Chap 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lữa đã được nhóm lên, 9 người ngồi thành vòng tròn xung quanh đống lửa. Hắn và Nguyên thì ngồi xâu mấy con cá vào que củi, Đình Tính và Nhất Lân thì ngồi nướng cá. Cậu bước đến ngồi xuống, cô Hân hỏi

-" sao mặt hình sự thế? Có chuyện gì à?"- Thật sự mà nói thì nhìn vẻ mặt cậu làm cô cũng muốn lo lắng theo

-" Phải đó Thiên Tỉ! Sắc mặt bạn không được tốt cho lắm! Bạn bị say nắng hả?"- Mỹ Kỳ hỏi han, ánh mắt chăm chú nhìn về phía cậu.

-" Mình không sao, mọi người tiếp tục đi!"- cậu đáp

Hắn đứng lên bưng con cá đã được nướng sẵn đến chỗ cậu. Thật ra thái độ của cậu từ sáng đến giờ đã làm cho hắn lo lắng biết chừng nào. Nhưng hắn biết bản thân không nên nói quá nhiều vì cậu sẽ không thích.

-" Thiên! Cho em nè!"- Hắn đưa con cá nướng cho cậu.

-" Cám ơn!"- Cậu đáp ngắn gọn rồi đưa tay nhận lấy.

Hắn ngồi xuống bên cạnh đưa tay sờ trán cầu

-" Em ổn chứ? Hay là mình đi về nhà nha!"

-" Không cần đâu. Em không sao cả!"- cậu lập tức chống thế, bản thân đang cố suy nghĩ để giải cái mật mã kia thì làm sao mà đi về cho được.

-" vụ việc con búp bê ban nảy sao rồi? Em có tìm được kẻ đã hù dọa chúng ta không?"- Nguyên vừa ăn vừa hỏi

-" Tạm thời vẫn chưa tìm được gì......."- cậu bỏ miếng cá nhỏ xíu vào trong miệng.

-" em có bắt cho được kẻ đó nha! Lúc nãy anh thật sự rất shock, bây giờ nhớ lại anh vẫn còn rùng mình đây này!"- Kỳ Lâm thu người lại rồi người sác vào Vệ Dục.

-" trong rừng này thật sự còn tồn tại kẻ đó sao? Ôi trời! Tối nay làm sao mà ngủ?"- Nhất Lân câu láy cánh tay của Đình Tính, vẽ mặt sợ sệt

-" Chắc ổn mà, phải không anh Thiên??"- Đình Tính nhìn cậu

-" Anh không chắc! Tốt nhất khi trời sụp tối thì tất cả vào lều đi, 2 người 1 cặp bảo vệ nhau và không được tùy tiện rời khỏi nhau."- cậu chăm chú nhìn về phía trước. Câu nói không chắc của cậu khiến cả đám đơ tập thể.

-" Vậy chia cặp làm sao?"- cô với Mỹ Kỳ chung 1 cặp á?"- Cô Hân nhìn cậu.

-" Không, Hoành với Nguyên, Đình Tính và Nhất Lân, Kỳ Lâm và Vệ Dục, Khải với Mỹ Kỳ......."- Nói đến đây thì hắn tỏ ra khá bất ngờ và trong lòng cũng có chút hụt hẫng....-"......... còn cô Hân thì ở 1 mình đi, Cô ta không dám bắt cô đâu."

Cô Hân nhăn nhó

-" Sao em lại nói vậy? Nhở Cô ta bắt cô thiệt thì sao?"

-" Bắc cô về tốn cơm thêm chứ làm gì?"- cậu nói làm cả đám bật cười.

Buổi trưa nhờ những tiếng cười cũng bớt căng thẳng phần nào. Cậu về lều bắt đầu phân tích những dòng gợi ý mà cô ta đưa ra.

-" mặt trăng chia nữa hai người sao? Đang ám chỉ điều gì đây? Đỉnh cao? Sự giận dữ tuôn trào? Búp bê đẫm máu? Dòng chảy số phận? Nước trên khắp thế gian? Thu vào tầm mắt? Rốt cuộc là có ý gì đây? Chả hiểu được cái cóc khô gì cả. Thật là lắm trò!"

-"Mà khoan! Búp bê đẫm máu? Chẳng lẽ là con búp bê bán sáng trôi xuống đây sao. Đúng rồi! Trên người nó toàn là máu mà!"

Cậu ngồi lẩm bẩm một mình với mớ thông tin thu nhập được. Lúc này mọi người đã lên núi để tụ hợp với các nhóm còn lại cùng nhau chơi trò chơi rồi. Giờ cậu bảo mệt nên cô Hân cho phép cậu ở lại nghỉ ngơi.

-" Để xem! Sự giận dữ tuôn trào mang con búp bê đẫm máu đến là sao ta? Lúc nó trôi xuống đâu có gì bao bọc bên ngoài đâu nhỉ? Rốt cuộc là........ Đúng rồi! Sự giận dữ tuôn trào ở đây chính là sức nước. Nhờ sức nước cuốn mà con búp bê đã trôi xuống chỗ của mọi người!"- cậu ngẩng đầu dậy, hai mắt sáng lên vì bức thư đang được khai quật từ từ.

Cậu vốn là người thích khám phá nên mấy chuyện này chẳng làm khó được cậu lại thêm cái đầu óc thông minh nữa thì chẳng phải chuyện này dễ ợt hay sao. Cậu bắt đầu tiếp tục với bức mật thư.

-" đứng trên đỉnh cao phó mặt cho dòng chảy số phận. Nước trên thế gian sẽ thu vào tầm mắt. Điều liên quan đến nước nhỉ? Chỗ này là sao ta? Đỉnh cao là ở đâu mà có thể thu nước vào tầm mắt? Ôi rắc rối quá! Nhức đầu chết đi được!"

Cậu quăn cái điện thoại rồi nằm phịch ra đó. Cậu đưa tay lên dụi dụi mắt, Cả ngày hôm nay cậu đã chạy tới chạy lui nhiều rồi. Mệt là cũng đúng thôi! Cậu lan man thiếp đi lúc nào không hay.

.................................

* phòng hợp Hắc Long Bang, thành phố Tokyo

-" Bang Chủ Bang Kirin! Ngài có gì cần chỉ giáo sao mà đích thân đến tận đây vậy ạ?"

Mẹ của hắn tỏ ý kính trọng cẩn thận rót trà cho ông John. Trong mắt của bà ta, ông ta chính là một vị tiền bối nên không thể nào thất lễ được. Vả lại dù sao hai bên cũng quen biết đã lâu. Chuyện của Bang nhiều khi ông cũng đóng góp ý kiến để bà tiện giải quyết.

Ông John thư thái nhấp một ngụm trà. Ông cấc giọng ôn tồn

-" Khánh Hà! ta muốn góp ý một chuyện!"

-" ngài cứ việc nói! Tôi sẽ tiếp thu tất cả, mong được chỉ giáo!"- Mẹ hắn ngồi xuống đối diện, thái độ vô cùng niềm nở.

-"À vừa qua theo nguồn tin tôi nhận được, ông Lâm Xuyên thành viên của Hắc Long Bang có giao dịch vũ khí với một đám người đến từ Miến Điện trong địa bàn của tôi. Bang Chủ giải thích sao đây??"

Gương mặt mẹ hắn thoáng ngỡ ngàng, Lâm Xuyên là thành viên lâu năm, nổi tiếng trung thành và cương trực nhất trong bang thì làm sao có chuyện đó được cơ chứ.

-" ngài có nhầm lẫn gì không? Tại sao Lâm Xuyên lại làm mấy chuyện đó được?"

-" Haha..... Bang Chủ không tin tôi sao? Vậy thì cô xem đi! Đây là tấm ảnh tôi chụp được ở bến cản ngày hôm đó!"- Ông John cười lớn rồi quăn xấp hình lên bàn.

Mẹ hắn cẩn thận xem xét, trong hình Lâm Xuyên đeo kính mát và đang ngồi trên xe hơi. Sau đó vài tấm chụp được ông ấy bắt tay với một đám người lạ, họ trao đổi tiền và vũ khí cùng nhau.

Mặt mẹ hắn biến sắt, bà không ngờ thuộc hạ thân cận lại có thể làm ra những chuyện như thế này. Bà lạnh cả tay, thật khó xử khi thành viên Hắc Long Bang trao đổi vũ khí trong khu vực của người khác.

-" thành thật xin lỗi ngài! Tôi sẽ trục xuất ông ta ra khỏi Bang, kính mong ngài tha lỗi"

-" Thôi không sao đâu. Hi vọng cô chịu tiếp thu ý kiến của tôi và sớm loại bỏ những thành phần như thế này trong một Bang lớn mạnh như Hắc Long."

-" Cám ơn ngài nhiều lắm!"

Mẹ hắn chỉ nghĩ là ông John có lòng tốt muốn giúp Bang hội nhưng đâu ngờ ông ta đang dần loại bỏ những cận vệ thân tính xung quanh bà. Đúng vậy! những kẻ ấy trung thành đến mức quá đáng nên cần phải triệt tiêu ngay từ lúc đầu.

Mẹ hắn vốn không muốn tin nhưng mọi chuyện đã sớm rành rành trước mắt. Bây giờ chỉ có nước giải quyết ổn thỏa thì mới đẹp lòng hai bên thôi. Đây là người thân tính thứ 3 bên cạnh bà bị trục xuất. Chẳng lẽ họ dần mất chất hết rồi sao? Họ vốn trung thực lắm mà! Sao lại thành ra như vậy?

Người thì thu tiền bảo kê khi chưa có lệnh, người thì bán ma túy và bây giờ là giao dịch vũ khí trái phép. Chẳng lẽ lòng người mau thay đổi đến thế sao? Bà buộc lòng phải trục xuất Lâm Xuyên để mọi người lấy đó làm gương. Kẻo lại làm giấy lên hỗn chiến giữa Bang Kirin và Hắc Long Bang.

Sau khi giải thích và đề ra cách giải quyết êm xuôi. Bang Chủ Bang Kirin cáo từ ra về. Ông và tên trợ lí thân tín yên vị trên chiếc xe đen bóng. Thư thả nhâm nhi điếu xì gà, ông ta nhếch môi đưa cặp mắt hài lòng nhìn ra cửa kính

-" Lâm Xuyên phải trả giá đắt cho sự trung thành của gã. Giám từ chối lời đề nghị mấy trăm triệu của ta à. Ta cho người không còn con đường sống!"

Tên trợ lý nhìn ông qua gương chiếu hậu, cất giọng nịn hót

-" Bang Chủ đúng là mưu trí hơn người, ván cờ như thế mà cũng xoay chuyển được. Tên Lâm Xuyên chắc giờ đang shock lắm! Gả cứ tưởng đó là số hàng của Hắc Long Bang nên đã đứng ra nhận. Công nhận gã ăn ảnh phết!"

-" Tốt lắm! Kẻ nào ngán đường cứ sử gọn hết cho ta! Để xem không có cái lũ ấy thì cô ta còn trụ vững Hắc Long Bang được bao lâu."

Lão John phà từng đợt khói trắng vào không trung bộ dạng thư thả nói. Tên trợ lý cũng gật gù một dạ hai vâng. Xem ra lần này nguy rồi nhỉ?????

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#haihuoc