuyện sáng sớm y phải cấp cứu một bệnh nhân tự tử vì tình đến việc vì phải làm em trai ngoan mà chẳng có thời gian thở, cuối cùng điểm dừng của mọi sự phàn nàn đều rơi vào Lưu Tử Kỳ. Vương Tuấn Khải nghe đau hết tai, phiền tới mức có lần hắn đang tập trung xử lý việc công ty mà bên này Vương Nguyên vẫn thao thao bất tuyệt khiến hắn phải quát lên đuổi y đi. Vương Nguyên cũng chẳng để bản thân chịu ủy khuất, bị quát thì đương nhiên gào lên rằng sẽ bỏ đói chết Vương Tuấn Khải sau đó hùng hổ bỏ đi, cửa bị y đóng rầm một cái thiếu chút nữa trật bản lề rơi xuống.

Giận thì vậy nhưng chẳng hôm nào y bỏ mặc Vương Tuấn Khải, để hắn về nhà thì cũng được thôi nhưng dì Tư đã lớn tuổi, Dịch Dương Thiên Tỉ không phải ngày nào cũng ở bên cạnh hắn cho nên Vương Nguyên mới để Vương Tuấn Khải nằm viện, có y chạy tới chạy lui chăm sóc tiện hơn. Giống như hôm nay vừa ra khỏi phòng cấp cứu Vương Nguyên nhìn đồng hồ phát hiện đã gần bảy giờ tối liền điên cuồng lột đồ bảo hộ, tắm rửa sạch sẽ rồi chạy đến phòng Vương Tuấn Khải để đặt thức ăn về. Gần đây vì y than vãn quá nhiều Vương Tuấn Khải quyết định y không cần phải chạy đi chạy lại đưa đón dì Tư, dì Tư cũng không cần phải tự mình đón taxi, bọn họ sẽ đặt thức ăn bên ngoài về ăn tạm vài ngày đến khi chân Vương Tuấn Khải đỡ hơn được xuất viện về nhà.

"Vương Tuấn Khải..."

Vương Nguyên vào phòng Vương Tuấn Khải chưa bao giờ gõ cửa vì thế khi y như bao lần thật tự nhiên đẩy cửa xông vào thì chứng kiến một màn không dành cho trẻ nhỏ. Đứng hình mấy giây y trở lại trạng thái vô tâm vô phế nói.

"Ha, làm phiền rồi, tiếp tục đi."

Sau đó đóng sầm cửa lại nhưng chỉ một khắc sau y lại mở tung cửa nghiêm túc nói.

"Xương mới liền thôi, chú ý lực độ, tốt nhất là anh đừng có động để Thiên Tỉ động đi. Vậy nha, chúc vui vẻ."

Y mỉm cười rất tiêu chuẩn chào tạm biệt hai người trong phòng, lần này không thô bạo đóng cửa nữa mà rất chu đáo bấm chốt khóa bên trong rồi giúp kéo cửa lại mới rời đi. Tiếp theo lấy điện thoại ra gọi cho Lưu Tử Kỳ mắng anh một trận vì không nói cho y biết hôm nay Thiên Tỉ đến.

Dịch Dương Thiên Tỉ chớp chớp đôi mắt hổ phách, vẻ mặt ngơ ngác nhìn ra cửa lại nhìn Vương Tuấn Khải chính là muốn nói "em đâu có làm gì?". Cậu đang giúp Vương Tuấn Khải chỉnh lại gối kê sau lưng cho nên mới ngồi lên giường nghiêng người sang một bên, chỉ là cậu không biết từ góc độ của Vương Nguyên trông hai người như đang hôn nhau vậy.

Vương Tuấn Khải nhìn gương mặt xinh đẹp gần trong gang tấc còn có vẻ mặt ngây thơ vô tội liền vươn tay nắm cổ áo Thiên Tỉ kéo qua, trực tiếp ngậm lấy đôi môi hồng hào đang mấp máy của cậu. Bởi vì không kịp phòng bị cậu đã để hắn dễ dàng đem đầu lưỡi vói vào trong cuốn lấy đầu lưỡi non mềm mút mát một trận. Thỏa mãn rồi Vương Tuấn Khải mới rời ra, liếm liếm môi dưới của Thiên Tỉ ám muội hỏi.

"Em đói chưa?"

Dịch Dương Thiên Tỉ bị hôn đến mềm nhũn cả người lại không tựa vào Vương Tuấn Khải chỉ có thể kiên trì chống đỡ trên đệm giường lúc này còn phải đối diện thêm ánh mắt nóng rát của hắn. Khoảng cách quá gần cậu không cách nào trốn tránh hai ngọn lửa tình dục hừng hực nơi đáy mắt hắn, ngây ngốc nhìn vào đó như bị thôi miên.

"Chưa...chưa đói."

"Vậy..."

Vương Tuấn Khải cố ý kéo dài âm thanh trầm khàn cùng lúc nắm tay cậu đặt xuống bộ vị đã bán cương của mình, hắn nhịn đã mười ngày rồi hôm nay nhờ Vương Nguyên nhắc nhở hắn mới nhớ ra chân hắn đã đỡ. Hắn mặc quần áo bệnh nhân nên không mặc quần lót, chỉ cách lớp vải mỏng manh liền cảm nhận được vật dưới tay vô cùng phấn chấn, thậm chí Dịch Dương Thiên Tỉ còn cảm nhận được gân máu trên đó vì được cậu chạm vào mà thích thú giật mạnh vài cái. Hai tai cậu đỏ bừng, mặt cũng nóng rang, cậu giúp hắn đương nhiên không có vấn đề gì nhưng dù sao ở đây là bệnh viện ai biết được hiệu quả cách âm có tốt hay không, lỡ như để người khác nghe tiếng động kì quái thì toi. Thiên Tỉ cắn cắn môi dưới suy nghĩ chốc lát sau đó đề nghị.

"Vào nhà vệ sinh nha?"

Nhưng Vương Tuấn Khải lắc đầu.

"Không, ở đây."

Lại đắn đo thêm một lúc, nhớ tới ban nãy Vương Nguyên cũng không nhắc đến chỗ này cách âm tệ vậy thì chắc là có thể yên tâm rồi, nghĩ thế Dịch Dương Thiên Tỉ ngồi thẳng dậy chuẩn bị kéo quần của Vương Tuấn Khải xuống.

"Vậy...vậy...anh muốn em dùng tay hay miệng?"

"Miệng...này."

Vừa nói Vương Tuấn Khải vừa trượt tay xuống hai cánh mông tròn trịa miết dọc ngón tay theo đường rãnh mông ẩn sau lớp quần jeans bó sát. Dịch Dương Thiên Tỉ đè lại cánh tay của hắn, lắc đầu nguầy nguậy.

"Không được! Chân anh chưa khỏi hẳn."

Vương Tuấn Khải cười xấu xa nói.

"Em không nghe bác sĩ vừa dặn à? Là em động, không phải anh."

Dịch Dương Thiên Tỉ kiên định nói.

"Vẫn không được!"

Vương Tuấn Khải thu lại nụ cười, hỏi.

"Thật sự không được?"

"Đây là bệnh viện, anh có liêm sỉ không vậy?"

Cười cợt ban nãy biến mất không dấu tích thay vào đó là vẻ mặt và giọng nói lạnh lùng của Vương Tuấn Khải.

"Không có, anh trước giờ có bảo với em anh có liêm sỉ sao? Về nhà đi, anh muốn yên tĩnh."

Vương Tuấn Khải đẩy Dịch Dương Thiên Tỉ ra khỏi người, mặt xoay vào tường thể hiện rõ thái độ không muốn nhìn thấy với cậu nữa. Dịch Dương Thiên Tỉ biết Vương Tuấn Khải thừa sức nhẫn nhịn được dù sao cũng chưa đến mức nhất định phải làm nhưng cậu vẫn là không nỡ bỏ hắn như vậy rốt cuộc phải lên tiếng thương lượng với hắn.

"Một là anh nhịn, hai là dùng tay em, không có cái thứ ba, anh chọn đi."

...

"Vương Tuấn Khải."

Dịch Dương Thiên Tỉ gằn giọng, nếu là ở nhà thì sao cũng được nhưng bên ngoài thì phải có giới hạn, cậu đau lòng cho hắn không có nghĩa hắn đòi cái gì cũng cậu đáp ứng.

Được rồi, hắn biết da mặt bảo bối nhà mình rất mỏng, không ép cậu nữa.

"Cái thứ hai, nhưng em phải cho anh sờ."

Vế sau của Vương Tuấn Khải thật sự khiến Dịch Dương Thiên Tỉ mất bình tĩnh mà quát lên.

"Đừng có được đằng chân lên đằng đầu!"

Hắn lại ủy khuất nói.

"Anh rất nhớ em."

Hết cách rồi, ai bảo Dịch Dương Thiên Tỉ cứng miệng mềm lòng làm gì.

Sau khi kiểm tra khóa cửa chính và cửa sổ, kéo rèm che lại Dịch Dương Thiên Tỉ trở lại bên giường, tay nhỏ thuần thục kéo quần dài của Vương Tuấn Khải xuống, phía trên cũng nhanh nhẹn cởi cúc áo của hắn. Cởi cho hắn xong Dịch Dương Thiên Tỉ đứng dậy cởi quần áo của mình sau đó cẩn thận trèo lên nằm bên cạnh hắn. Đáng ra cậu kiên quyết không lột sạch bản thân như vậy nhưng vì Vương Tuấn Khải nói lỡ làm bẩn quần áo rồi thì chẳng có cái khác mà thay, lời này vô cùng hợp lý cậu đâu cách nào phản bác.

Giường bệnh phòng dịch vụ tuy rằng lớn hơn bình thường nhưng hai người nằm vẫn chật chội, Vương Tuấn Khải dứt khoát ôm nửa thân trên của Thiên Tỉ nằm lên ngực, như vậy may ra mới thỏa mãn được chút nhớ nhung của hắn. Dịch Dương Thiên Tỉ chen một chân vào giữa dùng đầu gối cọ cọ tính khí đã cương cứng dựng thẳng như trụ trời của Vương Tuấn Khải rồi đưa tay cầm lấy nó chậm chậm vuốt ve từ gốc tới ngọn. Vương Tuấn Khải nặng nề thở ra một tiếng, ôm đầu Thiên Tỉ hôn thật sâu, môi lưỡi hòa quyện một chỗ phát ra tiếng nước dâm mĩ, âm thanh trong phòng kín bị phóng đại lên mấy lần làm Thiên Tỉ nghe đến bên dưới cũng bắt đầu có phản ứng.

Tuy rằng nằm một chỗ không có vận động nhưng cơ bụng của hắn không đến nỗi đều lặn mất, ít ra vẫn còn thấp thoáng đường nét mơ hồ và săn chắc, Dịch Dương Thiên Tỉ liếm môi nhìn chúng không giấu nổi ánh mắt thèm thuồng. Tỉ lệ cơ thể của Vương Tuấn Khải chính là muốn đoạt mạng người khác, không cần cơ bắp cuồn cuộn cũng đủ sức quyến rũ một đống người cả nam lẫn nữ. Cậu cúi đầu, bắt đầu hôn từ trán xuống đến mắt, mũi, miệng rồi đến cổ, yết hầu, xương quai xanh. So với kỹ thuật của Vương Tuấn Khải quả thật thua xa nhưng trong tình trạng này hắn vẫn rất hài lòng. 

Một đường hôn thẳng đến giữa hai chân hắn, Dịch Dương Thiên Tỉ hơi ngước mắt nhìn biểu cảm của Vương Tuấn Khải sau đó từ từ há miệng ngậm vào đầu nấm trướng to của tính khí, vụng về liếm mút an ủi hắn. Nhưng chỉ làm được vài phút Vương Tuấn Khải đã không muốn nữa, hắn không nỡ. 

Hắn đưa tay nắm cằm Thiên Tỉ ép cậu ngẩng đầu, nói.

"Được rồi."

Tay phải Vương Tuấn Khải vẫn còn bó bột, tay trái lại đang ôm Dịch Dương Thiên Tỉ, hắn muốn sờ loạn khắp người cậu cũng không sờ được, cả người quả thật bức bối muốn nổ tung, mấy lần hắn nhịn không nổi muốn lật người đè Thiên Tỉ xuống đâm một trận thật đã đều bị cậu ghì lại.

Cậu nắm đầu khấc của hắn hơi dùng lực siết chặt nó cảnh cáo Vương Tuấn Khải không được làm loạn.

"Anh lộn xộn em bóp chết anh!"

Dường như biết hắn khó chịu vì không thể thoải mái cử động, Thiên Tỉ chống một tay xuống giường nâng người lên cao dâng đến trước miệng hắn đầu vú hồng hào như hoa anh đào của mình. Vương Tuấn Khải lập tức đem nó ngậm vào vừa cắn vừa mút khiến nó sưng đỏ như quả thù du sau đó chuyển tiếp sang bên còn lại. Tay hắn trượt dài theo tấm lưng mảnh khảnh, bắt lấy cánh mông tròn trịa nhào nặn lại không nhịn được mà chen vào giữa sờ đến cái miệng hắn khao khát kia.

Dịch Dương Thiên Tỉ từ trong tiếng thở dốc kêu lên.

"Vương-Tuấn-Khải!"

"Anh chỉ sờ thôi mà."

Nói xong liền ngậm đầu vú của cậu mút thật mạnh không cho cậu có cơ hội từ chối hay mắng hắn.

Bị hắn tập kích bất ngờ Dịch Dương Thiên Tỉ giật mình thiếu chút nữa kêu to, cậu nghiến chặt răng không để tiếng rên rỉ của mình phát ra quá lớn sau đó cầm tay hắn kéo đến vật nhỏ đang trơ trọi trong khí lạnh bị bỏ quên từ nãy đến giờ của mình.

"Muốn sờ thì sờ cái này!"

Vương Tuấn Khải không chọc cậu nữa, cầm lấy tính khí xinh đẹp của cậu chuyên chú vuốt ve. Chỉ vài thao tác hắn đã khiến Dịch Dương Thiên Tỉ rên rỉ, thở dốc kịch liệt không còn sức lo cho hắn nữa, chỉ có thể sơ sài thao lộng lên xuống. Cuối cùng Dịch Dương Thiên Tỉ trong tình trạng vừa bị sờ vừa bị hôn rồi cắn mà bắn ra, còn cự vật của Vương Tuấn Khải vẫn như cũ sừng sững.

Dịch Dương Thiên Tỉ ít nhiều gì cũng là người luyện nhảy, lại bị Vương Tuấn Khải dạy hư nhiều năm cho nên bắn một lần xong dù rất muốn nằm nhưng cũng không đến nỗi bẹp dí như vũng nước không nhấc nổi tay chân. Cậu nằm trên người hắn ổn định hô hấp một lúc liền ngồi dậy tìm cách giúp hắn phát tiết, nghĩ tới nghĩ lui quyết định ngồi lên bụng Vương Tuấn Khải rồi đem cái thứ cứng nóng như sắt nung kia nhét vào giữa rãnh mông tiếp đến hơi nhếch mông cọ lên cọ xuống mô phỏng lại động tác lúc hai người giao hợp.

Cổ họng Vương Tuấn Khải phát ra mấy tiếng gầm gừ, hai mắt sáng quắc như hai bó đuốc, Thiên Tỉ biết hắn thích lập tức dùng lực cọ mạnh hơn, còn kéo tay hắn đến trước ngực mình chà sát lên đầu vú đã sưng to rồi kéo lên miệng mút hai ngón tay của hắn. Hồi sau Vương Tuấn Khải bị đè dưới dáng vẻ lẳng lơ của Dịch Dương Thiên Tỉ mà bắn ướt mông cậu.

Dịch Dương Thiên Tỉ mỏi nhừ cả eo nằm vật lên người Vương Tuấn Khải, hắn ôm lấy cậu cưng chiều nói. 

"Cực khổ cho bảo bối rồi."

"Nếu sinh lý của anh yếu một chút em đâu cần phải khổ!"

"Không được, đến lúc đó em còn khổ hơn."

"Hỗn đản!"


Lau sơ người Vương Tuấn Khải xong Dịch Dương Thiên Tỉ vào nhà vệ sinh tẩy rửa cho mình sau đó mới trở ra lau sạch thân thể hắn lần nữa nhưng có một vấn đề khác khiến cậu đau đầu đó là ga giường bị bẩn rồi Vương Tuấn Khải không thể ngủ trên đó được, cậu không biết dùng lí do gì để xin người ta tấm ga giường mới. Cậu để Vương Tuấn Khải ngồi ở đầu giường tránh chỗ bẩn kia, lại ngồi một bên suy nghĩ làm thế nào để giải quyết vấn đề này thì bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa.

"Nè, xong chưa vậy? Mang ga giường với đồ ăn cho hai người nè."

Là Vương Nguyên.

Dịch Dương Thiên Tỉ mở cửa liền thấy y một tay cầm ga trải giường, một tay cầm túi giấy. Sau khi vào phòng Vương Nguyên đặt túi giấy lên bàn rồi ném tấm ga vào người Vương Tuấn Khải kèm theo cái liếc mắt đầy sâu cay. Y bước tới kéo rèm, mở cửa sổ, lôi trong túi áo blouse ra bình xịt khuẩn loại nhỏ xịt khắp cả phòng để khử mùi.

"Tôi bái hai người làm sư, chỗ nào cũng phát tình được. Bộ thú đến mùa động dục hả?"

Chẳng thèm để ý lời nói như tát vào mặt của Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải lạnh nhạt hỏi.

"Sao biết xong mà đến?"

"Em là bác sĩ nha. Dựa theo thể lực và tình trạng sức khỏe của anh em có thể phân tích thời gian làm tình của hai người đó. Sao hả? Có phải rất thông minh không?"

Dịch Dương Thiên Tỉ nghe xong chỉ muốn tìm cái lỗ nào đó chui xuống cho rồi, làm chuyện xấu bị người ta phát hiện, xấu hổ gấp trăm lần. Nhưng Vương Tuấn Khải vẫn mặt lạnh như tiền, giống như chuyện hắn vừa làm vô cùng đáng tự hào vậy, còn trưng ra trên mặt dòng chữ "Hết tác dụng rồi, mau cút đi!"

Vương Nguyên bĩu môi với hắn sau đó ngúng nguẩy đi ra cửa, trước khi đi còn tốt bụng dặn dò.

"Giặt cái ga kia đi, để mấy cô y tá, điều dưỡng ở đây nhặt được nói không chừng đầu năm sau có cả bầy con nít đến gọi anh là ba đó."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net