Chap 63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*tại Paradise School

Vệ Dục đi đằng trước, Kỳ Lâm đi đằng sau. nhóc nhăn nhó mặt mày vì tên Vệ Dục chó chết bắt nhóc xách cặp cho cậu ta. Bỗng từ xa một đám nữ sinh chạy đến vây lấy Vệ Dục.

-" Bạn là người nhận được học bổng và được tuyển thẳng lên lớp 12 phải không? Bạn giỏi quá đi!"

-" bạn đẹp trai hơn lời đồn nhiều đấy! Xin hãy nhận món quà của mình!"

-" Kể từ hôm nay bạn trở thành hotboy của trường mày rồi đấy! Tụi này hâm mộ bạn lắm!"

Cả đám con gái hết tặng quà rồi lại đưa thư. Vệ Dục đưa tay gãi đầu nở 1 nụ cười híp mí trong dễ thương vô cùng. Mấy bạn nữ hét lên mỉm cười sung sướng. Kỳ Lâm đứng phía sau, bĩu môi, miệng lép nhép

-" cái gì mà hot boy chứ? Hotdog thì có! Được gái khen cái cười như đười ươi, giỏi quá mà! Được xét tuyển thẳng lên lớp 12, tôi cũng từ lớp 10 lên lớp 12 nè sao mấy người không xùng bái tôi đi? Vớ vẩn!!! Đồ mê trai!!!" (Nhóc đang ghen đấy à?)

-"Thôi! Mình còn phải vào lớp, Tạm biệt các bạn nha!"- Vệ Dục lại nở nụ cười hút hồn rồi ôm máy hợp quà quay lưng bước vào lớp.

Đám đông dần tản ra, Kỳ Lâm cũng đi vào lớp.

"Phịch"

Nhóc quăng cái cặp của tên Vệ Dục xuống bàn trời bước vào chỗ ngồi mặt mày hầm hầm. Vệ Dục thì ngồi xem xét máy lá thư tình trên bàn, miệng cười toe toét vui vẻ. Kỳ Lâm liết nhìn Vệ Dục một cái rồi lại rủa thầm trong bụng

" con nào đui mù tỏ tình ngay thằng cha biến thái này vậy không biết? Mà có gì đâu mình phải bực, chẳng phải thế thì mình sẽ mau chóng được trả tự do hay sao? Đúng rồi! Phải cố gắng giới thiệu người yêu cho hắn ta. Như vậy càng có lợi cho mình. Công nhận mình thông minh quá nhỉ?"

Kỳ Lâm vừa suy nghĩ vừa cười một mình ra về hứng thú. Vệ Dục khó hiểu nhìn nhóc, chẳng qua Vệ Dục nói chuyện với mấy nữ sinh khối 11 là muốn chọc tức xem nhóc có thái độ như thế nào thôi. Ai ngờ nhóc lại ngồi cười như điên thế kia. Vệ Dục già vờ tấm tắc

-" oa! Lá thư màu hồng dễ thương nhỉ? để xem là của bé nào đây ta. Chữ đẹp thế chắt xinh lắm! Có cả số điện thoại nữa này, Tối nay rủ đi xem phim mới được."

-" Thật không? Vậy gọi nhanh đi!"- Kỳ Lâm thúc giục

Mặt Vệ Dục đần ra nhìn Kỳ Lâm, muốn chọc tức nhóc mà sao kết quả lại không theo ý như mong muốn vậy nè. Kỳ Lâm còn trong hớn hở hơn bình thường nữa là sao? Vệ Dục mất cả hứng, Kỳ Lâm không tức gì cả. Vệ Dục nhăn nhó mặt mày dẹp đống thư xuống học bàn rồi bảo nhóc

-" đi mua cho tôi ly cafe!"

-" lại bị hành xác nữa!"- Kỳ Lâm nói rồi đứng dậy đi mua.

Nhóc đang lan man suy nghĩ, tảng bộ trên hành lang thì va phải vai của một ai đó.

-" Xin lỗi bạn! Bạn có sao không?"- Kỳ Lâm ra sức hỏi hang người đối diện.

Cô gái xinh trước mặt cười hiền

-" Dạ em không sao? Anh là học sinh mới chuyển vào ạ?"

-" à mình mới chuyển vào. Thế còn bạn học lớp nào?"

-" Dạ em học lớp 10, anh cứ xưng hô anh em bình thường đi ạ!"

Kỳ Lâm gãi đầu. Chết cha! Quên mất là bản thân đang học lớp 12. Cứ thấy ai đồng trang lứa thì lại gọi là bạn. Xem tí nữa là lộ rồi. Cô gái đó cười cười rồi nói

-" em là Na Na! Anh là bạn của anh Vệ Dục đúng không ạ?"- cô bé đó lại nở nụ cười tươi tắn trông sinh phết.

-" Hả? Tên Vệ Dục điên khùng.... à không, em nói là Vệ Dục mà anh thường đi chung đấy hả?"

-" dạ vâng"- cô nhóc gật đầu trong rất ngoan ngoãn.

-" Đúng rồi! Mà em hỏi có gì không?"

-" Dạ không. Lần trước em gặp anh ấy ở hội học sinh giỏi Toán của trường, quả thật anh ấy rất giỏi. Em muốn gặp mặt anh ấy để trao đổi về vấn đề học tập ấy mà! Hiện giờ anh ấy có trong lớp không ạ?"

-" Có chứ! Cậu ta đang ở trong lớp đấy em cứ vào trong đó đi!"- Kỳ Lâm hăn hái chỉ đường.

Nhóc níu tay Na Na chạy về lớp 12A. Cả hai đứng trước mặt Vệ Dục, nhóc bảo

-" Hey! cô bé này kiếm nè!"

Vệ Dục Đang cắm cúi vào trang sách thì ngước lên, môi nở nụ cười thân thiện

-" Em là Na Na đúng không?"

-" anh biết em sao? Vinh hạnh cho em quá!"- Na Na mừng rỡ chắp 2 tay trước ngực.

Vệ Dục kéo cái ghế rồi bảo

-" Mời em ngồi! lần trước anh rất ấn tượng về cách giải bài Toán cao cấp của em đấy. Hôm nay có dịp gặp mặt đúng là may mắn cho anh quá! Em tìm anh có việc gì không?

-" Dạ không. Em muốn lãnh giáo anh về toán học của Đại học ấy mà! Không biết anh có rảnh không?"

-" Anh lúc nào mà chả rảnh! Em muốn hỏi gì?"

Cả hai mới gặp đã nói chuyện sôi nổi. Kỳ Lâm cảm thấy mình nhanh chóng trở thành người thừa. Nhóc không thể nào hoà nhập vào câu chuyện của họ được. tuy là muốn bản thân mình mau được tự do nhưng khi nhìn Vệ Dục cười nói với người khác thì nhóc lại cảm thấy rất khó chịu. Nhóc bỗng chốc cười không nổi nữa. Nhóc quay gót bước đi chậm rãi ra khỏi lớp mà Vệ Dục vẫn không một lời hỏi han.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#haihuoc