Cháp 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về phần Kỳ Lâm thì vận hết nội công để chạy, vận tốc đã lên đến 500 cây chuối/giờ. Mấy người khách lẫn nhân viên đang đi trên hành lang sẽ phải né hết vào kề vì sợ xe căng hải tông. Vừa né xong thì đám vệ sĩ lại chạy đến, chúng vừa chạy vừa hét í ới vang vọng cả một khu vực. Nhóc bấm nút thang máy, cả người sốt ruộc không khỏi nhảy tưng tưng lên.

-" mở ra... mở ra nhanh lên! Nhanh lên trời ơi!"

Hai tay nhóc nhấn hai bên nút không ngừng, thế mà cái thang máy chết tiệc lại không chịu mở. Nhóc cởi đôi giày ra nhắm đến chỗ cửa thoát hiểm. Bọn chúng đã đuỗi sát đít rồi, không còn thời gian nữa.

"Lên hay xuông đây? Chạy lên hay chạy xuống bay giờ????"

Trán nhóc đầy mồ hôi, mớ hải sản lúc nảy bây giờ chắt tiêu hóa hết rồi. Bổng cái đầu của nhóc sáng trưng lên. Nghĩ ra rồi!

Mấy tên vệ sĩ mất dấu nhóc ở thang máy, tên chỉ huy phân công!"

-" hai người dùng thang máy đi lên, hai người dùng thang máy đi xuống!"

-" Dạ rõ!" 4 tên đồng thanh rồi thi hành

-" còn 3 người theo tôi đi kiểm tra cửa thoát hiểm! Nhanh lên!"

-" Dạ rõ!"

Chợt cửa thoát hiểm cầu thang đi xuống có chiếc giày của Kỳ Lâm nằm lăng lóc. Tên vệ sĩ tiến tới nhặc lấy rồi bảo

-" Hình như cậu chủ chạy xuống tầng dưới! Ta mau đổi theo thôi!"

-" Khoan"

Tiếng tên chỉ huy ngăn lại, anh ta cầm lấy chiếc giày rồi bảo

-" có thể là cậu chủ định đánh lạc hướng chúng ta! Quăng chiếc giày ở đây để chúng ta nghĩ là cậu chủ chạy xuống nhưng thực ra là cậu chủ chạy lên."

Kỳ Lâm giặt điếng người sau cánh cửa tầng trên, tên này nhìn mặt đần độn vậy chứ cũng thông minh phết. anh ta tiếp tục ra lệnh

-" hai cậu chạy xuống dưới kia kiểm tra! Tôi và cậu này sẽ lên trên để tìm kiếm!"

-" dạ rõ"

Thôi tiêu rồi, Kỳ Lâm lại co dò bỏ chạy, phải trốn nhanh lên. Nếu để bị bắt thì nguy lắm. Nhưng mà trốn ở đâu đây? Sao xung quanh đây toàn là phòng không thế này, sao không có cái kẹt nào cho nhóc chui vào hết vậy?

Tiếng bước chân của họ ngày càng gần, chỉ cần cánh cửa thoát hiểm mở ra họ sẽ tớm được mình ngay. Trời ơi! Làm sao đây? What should i do? Na ottoke?

Tôi nghịp ghê? sợ quá loạn ngôn ngữ luôn rồi! Bỗng nhóc nhìn thấy cái phòng có cánh cửa lớn trong góc. Nhóc chạy đến đập cửa

-" Mở ra! Mở ra nhanh lên! Mở cửa! Mở cửa!"

Cánh cửa bật mở, nhóc chưa kịp nhìn mặt người đối diện thì đã ập vào phòng người ta. Cả hai té phịch xuống đất, Kỳ Lâm quơ vội đóng cánh cửa lại đồng thời là lúc cánh cửa thoát hiểm vừa mở ra. Hú hồn! Tuy là đang ngồi trên người của người khác nhưng Kỳ Lâm vẫn rất hồn nhiên áp tai vào cửa nghe ngóng.

-" không thấy cậu chủ đâu cả thưa chỉ huy!"

-" bên này cũng không! Ta lên tầng trên thôi!"

Tiếng bước chân của họ ngày càng xa và cuối cùng là im bặt. Kỳ Lâm vừa đưa tay gạt mồ hôi trên trán vừa thở phào nhẹ nhõm

-" Phù... tưởng là tiêu đời rồi chứ!"

Nhóc không hề ngó ngàng đến tên con trai đang nằm dưới đất và bị nhóc ngồi trên người, cậu ta căn mắt ra nhìn cái người từ Hỏa Tinh xuống trước mặt. Sao trên đời lại có hạn người vô duyên, mất nết như thế chứ? Xông vào phòng người ta, ngồi trên mình người ta, lẩm bẩm một mình từ nãy đến giờ mà không thèm nói một câu xin lỗi là sao? Cậu ta quát lên

-" leo xuống khỏi người tôi ngay!!!"

Lúc này Kỳ Lâm mới thôi tự kỷ mà nhìn xuống, dưới người nhóc là một tên con trai thì phải nói sao nhỉ? Phải rồi! Là một mỹ nam cực baby, tóc cậu ta ước sủng trong rất quyến rũ. Đôi mắt trong veo một mí, nước da trắng không tì vết, mũi cao, môi hồng, nhưng gặt nỗi....... cậu ta đang nhìn nhóc với đôi mắt hừng hừng lửa.

Kỳ Lâm vẫn không hề nhúc nhích mà đảo mắt qua lại suy nghĩ

" sao anh ta nhìn mình kỳ thế nhỉ? Mình đã làm gì anh ta à? Hay là tại ganh tị sắc đẹp của mình nên mới như thế......"

-"LEO XUỐNG.....!!!!!"

Tiếng quát làm Kỳ Lâm giật bắn mình nhóc ngồi sang một bên nhìn cậu ta trân trân. Mãi đến khi ngồi dậy, nhóc mới biết là người đối diện chỉ có mỗi chiếc khăn tắm trên người.

-"AAAAAAAAAAA........"

Kỳ Lâm hét lên mở cửa đẩy cậu ta ra khỏi phòng, miệng không ngừng hét lên

-" Đi ra! Anh là đồ biến thái! Đi ra mau!"

Ông này vô phòng người ta còn chửi người ta biến thái nữa. Người ta biến thái chắt ổng biến chất quá! Về phần người kia bị nhóc đảy ra khỏi phòng của mình một cách vô cớ thì đâm ra đã cáu nay càng cáu hơn.

-" Làm gì vậy? Nè! Nè!"

-" Đi ra! Đi ra cho tôi-

"RẦM"

Vừa dứt lời thì cánh cửa đóng sầm lại bỏ anh ta ở ngoài với bộ mặt ngơ ngác như con tê giác. Anh vừa đập cửa vừa hét

-" THẰNG KIA! MỞ CỬA RA NGAY CHO TÔI!"

"Rầm... rầm... rầm"

-"MỞ CỬA RA NHANH LÊN! CẬU BIẾT CẬU ĐANG LÀM GÌ KHÔNG HẢ?"

Mấy vị khách phòng kế bên nghe ồn ào mở cửa ra xem xét. Cảnh tượng chàng trai quấn khăn tắm đứng ngoài hành lang nhanh chóng đập vào mắt họ. Nhân viên dọn phòng đứng gần đấy cũng lời ra tiếng vào. Mặt chàng trai tối sầm lại, phen này sẽ không để cho thằng nhóc điên đó thoát..... chàng trai lập tức vào phòng một vị khách gần đó gọi nhờ điện thoại.

Chưa đầy 5 phút sau, tiếp tân khách sạn đã mang chìa khóa lên đến. Cánh cửa phòng được mở ra và theo sau đó là gương mặt của Kỳ Lâm đang cười trừ

-" xin....xin....xin lỗi anh nha!"

Chàng trai mở cánh cửa một cách bạo lực rồi hừ lạnh một cái

-" cậu uống thuốc chưa? Bệnh viện tâm thần nào mà dũng cảm dám thả cậu ra sớm thế hả?"- giọng nói đầy vẻ bực tức

Kỳ Lâm thấy có người nói mình điên nên đổi khí xung thiên. Nhóc gân cổ lên quát lại

-" Nè! Anh nói như thế với một người xinh xắn như tôi á?"- hình tượng mất hết trơn hết trọi

-" chàng trai đứng dựa lưng vào cửa nhếch môi 1 cái

-" có thể là cậu xinh nhưng thần kinh lại chả có định...."

Kỳ lâm lại càng nổi điên hơn, dám nói mình không ổn định sao? Tên chó chết chán sống rồi à? máu giang hồ nổi lên, nhóc gầm gừ

-" đừng mang tôi ra đùa giỡn nhá! Tôi mà cáu là đổ máu tôi cũng chơi đấy!"

-" côn đồ thế cơ à? Thế cậu làm gì tôi? Tôi nói đúng chứ có sai đâu!"- Anh ta nhún vai tỏ vẽ vô tội

-" anh...anh..."

-" không biết từ cái lỗ nào chui ra tự dưng xông vào phòng người khác, đã vậy còn để người ta ra ngoài nữa"

-" anh....anh.... hừ được lắm! Tôi đã xin lỗi rồi mà anh còn muốn gì nữa?"

-" thế tôi lột sạch quần áo của cậu sau đó quăng cậu ra đường rồi xin lỗi cậu có được không?"- chàng trai khoanh tay hất mặt

Kỳ Lâm tức muốn trào máu họng luôn mà không làm được gì cậu ta, nhóc Chỉ thẳng vào mặt cậu ta mà hét

-" anh có ngon thì lột thử coi! Tôi chấp cả dòng cả họ nhà anh đấy! Có ngon thì tới đây coi ai lột ai cho biết!"

-" là cậu nói đấy nhá!"

Chàng trai chực tiến lại gần nhóc thì cái khăn tắm bất ngờ bị tụt xuống. Hai con mắt Kỳ Lâm muốn lọt ra ngoài. Mọi người thử đoán xem nhóc thấy gì nào?????

-" AAAAAAAAAAAAAA........"

"bốp"

"Phịch"

Hoảng quá nên nhóc quơ đại cái gạt tàn gần đấy chọi trúng đầu cậu nhóc ( thôi rồi). Kỳ Lâm hoảng quá tông cửa chạy thục mạng. Ngày hôm nay toàn chạy lại chạy, mặt nhóc vẫn còn đỏ bừng. Trời ơi! người ta còn trong sáng cơ mà, Lỡ thấy rồi làm sao bây giờ???

Vừa chạy vừa suy nghĩ, Kỳ Lâm tự nhận thấy mình cũng hơi thất đức. Nhở đâu tên đó chết luôn thì chẳng phải nhóc thành kẻ giết người à? Không được rồi! Nhóc chạy đến quầy tiếp tân khách sạn nói với cô nhân viên

-" làm ơn cho người lên phòng 407 có người đang bị thương"

Cô nhân viên nhìn bóng Kỳ Lâm chạy đi rồi lập tức thông báo với bảo vệ và gọi xe cấp cứu. Mọi người càng nháo nhào hơn vì biết đó chính là phòng của cậu chủ!

Về phần chàng trai thì bất tỉnh trên sàn nhà, cố trúc hơi thở cuối cùng mà gầm gừ

-" thằng.... nhóc chết tiệt! Ta.... sẽ.... báo.... thù...!"

Dứt câu thì bất tỉnh nhân sự luôn. Bị cái gạt tàn hôn một phát không ngất mới lạ. Mấy người bảo vệ cùng với tiếp tân khách sạn vừa lên đến nơi đã chứng kiến cảnh tượng hãi hùng

-" Cậu chủ! Cậu không sao chứ?"

-" gọi xe cấp cứu mau!"
...............................................
(☆ Vệ Dục: đã giới thiệu ở phần GTNV. Nếu các bạn muốn biết thêm thông tin về Vệ Dục thì quay trở lại phần GTNV nhá.... xie xie)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#haihuoc