Chap 81

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Biệt Thự Hắc Long

Do khí hậu nóng nực nên bốn đứa gồm cậu, hắn, Nguyên và Hoành kéo nhau ra vườn ăn trái cây. Bộ bàn ghế được đặt dưới bóng cây mát rượi, chốc chốc gió lại thổi lên dễ chịu vô cùng.

Cậu thì ngồi gọt trái cây, hắn thì ngồi bên cạnh cầm cái điện thoại nghiêng qua nghiêng lại. Hoành đọc tạp chí, Nguyên cầm máy tính lước lước để tra cứu thông tin.

Bỗng hắn khều khều vai cậu

-" Vợ yêu! Cho anh hỏi cái này nha!"

Cậu gật đầu, đôi mắt vẫn chăm chú vào quả táo đang gọt dở dang trên tay. Hắn tiếp

-" Lavabo là gì vậy? Anh hay thấy dòng chữ đó trên máy mẫu quảng cáo ấy!"

Cậu chưa kịp trả lời thì Nguyên đã tài lanh

-" Mầy ngu quá! Lavabo là cái bồn cầu đó cha!"

-" Phải không đó?"- Hoành cười cười nhìn Nguyên, mỗi bữa dốt anh văn lắm mà sao hôm nay thông minh đột xuất thế.

Thấy cậu im lặng, hắn lại hỏi

-" Thằng Nguyên nói đúng không vậy vợ?"

Cậu gật gật đầu

-" Sai rồi!"

-" A..... hahaha..... sai rồi kìa! Hahaha..... "- Hoành và hắn đồng thanh cười to lên khiến mặt Nguyên đớ như trái bơ.

Nguyên ngước mặt lên nhìn cậu

-" Thế lavabo là cái gì em nói anh nghe thử xem!"

-" Bồn rửa tay!"- Cậu đáp ngắn gọn rồi đút cho hắn miếng táo.

-" Thấy chưa? Người ta là bồn rửa tay cha nội ơi! Ăn hại mà còn tỏ ra mình có tài! Hahaha........"- hắn ôm bụng cười sặc sụa khiến Hoành cũng che miệng cười theo. Vợ con tốt thế đấy! Thấy người ta cười chồng mình cũng hùa theo.

Nguyên quê độ lấy chiếc dép lên hâm dọa hắn

-" Thằng khốn nạn! Mày im ngay cho tao! Tao cho mày răng đi trước rồi môi cất bước theo sau bây giờ mày tin không? Cái bồn cầu với cái bồn rửa tay cũng như nhau thôi mà!"- Nguyên vì quê quá nên nói bừa để chữa ngượng.

-" Thế mai mốt mày rửa tay thì đi dô bồn cầu rửa đi nha! Háhá....."- Hắn vẫn chưa chịu nín cười, Hoành và cậu cũng bật cười theo làm gương mặt Nguyên xám xịt.

Giữa trưa hè nóng bức mà như thế đấy!

......................................

* tại nhà hàng nằm ven bờ biển

-" chị dâu kính mến! Chỉ sợ ngày mai chết không được ăn hay sao thế?"- mẹ hắn chống cằm nhìn mớ thức ăn trên bàn.

Chẳng qua là mẹ Kỳ Lâm gọi hơn 10 món ấy mà, vì thế nên cái bàn kính mít không còn một kẻ hở. Bốn người mà ăn hết cái đống này bảo đảm không bội thực cũng rối loạn tiêu hóa.

Cô ta nhẹ nhàng dùng đũa gắp thức ăn cho chồng mình rồi mỉm cười.

-" Dạo này thấy mọi người bận quá nên chị gọi mấy món này để tẩm bổ ấy mà!"

Ba hắn và ông Vinlee bắt đầu bữa ăn. Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện khá là vui vẻ.

Bỗng một tiếng hét của một người đàn ông vang lên

-" TAO GIẾT MÀY! ĐỒ KHỐN KIẾP!"

Tay ông ta giơ cao một cây dao sáng hoắc, dưới nền đất là một người phụ nữ đang hoảng sợ tột cùng. Mọi người trong quán trở nên hỗn loạn, ai cũng tránh xa khỏi chỗ ấy

Khi cây dao chực đâm xuống, mẹ Kỳ Lâm không chần chừ cầm lấy cái nĩa phóng về phía người đàn ông đó.

"Phập"

-" Aaaaaaa......"

Tiếng người đàn ông đó rú lên đau đớn vì bị cây nĩa cắm xuyên qua bàn tay. Cây dao ông ta cầm rớt xuống đất. Bảo vệ lập tức ập vào giải ông ta ra ngoài.

Mọi người trong quán nhìn mẹ của Kỳ Lâm trầm trồ khen ngợi, tất cả lại tiếp tục bữa ăn. Mẹ hắn tấm tắt

-" Woa!!!! kỹ năng phóng ám khí sau bao nhiêu năm cũng không thay đổi nhỉ"

-" chưa hết đâu! Ở nhà chị dâu của em còn ra tay ám sát không biết bao nhiêu là chuột, gián với thằng lằn nữa đấy!"- Ông Vinlee nói đùa.

-" Anh lại chọc em nữa rồi!"- cô ta chu mỏ quay sang hướng khác.

Ba mẹ hắn cũng phải bật cười, tội nghiệp đam sinh vật quá!

.................................

* Tại chỗ của Kỳ Lâm

Sau khi khỏi bệnh, nhóc vẫn bị Ren giam lỏng trong ngôi biệt thự ấy. Lúc nào cũng có cận vệ canh gác khiến ruồi còn bay không muốn lọt. Thôi thì chấp nhận số phận vậy. Mấy hôm nay Kỳ Lâm sống hòa hợp với mọi người trong biệt thự như một vị khách, lúc nào cũng lon ton chạy tới chạy lui hết phá cái này đến phá cái kia.

Chỗ vết thương của Ren bị nhiễm trùng, Hiện giờ anh ta đang rất yếu nên không thể đến chỗ bang hội để làm việc nữa. Rốt cuộc vẫn phải quanh quẩn ở nhà để dưỡng thương.

* giờ cơm trưa

Kỳ Lâm đang phụ mấy cô người hầu dọn cơm lên bàn, nói là phụ chứ thực ra không ăn vụng thì cũng làm đổ bể chén dĩa. Mọi người lớn nhỏ trong nhà cũng đã quen với máy cảnh này, ai ai cũng khá có cảm tình với Kỳ Lâm.

Bỗng quản gia bảo cô người hầu đứng gần đấy

-" lên gọi cậu chủ xuống đây dùng cơm!"

Cô người hầu định chạy đi thì Kỳ Lâm đã lăng xăng

-" này quản gia! Để tôi gọi giúp cho!"

Vị quản gia mỉm cười hiền hậu

-" Kỳ Lâm! Phiền cậu!"

Kỳ Lâm tung tăng chạy lên lầu, cuối cùng cũng đứng trước cửa phòng của Ren. Định gõ cửa thì nghe tiếng Ren đang nói chuyện điện thoại, sẵn tính nhiều chuyện nên nhóc đứng đó nghe ngóng

-" Dạo này em vẫn khỏe chứ?"

-"....................."

-" Em đang ở Nhật à? Bộ có nhiệm vụ mới sao?"

-"....................."

-"Thế à? Không lâu nữa chúng ta sẽ gặp lại nhau thôi!"

-"......................"

-" Anh rất mong gặp lại em đấy! Thật sự thì rất nhớ mùi hương của em!"

-"........................"

-" Thôi! Mong gặp lại em sẽ sớm! Bye bye nhé!"

Ren cúp máy, Kỳ Lâm bĩu môi. Nói chuyện mà nghe muốn dựng cả lông gà lông vịt. Nhóc giả vờ dậm chân bịch bịch như mình đang chạy lên rồi đưa tay gõ cửa.

"Cốc..... cốc.... cốc"

"Cạch"

Ren mở cửa, anh ta mặc chiếc áo thun dài tay, gương mặt hơi tái đứng tựa vào cửa

-" chuyện gì thế?"

-" Xuống ăn cơm!"

Ren đưa tay đóng cửa rồi cùng Kỳ Lâm đi xuống lầu. Nhóc vừa đi vừa nghĩ ngợi

" cái bản mặt trong cô hồn các đảng thế kia mà cũng có người yêu cơ đấy! Cái gì mà nhớ mùi hương nghe mà phát ói..... ọe ọe....."

Nhóc trộm liếc Ren 1 cái rồi bĩu môi, nhất định sẽ cố gắng thoát khỏi đây để tìm cơ hội dạy dỗ anh một bài học. Hừ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#haihuoc