Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày mai là hạn chót để nộp bài mà cậu vẫn chưa thể hoàn thành, không phải vì lười biếng hay quá bận rộn. Mà là vì cậu không nghĩ rằng thành phố này cũng sẽ có những điểm tốt đẹp đâu? Họa chăng chỉ là một thành phố đang không ngừng phát triển như vũ bão? Những tòa nhà cao chọc trời? Dòng người qua lại xô bồ, tấp nập? Hay một môi trường đã và đang bị ô nhiễm nghiêm trọng? Bắc Kinh mà, Thủ đô mà, với cậu chẳng là gì cả. Thế nhưng không lẽ cứ nằm đây mà vọng tưởng về một thành phố như trong truyện cổ tích? Cậu phải làm cái gì đó, miễn cường xách chiếc áo khoác bước ra khỏi nhà...đi dạo.

Nắng chiều nhàn nhạt khẽ buông, làn gió khẽ mơn man mang theo mùi hương hỗn tạp từ các quán ăn ven đường. Bầu không khí ngột ngạt với khói xe, với những âm thanh chói tai, ánh sáng lập lòe xa xỉ từ quán bar, nhà hàng, khách sạn. Bên kia đường là Khu trung tâm vui chơi giải trí bậc nhất Bắc Kinh. Ngày còn bé cũng đôi lần cậu cùng ba đi ngang qua đây, nhưng cũng đành nuối tiếc ngậm ngùi mà không dừng lại. Trái tim bé bỏng, non nớt lúc ấy cũng đôi lần trách cứ ba, giận ba, để rồi chỉ khi phải học cách sống tự lập mới có thể hiểu được tấm lòng của những người làm cha làm mẹ, không phải họ ích kỉ, nhỏ nhen, chỉ là không có khả năng. Cuộc sống mưu sinh vất vả, đồng tiền đâu đơn giản dễ tìm, tuổi thơ cậu phải chịu thiệt thòi rồi. Ngắm nhìn đứa bé trước mặt đang tung tăng tay trái nắm tay mẹ, tay phải dắt tay ba, tim cậu lại khẽ nhói. Đau thật!

-Chúng ta vào đó chơi không?

Tuấn Khải bỗng từ đâu loi choi nhảy ra, bá vai cậu, mặt mày tươi cười toe toét. Thiên Tỉ có chút giật mình, trở về với hiện thực, ngập ngừng nói:

-Aaaaaa....Nhưng...lớn rồi mà! Ai còn chơi mấy trò trẻ con ấy nữa???

-Lớn cái đầu cậu, nhìn xem, bao nhiêu cặp tình nhân đấy thôi!

Cậu ngơ ngác nhìn quanh, đúng là có thật. Nhưng....

-Thôi nào đừng suy nghĩ nữa. Đi thôi!!!

Nói rồi không đợi cậu phản ứng lại,đã bị lôi tuột vào trong.

Trước mặt cậu nào là vòng đu quay cao tít đang phát ra những thứ ánh sáng lung linh,huyền ảo; tàu siêu tốc chạy trên đường ray ngoằn ngoèo nhanh đến chóng mặt, có chút đáng sợ; rồi thì những con ngựa gỗ đang khẽ nhấp nhô như trong truyện cổ tích......Nơi này cho cậu cảm giác như hoàn toàn tách biệt với những bon chen của thế giới ngoài kia.

- Này, cậu có thể nhanh chân hơn được không? Làm gì mà cái mặt ngơ ngác như mới trông thấy lần đầu vậy?

Cậu mơ hồ khẽ gật gật đầu,đúng quá rồi còn gì, nào có phải mở rộng cửa cho người ngoài chiêm ngưỡng, nơi đây tọa lạc cách cổng chính đến gần 200m, cây cối còn um tùm bao quanh. Ngoại trừ tấm bảng điện với 8 chữ cái to đùng :' TRUNG TÂM VUI CHƠI GIẢI TRÍ BẮC KINH'.

-THẬT SAO? Tuấn Khải tròn mắt kinh ngạc nhìn cậu. -Liệu cậu có phải là người của thế kỉ 21 không đấy? Anh có chút nghi ngờ.

-Ừ, lần đầu.

May mà vẫn thường xuyên phải đối mặt với những chuyện sốc không kém, nếu không anh tin chắc rằng bây giờ sẽ lăn quay ra đây luôn và ngay quá! Mà khoan như vậy cũng không hẳn là điều gì không hay,không chút chần chừ, anh chạy vội lại continue kéo tay cậu:

- Đã vậy hôm nay hết mình đi. Chúng ta đi tàu siêu tốc nhé! Cũng lâu rồi tôi chưa thử lại cảm giác này!

-Nhưng...tôi....

Mặt cậu đã sớm cắt không còn một giọt máu.

----------------

-Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa.....aaaaaaaaaaaaaaaaaaa.....mama ơi..........huhuhuhuhhuhu........aaaaa

Và nơi ấy Tuấn Khải đã thấy, mọi người cũng đã thấy một Thiên Tỉ luôn băng lãnh, mà nay mặt mũi tèm nhem nước mắt, đang không ngừng nôn ọe dưới gốc cây bên cạnh.

-Nước đây, cậu uống đi sẽ đỡ hơn. Haizzzzz....Tôi có chút nghi ngờ liệu cậu có phải là con trai không đấy???

Nói rồi anh phá lên cười, Thiên Tỉ thấy thế chỉ muốn quăng luôn chiếc dép vào mặt anh, nhưng đến sức nhặt dép cũng chẳng còn:

- Anh....ọe......ọe.......anh còn dám cười!!! Hừ...mệt....quá!

Nhìn mặt cậu lúc này có ai mà nhịn cười cho nổi, đương nhiên Tuấn Khải cũng không ngoại lệ.

-Hì hì, tôi nào dám. Chỉ là tôi biết được điểm yếu của cậu rồi, ngày sau nếu có làm gì khiến tôi phật lòng thì...'Aha mọi người có tin Thiên Tỉ không dám đi tàu lượn siêu tốc không?' Tất cả không hẹn cũng sẽ đều giống như tôi lúc này. Hahahahahahahahahaha....

-Anh.......được lắm!!!! Cười tiếp đi. Tôi về!

Thiên Tỉ giận dỗi, chống tay đứng dậy định bỏ về thật!

-Ấy, tôi không chọc cậu nữa là được chứ gì. Hì, đằng nào cũng đến đây rồi hay là chúng ta làm thêm một vòng đu quay nữa đã hén?

Mặt cậu thoáng chốc từ xanh ngắt trở nên tím bầm, nếu có đủ sức thì đã không ngần ngại mà túm cổ anh ta bóp đến chết.

-Ô ô, tôi đùa chút thôi! Đừng giận mà, vòng quay ngựa gỗ được chưa? Rất thoải mái, không còn cảm giác mạnh nữa đâu. Tin tôi đi.

Nghe được câu này mặt cậu mới có thể bắt đầu giãn ra được một chút, tên này thật muốn cậu tức chết rồi mới vội lắp bình thở oxi mà. May cho anh ta là lời mời nghe cũng không tệ, có lẽ đó là trò thích hợp với cậu nhất rồi.

-Tôi ngồi con màu xanh, cậu con màu đỏ bên cạnh được chứ? -Tuấn Khải đề nghị.

-Cũng được.

Thiên Tỉ thích thú nhìn những con ngựa được khắc chạm tinh xảo, tỉ mỉ. Đến khi thực sự được ngồi lên trải nghiệm cảm giác còn thích thú hơn vạn phần. Tâm thế thoải mái, lạ lẫm, khiến cậu bất giác nở nụ cười đồng điếu ngọt ngào. Vô tình thôi nhưng cũng đủ làm tim ai đang khẽ đập lên rộn ràng. Trước nay với anh việc khiến cho cậu có thể tươi cười còn khó hơn cả bắc thang lên trời. Vậy mà không ngờ chỉ cần đơn giản như vậy. Có chút ngỡ ngàng, xen lẫn hạnh phúc, bất giác anh cũng cười theo.

Nơi ấy một đồng điếu, một răng khểnh cùng nhau hòa hợp vẽ nên bức tranh phong tình lãng mạn, khiến người qua kẻ lại cũng phải có chút ganh tị.

-Hôm nay thực sự cảm ơn anh, Tuấn Khải!

Thiên Tỉ ngập ngừng nói cười như một đứa bé đã lâu mới được cho kẹo. Khiến anh ngẩn người mà nghĩ: 'Con người này cũng thật đáng yêu!' Và rồi dù không nóng nhưng hai bầu má cũng vô duyên mà đỏ lên.

-Aaah... cũng không có gì, chỉ là tôi tình cờ gặp cậu khi đang đi lấy ý tưởng viết bài thôi! Hôm nay tôi cũng rất vui!

-Thật sao? Tôi cũng đang đi tìm ý tưởng. Chẳng hay anh đã nghĩ ra được gì chưa???

-Tôi sao? Thật ra thì vẫn chưa. Còn cậu?

-Tôi nghĩ ra rồi!

Tuấn Khải chỉ đợi có vậy, vội chớp lấy thời cơ:

-Ây ya Thiên Tỉ à, cậu thật tài giỏi a. Ngày mai cũng là hạn chót rồi mà tôi vẫn chưa làm được cái gì cho nên hồn. Hay là cậu cho tôi làm ké với được không? A, đúng rồi, chẳng phải cậu chỉ thường viết nhạc không lời sao? Hay là để tôi giúp cậu viết lời nhé!

-Nhưng mà.........

-Đi mà...., cậu nhìn tôi tội nghiệp vậy! Ngày mai chẳng may bị thầy ghét bỏ, cho đứng cuối lớp vì không có bài nộp, thì chắc tôi chỉ còn nước xách đàn về mà gảy cho lợn nghe quá! Cậu hãy thương lấy tôi mà giúp cho một lần được không? hicccc.......

- Ấy,thôi được rồi! Cứ bảo tôi con gái đi, còn anh chẳng phải chỉ có chút chuyện đã có thể đưa luôn nước mắt ra sao?

'Không như vậy cậu có thể an toàn mà chấp thuận tôi chắc??? Dù gì tôi vẫn là đàn ông chân chính à nha!!!' Tuấn Khải gượng gạo cười giã lã.

-À còn nữa, chắc cậu không biết, chứ ba tôi rất khó tính, từ khi tôi còn bé đã dán ngay cái 'châm ngôn' bự chảng trước cửa nhà rằng 'Cấm rủ rê bạn bè tụ tập về nhà.'. Vậy nên tôi nào có dám. Định ghé qua phòng cậu làm cùng không biết có phiền hay không?

-Chuyện này thì....thật ra cũng từ lâu tôi chưa cho phép ai vào phòng mình cả....nên....

Tuấn Khải thấy cậu có vẻ đắn đo suy nghĩ, liền tung luôn cái chiêu mà dẫu có muôn đời áp dụng cũng sẽ luôn bất bại. Ánh mắt long lanh, lấp lánh, buộc ai đó đành phải miễn cưỡng mà buông lời:

-Được rồi, ở phòng tôi được chưa????

(Panda: Con cứ dễ dãi như vậy, thằng Đao sẽ còn nhầy suốt thôi!!! *Ghé tai Đao*:Nhưng mà ta thích.haha)

----------------------

Căn hộ của cậu nằm ở tầng hai,phòng cuối cùng, nơi này đặc biệt sẽ ít người đi qua đi lại. Đến khi bước vào phòng bốn bên chỉ một màu xám mịt mù, ô cửa nhỏ hướng ra tán lá phía ngoài. Bài tiết cũng đơn giản, không có gì ngoài bộ bàn ghế nhỏ, cái ti vi đã cũ, cùng với cây đàn dương cầm nơi góc phòng.

-Tại sao cậu không tìm căn phòng nào có nhiều ánh sáng hơn?

Thiên Tỉ bước vào nhà tắm rửa mặt một chút, rồi bâng quơ trả lời anh:

-Tôi thích thế. Anh không cảm thấy như vậy rất thoải mái sao? Chỉ có một mình ở trong phòng, rồi thì tối tối mọi thứ. Mờ mờ, ảo ảo, chẳng phải rất huyền diệu sao?

Tuấn Khải muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Bởi chính bản thân anh cũng không chắc cậu thực sự thích như vậy hay chỉ là muốn tạo ra một vỏ bọc cho riêng mình, tách khỏi những thứ bụi trần bên ngoài kia. Để rồi cứ mãi cô đơn, lạnh lẽo như cái vẻ bề ngoài ấy. Anh chính là không hiểu???

-Anh ngồi nghỉ một lát đi, tôi thử dạo nhạc xem sao!

-Ừmm

30p sau...........

-Xong rồi! Nghe thử chứ?

- Cái gì??? Xong rồi sao?

Tuấn Khải không khỏi ngạc nhiên, giật mình. Người bình thường cũng phải dành ít nhất một ngày cấm túc mới có thể viết ra tạm tạm. Còn cậu chỉ cần 30p, không lẽ cậu chính là chỉ viết bừa mà không quan tâm đến chất lượng sản phẩm.....

-Ừ. Nghe đi rồi mà viết lời.

Nhưng không như những gì anh nghĩ, một bản nhạc tuyệt vời, hay chính anh quá mơ hồ mà cảm quan lẫn lộn? Không cần ghi nốt mà có thể thẳng tay đàn luôn. Cậu có phải là thánh nhân không vậy?

- Tôi có thể nghe lại lần nữa không???

-Được thôi!

Đợi đến khi Tuấn Khải viết xong lời cũng đã gần 10h rồi. Không hiểu có phải là vì quá gây áp lực cho bản thân hay không, mà đến khi trông lại đã một đống giấy bị vo tròn vứt lung tung khắp phòng. Có quá muộn khi nhận ra đây không phải phòng mình?

-Aaaaa, tôi...tôi...xin lỗi. Tôi quên mất đang ở phòng cậu.

'Không lẽ bây giờ anh mới biết hay sao?'

-Không sao. Nếu anh viết xong rồi thì chúng ta thử một lần nhé! Anh hát chính là được rồi.

Tiếng nhạc cất lên cùng giọng hát khi trong trẻo lúc trầm ấm của anh khiến đêm lạnh trở nên ấm áp hơn, dịu dàng hơn. Lần đầu tiên với anh âm nhạc có thể phát triển không đơn giản chỉ nhờ vào tài năng thiên bẩm, mà còn phải biết dụng tâm để cảm nhận. Như anh lúc này, không biết là vì đã yêu thêm âm nhạc, hay vì đã yêu thêm người nào đó........

* Cũng không định viết đâu, chính là tuần này tôi phải thi hai môn lận đó. Nhưng thôi...hì hì^^*












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC