Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dù Vương Tuấn Khải đã cố gắng hết sức đem thị phi đè xuống nhưng cũng không cách nào tẩy não những người đã đọc qua tin tức, hơn nữa Dịch Dương Thiên Tỉ cũng không chủ động đứng ra thanh minh, mặc kệ thiên hạ dùng trí tưởng tượng vẽ ra hàng tá kịch bản cẩu huyết cậu vẫn giữ thái độ im lặng nên mất rất nhiều thời gian để mọi chuyện lắng xuống. Hoạt động của Dịch Dương Thiên Tỉ gần như bị đóng băng, dự án phim mới đang thảo luận thì phía nhà sản xuất thông báo tạm hoãn, hợp đồng đại ngôn sản phẩm không được gia hạn, hợp đồng mới cũng bị từ chối. Dịch Dương Thiên Tỉ cả ngày quanh quẩn ở nhà vô cùng nhàn rỗi, đã lâu rồi cậu mới trở về nếp sống quy củ một ngày ba bữa, ngủ đủ tám tiếng còn có thể giam mình trong thư phòng luyện chữ, nổi hứng lên thì mang guitar ra ngồi bên hồ cá vừa đàn vừa hát.

Một buổi chiều muộn nọ Vương Tuấn Khải trở về thấy Dịch Dương Thiên Tỉ đang ngồi bên hồ cho cá ăn, miệng đang lẩm nhẩm gì đó nhưng vừa phát hiện hắn tiến về phía mình lập tức im bặt.

"Bộ dạng em chẳng khác gì mấy bà nội trợ đang nói xấu chồng thì bị bắt gặp."

Dịch Dương Thiên Tỉ lém lỉnh nói.

"Phải đó, mấy con cá này đang trách anh vô tâm quá, nuôi bao nhiêu năm cũng chưa từng thấy anh cho ăn."

Vương Tuấn Khải sáp lại gần đem cậu ôm vào lòng trả lời bằng giọng điệu đầy ám muội.

"Bận cho em ăn rồi lấy đâu thời gian cho tụi nó."

Dịch Dương Thiên Tỉ há miệng định mắng hắn cút đi nhưng Vương Tuấn Khải là có chuẩn bị mà đến, khớp hàm vừa động cậu một cái hắn liền dán môi qua, mạnh mẽ càn quét một trận bên trong khoang miệng thơm ngọt. Mặc kệ lọ thức ăn bị đánh rơi tung tóe trên mặt đất phủ đầy sỏi trắng, hắn bế thốc cậu lên mang vào phòng tắm trước hàng chục ánh mắt ngơ ngác của bầy cá.

Thân nhiệt của Dịch Dương Thiên Tỉ nhanh chóng tăng cao vì những ngón tay lướt qua điểm nhạy cảm khơi gợi dục vọng của Vương Tuấn Khải. Hai người quấn lấy nhau dưới vòi sen đang ào ào xả nước, quần áo ướt nhẹp dính sát vào người làm lộ ra đường cong quyến rũ của đối phương. Dưới lớp áo T-shirt sũng nước của Dịch Dương Thiên Tỉ, hai đầu nhũ dựng thẳng đập vào mắt Vương Tuấn Khải khiến yết hầu của hắn trượt lên trượt xuống trong cổ họng nóng ran, rõ ràng đã nhìn không biết bao nhiêu lần nhưng hắn vẫn bị cơ thể của người trước mặt làm cho điên đảo. 

Dịch Dương Thiên Tỉ một tay ôm eo Vương Tuấn Khải, một tay giúp hắn cởi bỏ tây trang nhưng vì bị hắn trêu chọc không thể đứng thẳng được chỉ có thể tựa vào người hắn chậm chạp cởi từng cúc áo. Cậu áp mặt lên vai Vương Tuấn Khải, răng nanh bén nhọn cọ cọ trên xương quai xanh gợi cảm của hắn, cọ đến khi da thịt hắn lộ ra vệt máu bầm đỏ thẫm mới chịu dừng lại sau đó còn lẳng lơ vươn lưỡi ra liếm láp lên chỗ đó mấy cái như mèo nhỏ.

Cổ họng Vương Tuấn Khải phát ra tiếng gầm gừ, hắn lột sạch quần áo cậu ném xuống sàn rồi lật người cậu lại nhét tính khí đã trướng to của mình vào giữa hai cánh mông tròn mịn chọc chọc vào cửa huyệt vẫn khép chặt. Thiên Tỉ kéo tay hắn đến trước ngực bảo hắn chăm sóc hai đầu nhũ vừa cứng vừa ngứa của mình, mông cậu vểnh lên ma sát vào tính khí của Vương Tuấn Khải uốn cơ thể thành một đường cong tuyệt mỹ. Dịch Dương Thiên Tỉ quả thật đã bị Vương Tuấn Khải dạy hư, cái miệng nhỏ bên dưới vừa cảm nhận được đầu khấc của hắn chạm vào đã lập tức không kiên nhẫn mà khép mở liên tục đòi ăn.

Vương Tuấn Khải nhéo đầu nhũ cậu một cái, dùng đầu ngón tay được cắt gọn sạch sẽ miết lên các nếp nhăn ở cửa huyệt đạo, sau đó cắn cắn vành tai đỏ ửng của Thiên Tỉ thổi hơi nóng vào đó khiến cậu rùng mình một trận.

"Muốn anh vào ngay không?"

Dịch Dương Thiên Tỉ thở dốc, vươn tay nhón lấy một chiếc bao cao su trên kệ ném vào mặt Vương Tuấn Khải.

"Hỏi thừa!"

Kích tình qua đi Dịch Dương Thiên Tỉ lười biếng muốn làm ổ trên giường bị Vương Tuấn Khải cương quyết ôm đến phòng ăn nhét đầy bụng bát cháo bát bửu xong mới thả cậu lại vào trong chăn đệm êm ái.

.

"Tuấn Khải, anh thích trẻ con không?"

Vương Tuấn Khải đang đọc tin tức nghe cậu hỏi vậy liền buông điện thoại xuống nhưng không trả lời ngay chỉ nghiêm túc quan sát nét mặt người trong lòng. Cậu rút vào lòng hắn, dáng vẻ cương nghị thường thấy trước mặt người ngoài đều trốn mất, chỉ còn lại một Dịch Dương Thiên Tỉ thích dựa dẫm vào Vương Tuấn Khải, ánh mắt hình như có chút u buồn. Qua hồi lâu cậu vốn tưởng hắn không thèm trả lời vấn đề ấu trĩ này của cậu thì hắn đột ngột lên tiếng.

"Anh chỉ thích em."

Dịch Dương Thiên Tỉ có chút vui vẻ nhưng vẫn vặn ngược lại.

"Em không phải trẻ con."

Vương Tuấn Khải lập lại lần nữa câu hắn vừa nói.

"Anh chỉ thích em."

"Anh thật sự không cần?"

Vương Tuấn Khải nhìn cậu, ánh mắt vô cùng dịu dàng nhưng lời lẽ lại cực kỳ hung tàn.

"Trừ khi đứa nhỏ đó do chính anh khiến em mang thai được, nếu không cho dù có là con anh, anh cũng sẽ bóp chết nó."

Hắn nói như vậy chính là cảnh cáo Dịch Dương Thiên Tỉ trong thời gian rảnh rỗi không được lén lút làm ra chuyện tày trời sau lưng hắn, đại loại như mang tinh trùng của hắn đến bệnh viện chẳng hạn. Bởi vì hắn thích trẻ con hay không không phải trọng điểm, trọng điểm là đứa nhỏ đó có không phải con của hắn và Thiên Tỉ.

Vấn đề này không phải lần đầu tiên Dịch Dương Thiên Tỉ đề cập với hắn, cậu đã vài lần bóng gió hỏi hắn có muốn tìm người mang thai hộ hay không, dù sao một trong những thứ ba mẹ hắn cần chính là người nối dõi mà, biết đâu đem về cho họ một đứa cháu nội họ sẽ thay đổi thái độ thì sao. Nhưng tính chiếm hữu của Vương Tuấn Khải quá cao, hắn muốn đứa nhỏ đó chân chính được sinh ra bởi Dịch Dương Thiên Tỉ, mang trong người dòng máu của cả hắn lẫn cậu chứ không phải nhờ người khác mang hộ, cơ bản vì với căn bệnh khiết phích và tư tưởng biến thái cực điểm thì hắn cho rằng nếu không phải Dịch Dương Thiên Tỉ thì toàn bộ người ngoài đều rất bẩn, bảo hắn để con mình trong bụng người khác hắn không làm được, hơn nữa làm vậy hắn sẽ cảm giác mình phản bội cậu.

Mấy ngày này quanh quẩn trong nhà, Dịch Dương Thiên Tỉ không ngăn được suy nghĩ lại chuyện con cái. Lúc trước một mình Vương Tuấn Khải thì không nói, hiện tại ngay cả Vương Nguyên cũng yêu người đồng giới vậy chẳng phải nhà họ Vương thật sự tuyệt tử tuyệt tôn sao? Cậu đã nghĩ đến chuyện nếu Vương Tuấn Khải không đồng ý cho tinh trùng thì sẽ mang tinh trùng của mình đi cấy nhưng hắn giống như đặt vào não cậu một cái máy nghe lén vậy, ngay cả câu tiếp theo cậu định nói ra cũng bị hắn nhìn thấu, không để cho cậu đêm dài lắm mộng đã lạnh lùng chặt đứt ý tưởng kia.

Hắn đưa tay hơi dùng lực bóp mặt cậu, khóe miệng mỉm cười nhưng ngữ điệu lại mang đầy sát ý. 

"Nếu em rảnh quá thì nghiên cứu tư thế mới đi, đừng khiến anh nổi cáu."

Dịch Dương Thiên Tỉ rụt cổ, kéo chăn lên đầu trốn ánh mắt băng lãnh của Vương Tuấn Khải, cậu thừa biết giới hạn chịu đựng của Vương Tuấn Khải rất thấp, khi cơn thịnh nộ của hắn bộc phát thì mức độ hủy diệt của nó kinh khủng thế nào cho nên lúc hắn còn bình tĩnh nói chuyện thì tốt nhất nên dừng lại đừng để hắn như ngọn núi lửa, khi phun trào thì tất cả đều hóa thành tro bụi, ngay cả cậu nói không chừng một mảnh xương vụn để nhặt cũng không có.

Vương Tuấn Khải dùng chân đá một cái hất tấm chăn rơi đến ngang eo Dịch Dương Thiên Tỉ lộ ra nửa thân trên trắng nõn mang đầy dấu hôn đỏ tím, hắn lật người đè cậu nằm ngửa rồi nắm cằm cậu cố định một chỗ sau đó cúi đầu hôn xuống, bên dưới còn cố ý chen một chân đỉnh vào vật nhỏ đang ngủ yên giữa hai chân cậu. Toàn bộ quá trình diễn trong vòng chưa tới hai giây, Dịch Dương Thiên Tỉ hoàn toàn không có cơ hội phòng bị chỉ có thể bị động nằm đó cho hắn khi dễ.

Hắn chơi đùa một lúc thì tách ra nhưng cũng không có rời đi, trong lúc đợi Dịch Dương Thiên Tỉ lấy hơi hắn ngậm môi dưới của cậu trong miệng liếm mấy cái, bàn tay mò xuống dưới chăn nắn bóp mông cậu như nhào bột tiếp đó xấu xa nói.

"Em thích có con? Vậy sau này anh không đeo bao nữa, trực tiếp đâm thật sâu rồi bắn mạnh vào. Mỗi ngày đều dùng tinh dịch của anh lấp đầy miệng nhỏ của em biết đâu ngày nào đó em thật sự mang thai."

"Vô lại!"

Dịch Dương Thiên Tỉ nghe đến hai tai và mặt đều nóng bừng muốn đá Vương Tuấn Khải lăn xuống giường nhưng nếu cậu làm được điều đó Vương Tuấn Khải sẽ không mang họ Vương nữa, chính là hắn từng nói cậu ở trên giường thắng được hắn, hắn lập tức đổi sang họ Dịch, cho nên Thiên Tỉ chưa từng có cơ hội đó bởi vì Vương Tuấn Khải đã cược cái gì thì sẽ không bao giờ thua. Vương Tuấn Khải chỉ dùng nửa người đã dễ dàng khống chế được Dịch Dương Thiên Tỉ, còn dư nửa người thoải mái mà bắt nạt cậu.

Vốn chuẩn bị tâm lý Vương Tuấn Khải sẽ làm thêm lần nữa ai ngờ hắn hôn xong thì tắt đèn ôm cậu ngủ, Dịch Dương Thiên Tỉ cũng không biết nên khóc hay nên cười, may mà cậu không có sinh lý mạnh như hắn nếu không nhất định bị hắn làm cho nghẹn chết.

Vương Tuấn Khải nhắm mắt nhưng không ngủ, hắn không ngủ được. Nếu Dịch Dương Thiên Tỉ đòi hắn hái sao trên trời có lẽ hắn đã cảm thấy dễ chịu hơn. Vương Tuấn Khải nghĩ Thiên Tỉ thích trẻ con nhưng hắn không cách nào đáp ứng cậu được. Cho dù đứa trẻ đó có là con của hắn hay con của cậu thì hắn vẫn không chấp nhận, hắn muốn đứa trẻ đó tuyệt đối phải mang dòng máu của cả hai người nhưng điều đó đương nhiên không thể được. Hắn không thích ai khác chen vào giữa hắn và cậu. 

Thậm chí Vương Tuấn Khải đã lên sẵn một kế hoạch điên rồ rằng khi cả hai già đi hắn nhất định không chết trước Dịch Dương Thiên Tỉ, hắn không muốn để cậu lại một mình đối mặt với thế giới, hắn hy vọng khi cậu trút hơi thở cuối cùng hắn sẽ ở bên cậu sau đó sẽ theo cậu rời đi. Từng giây, từng phút của cuộc đời này hắn đều sẽ dùng để bảo vệ duy nhất Dịch Dương Thiên Tỉ. Vương Tuấn Khải biết mình quá ích kỷ nhưng trái tim hắn chỉ chứa đủ mỗi mình Dịch Dương Thiên Tỉ thôi, sẽ chẳng thể bao dung với ai khác được ngoài cậu nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net