Chap 68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người đổ dồn ánh mắt vào cậu, lời nói lấp lửng của cậu khiến mọi người tò mò. Mẹ hắn đưa ánh mắt chăm chăm nhìn cậu

-" Con định nói giống ai thế?"

-" Rất giống Vệ Dục ạ!"- Nhất Lân nhanh nhẹn đáp.

-" Vệ Dục là ai? Sao lại giống?"- Ông Vinlee chau mày khó hiểu.

-" Vệ Dục là con trai của Vệ chủ tịch tập đoàn Vệ Thị đó ạ! Ông ấy hợp tác với Vương Đại đã nhiều năm rồi mà bác không nhớ sao?"- hắn hỏi.

-" ta và ông ấy là bạn thân đã nhiều năm nhưng chưa lần nào ông ấy giới thiệu con trai với ta cả. Nhưng thật sự cậu nhóc đó đề ra kế hoạch giống hệt ta sao?"- Ông Vinlee ngạc nhiên tròn mắt nhìn lũ nhóc.

-" Vâng ạ!"- Tất cả gật đầu đồng thanh.

-" Cậu ấy là du học sinh vừa về nước nên ba không biết là đúng rồi. Cậu ấy thông minh lắm, mới 17 tuổi mà được nhảy cóc lên lớp 12 học chung với tụi con đây này."- Nguyên tiện miệng nên giải thích thêm.

Bỗng Hoành nhìn điện thoại rồi nhìn mọi người, ánh mắt đầy vẻ lo lắng

-" Thiên à! Từ sáng đến giờ tớ không thể liên lạc được với Vệ Dục và cả Kỳ Lâm. Sao tớ thấy lo quá!"

Ông Vinlee lập tức bật dậy khỏi ghế, nhìn Hoành chầm chầm

-" Cháu nói sao? Kỳ Lâm đang ở 1 mình bên đó à?"

Hoành gật đầu, hắn tiếp lời

-" Tại tụi con không muốn anh ấy gặp nguy hiểm nên đã không rũ anh ấy theo. Bác yên tâm đi, còn có Vệ Dục nữa mà!"

Cậu lấy cái điện thoại xuống khỏi tai, gương mặt không chúc cảm xúc nhìn mọi người

-" Đúng thật là điện thoại của cả hai không liên lạc được."

Ba của hắn nhìn cậu và hắn

-" Có khi nào chúng nó gặp chuyện gì không? Khải gọi điện về nhà xem!"- ba hắn quay sang ông Vinlee. -" Anh à! Anh cũng gọi điện hỏi thăm Vệ chủ tịch xem Vệ Dục có ở nhà không?"

Hắn gọi về nhà thì bên ấy đang là buổi chiều tối. Theo lời ông quản gia thì Kỳ Lâm đi từ đêm hôm trước đến hôm nay vẫn chưa về.

Chưa hết, Vệ chủ tịch cũng bảo là Vệ Dục mất dạng không về nhà thời gian từ buổi tiệc đêm hôm qua. Ông Vinlee bần thần cúp điện thoại, sâu thẳm trong đôi mắt ông là sự lo lắng không gì có thể tả dành cho đứa con duy nhất.

Ba hắn ngồi nghiệm hồi lâu, rốt cuộc cũng thốt lên

-" Nguyên! Đình Tín! Hai con dùng máy tính xem có thể xác định được vị trí của tụi nói qua điện thoại không?"

-" Đúng rồi! Sao tao quên mất cách này nhỉ?"- Nguyên lẩm bẩm rồi cùng Đình Tín khởi động máy tính.

Tất cả mọi người im lặng chờ Nguyên và Đình Tín làm việc. Ai cũng căng thẳng muốn nghẹt thở, thật là sai lầm khi chủ quan nghĩ rằng ở bên Trung Quốc là an toàn. Cầu mong cho hai đứa nhóc đừng xảy ra chuyện gì. Ông Vinlee cũng mong là vậy, nếu không ông sẽ không biết ăn nói làm sao với mẹ của Ky Lâm cũng như là vợ của ông.

...............................

* tại một nơi cách đó không xa

Sau hơn 10 tiếng ngủ say như chết thì Vệ Dục cũng đã dần tỉnh lại. Đầu óc anh cứ mụ mị, quay cuồng cả lên. Cuối cùng đôi mắt củng mở to ra và có thể nhận thấy mình đang ở một nơi xa lạ. Bốn bề là bức tường và chỉ có duy nhất một cánh cửa cứ như là nhà tù.

Vệ Dục cố gượng ngồi dậy nhưng biết tay chân đã bị trói chặt. Ôi đúng thật là.......

Khó khăn một hồi Vệ Dục cũng có thể ngồi dậy dựa vào vách tường. Bên cạnh là Kỳ Lâm đang ngủ li bì, Vệ Dục thở phào nhẹ nhõm khi thấy nhóc vẫn bình an vô sự.

-" Kỳ Lâm! Kỳ Lâm!"

Vệ Dục có dùng vai của mình để chạm vào người nhóc chỉ mong nhóc chịu tỉnh lại. Làng mi công khẻ giật vài cái, đôi mắt chớp chớp rồi từ từ mở ra.

Hình ảnh trước mặt làm Kỳ Lâm không tự chủ mà thốt lên

-" Vệ Dục! Anh không sao chứ?"

-" Anh không sao? Em ngồi dậy giống anh đây này!"

Kỳ Lâm khó khăn ngồi dậy, nhóc nép sát lại gần Vệ Dục. Chiếc áo sơ mi trắng giờ đã xộc xệch. Kỳ Lâm đưa đôi mắt hoảng sợ nhìn xung quanh, là bốn bức tường kín mít không có lối thoát.

-" Anh à! Sao ta lại ở đây? Em sợ quá!"

Vệ Dục nhếch môi cười

-" có gì đâu mà sợ! Đúng ngày, đúng giờ thì ta sẽ được nhìn thấy ánh sáng thôi!"

-" anh còn cười được nữa à? Có khi nào tụi mình bỏ mạng ở đây luôn không? Thiên và Khải đâu mất rồi? Hic.... hic..."

Vệ Dục khẽ nhếch môi

-" Em đừng lo! Nhất định họ sẽ tìm thấy chúng ta thông qua máy định vị!"

-" Cái gì? Máy định vị ở đâu?"- Kỳ Lâm ngạc nhiên chớp chớp đôi mắt.

-" lúc mơ màng anh đã nhận thức được họ lấy tất cả vì tiền và điện thoại của chúng ta. Điện thoại của anh và em có hệ thống định vị toàn cầu GPS mà!"

-" nhưng lỡ mọi người không nghĩ tới điều đó thì sao?"- Nhóc lo lắng hỏi.

Vệ Dục thở dài

-" nếu mỗi người không để ý đến điều đó thì ta đành chịu thôi chứ biết làm sao."

-" em thật sự rất lo lắng!"

Nhóc thút thít nép vào ngực Vệ Dục, bộ dạng bướng bỉnh hàng ngày biến đâu mất rồi nhỉ? Vệ Dục khẽ nở nụ cười, tiết là bây giờ tay đã bị trói nếu không anh đã lau nước mắt cho nhóc.

-" đến bây giờ anh vẫn chưa biết lủ người áo đen đó là ai? Họ bắt chúng ta nhằm mục đích gì cơ chứ?"

Vệ Dục đâm chiêu suy nghĩ, cái đầu là vận hành hết công suất. Cả hai vẫn không hề biết rằng mình đã ở thành phố New York chứ không ở Trung Quốc nữa.

Bỗng 2 mắt Vệ Dục sáng lên

-" Đúng rồi! Chắc chắn là ông ta chứ không ai khác."

"Cạch"

Cánh cửa vang lên tiếng động báo hiệu có người sấp vào. Kỳ Lâm hoảng sợ nép sát vào người Vệ Dục chăm chú nhìn ra hướng cửa. Riêng khóe môi của Vệ Dục thì lại nhếch lên một nụ cười tự mãn.

cửa vừa mở ra, hai tên cần vệ áo đen bước đến chỗ hai người

-" hai người tỉnh rồi thì tốt! Theo chúng ta đi gặp Lão Đại!"

Vừa dứt lời thì họ kéo tay Vệ Dục và Kỳ Lâm lôi đi. Sau khi thoát khỏi căn phòng, họ phải băng qua một dãy phòng như nhà giam. Cuối cùng cũng ra đến cữa, bên ngoài hiện đang là ban ngày. Vả lại cảnh và cũng rất lạ chứ Không quen thuộc như Trung Quốc. Lông mày Vệ Dục khẽ nhíu lại như đã nhận ra điều gì đó. Một chiếc xe đã đợi sẵn, hai tên cận vệ bạo lực nhét cả hai vào trong xe rồi chạy đi.

..................................

"Phịch"

Vệ Dục và Kỳ Lâm bị xô vào một góc khi đang bị áp giải vào nhà kho. Xung quanh có rất nhiều lính gác, vả lại còn chứa rất nhiều đồ. Thoạt nhìn ta có thể nghĩ ngay đến đây chính là nơi cất giữ vũ khí, súng đạn của một tổ chức dân chơi.

Kỳ Lâm sợ sệt nhìn mấy tên to con canh gác mình. Phen này hết đường sống rồi.

Bỗng có tiếng bước chân đến gần, Vệ Dục im lặng tập trung nghe ngóng. Anh cười thầm trong bụng, không biết mình có dịp diện kiến lão John gì đó không nhỉ?

Cuối cùng người đàn ông đó cũng đứng trước mặt hai người. Vệ Dục thất vọng vì biết đó không phải là Bang Chủ Vang Kirin. Nhìn ông ta chắc tầm 40 thôi nên không phải là ông John được.

Ông ta chậm rãi gởi bỏ cái mắt kính màu đen xuống, miệng nhếch lên nhìn cả hai mỉm cười.

-" Chào mừng thiếu gia tập đoàn Vương Đại và thiếu gia tập đoàn Vệ Thị!"

Kỳ Lâm lại được diệp la lối

-" Chào con khỉ! Mau thả chúng tôi ra! Ông bắt chúng tôi làm gì hả?"

Tên trợ lý nhìn bộ dạng của Kỳ Lâm liền bật cười

-" Haha...... con của ngài Vinlee thật sự rất có cá tính!"

-" nhưng ngược lại tôi thấy ông đầy thú tính đấy! Thả ra!"- Kỳ Lâm vùng vằng muốn thoát khỏi sợi dây trói, bộ dạng ngổ ngáo xem ra đã được khôi phục.

Vệ Dục nở một nụ cười ma mãnh nhìn tên trợ lý

-" Nếu tôi đoán không làm thì lý do ông bắt chúng tôi chính là vì chiếc ghế chủ tịch tập đoàn Vương Đại đúng không?"

Nụ cười trên môi tên trợ lý tắc ngấm, thay vào đó là gương mặt ngạc nhiên cực độ

-" Nhóc con! Sao mày biết?"

-" Vì tôi dư iôt! Tôi thừa chất xám thôi!"- Vệ Dục lơ đãng nhìn xung quanh.

Tên trợ lý nghiến răng, nhấn mạnh từng chữ một

-" Đúng vậy! Nếu ông Vilee biết đứa con vàng của ông ta đang ở đây thì chiếc ghế ấy ông ta sẽ không dám ngồi nữa đâu. Bây giờ thì mau gọi điện cho ba nhóc đến đây!"- tên trợ lý quăng cái điện thoại lên người Kỳ Lâm.

"Bốp..... crắc"

Kỳ Lâm dùng chân đạp cái điện thoại tan nát bét trước con mắt đầy ngạc nhiên của ông ta. Nhóc lè lưỡi

-" Không bao giờ và đừng mong chờ! Plèzzzzz....."

-" Được! Là nhóc ép tôi đấy! Lôi thằng nhóc này trói lại cho ta!"

Ông ta khoác tay ra lệnh, lập tức đám cận vệ đứng gần đấy lôi Vệ Dục đi rồi trối anh nằm xuống một cái bàn. Kỳ Lâm tròn mắt nhìn mấy cái chuyện kỳ quặc đang xảy ra trước mặt. Họ định làm gì thế nhỉ?

Tên trợ lý móc trong người ra một cây dao sáng hoắc, ông ta nở nụ cười quỷ quyệt nhìn Kỳ Lâm

-" Nếu nhóc không gọi thì đừng có trách tôi!"

Vệ Dục vẫn cứ tỉnh bơ mà nằm đấy để ông ta muốn làm gì thì làm. Kỳ Lâm chu chu cái mỏ rồi ngây thơ hỏi

-" ông định làm gì anh ấy thế hả?"

-" tôi sẽ cho người yêu nhóc thành thái giám!!!! Làm thái giám sung sướng lắm đấy! Haha...... "- một tràng cười biến thế vang lên.

-" làm cái đầu ông! Về nhà mà kêu má ông làm đi! Mau thả anh ấy ra!"- tiếng quát của Kỳ Lâm khiếng nụ cười của tên trợ lý trở nên méo xệch.

-" Nè! Tôi xin nhóc đấy! Coi như tôi năng nỉ nhóc đi! Gọi điện cho ba nhóc đi mà! Nha!"- thái độ quay ngoắt 361 độ. Ông ta ngồi xổm xuống trước mặt Kỳ Lâm đưa hai tay chấm cằm.

Vệ Dục bật cười khúc khích nhưng không dám cười lớn. Xem ra tên trợ lý này cũng ba trợn có số nhỉ? Sáp lại với Kỳ Lâm thì thôi rồi.

-" Hahaha...... đừng có cuồng dâm mà sinh hoang tưởng nhá!"- Kỳ Lâm cười to rồi đáp.

Tên trợ lý hết phương với nhóc nghịch ngợm trước mặt. Xem ra không làm thì nó không sợ rồi.

-" Hừ!"

Ông ta hừ lạnh một tiếng rồi tiến đến chỗ Vệ Dục đang bị đám cận vệ giữ tay giữ chân. Kỳ Lâm ngơ ngác nhìn ông ta huơ huơ cây dao, đừng nói là làm liều nhá!

Tên trợ lý trừng mắt nhìn Vệ Dục khiến anh đổ mồ hôi lạnh. Thằng cha này đúng là bệnh hoạn thật. Phen này nhà họ Vệ sẽ không có cháu nói dõi rồi.

Ông ta cầm cây dao giờ lên một góc 90 độ so với chỗ ấy của Vệ Dục. Xem chừng là không có nói đùa.

-" Nè! Đừng nha! Giỡn như vậy không có vui đâu á! Hàng đó tôi mới thấy chứ chưa có kịp xài, có gì thì bình tĩnh (-_-') !"Kỳ Lâm đổ mồ hôi hột, mắt không rời khỏi cây dao trên tay ông ta.

-" Ya........"

Tên trợ lý giơ thẳng cây dao lên rồi đâm xuống không ngần ngại.

-" NGỪNG TAY!!!"

Khi mũi dao còn cách chỗ ấy võn vẹn 0.5 cm thì một tiếng hét vang lên. Tên trợ lý nhìn ra hướng cửa, miệng lấp bấp

-" Lão..... Lão Đại!"

Một đám người áo đen khác bước đến. Dẫn đầu là một tên con trai mặc vest, tầm 20 mấy tuổi. Da trắng, tóc đỏ vuốt dựng đứng nói chung là rất đẹp trai. Hai tay anh ta đút túi quần, gương mặt dán băng keo trong cực kì So Cool.

⭐ Lão Đại - tên thật là Ren: 20t cao 1m87 là thuộc hạ thân tính bên cạnh lão John mới từ Úc trở về. Ngoại hình chuẩn gương mặt thon gọn trắng trẻo như con gái, có khí phách nên được không John cực kỳ coi trọng. Được ông ta tin tưởng nên mọi việc trong Bang đều phải thông qua người này. Giỏi vỏ, thông thạo vũ khí, hơi nóng tính, ngang ngược đôi lúc cũng hơi ba trợn.

................................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#haihuoc