Chap 23 (Hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa thu được khép lại, thay vào đó là bầu trời của mùa đông, từng đợt gió tuyết cứ như thế lần lượt rủ nhau về. Cành cây khẳng khiu trơ lá, chỉ còn lại lác đác những chiếc lá cứng cỏi vươn mình cố chống chọi qua mùa đông. Bầu trời bên ngoài vẫn xám xịt, cứ lất phất lại thấy những đợt bông tuyết thi nhau rơi xuống,rồi thấm dần tan biến vào mặt đường.

Trong căn phòng bệnh, lấp ló dáng người thanh niên cao gầy, đang loay hoay cắt tỉa những cành hoa oải hương màu tím đang rải hương thơm ngát, một bình hoa oải hương mới được đặt cạnh giường bệnh nơi những âm thanh chán chường của máy móc phát ra.

"Tiểu Khải em đã thay hoa mới rồi, anh xem chúng có đẹp không?" - Cậu giương mắt về phía anh đang nằm, hai tiểu thái dương kia lại nở ra một cách trọn vẹn, không ngượng ngạo không ép buộc.

"Được rồi, bây giờ đọc sách cho anh nghe nhé!"

Cậu với tay cầm lấy quyển sách với bìa màu vàng nhạt, thoạt nhìn có thể thấy nó được cất giữ rất kĩ lưỡng, tiêu đề của quyển sách được đặt theo một cái tên mà cậu yêu thích. "Niềm tin và tin tưởng", đúng vậy cậu thực sự rất thích quyển sách này, nó đã gieo cho cậu những "niềm tin" mãnh liệt khi cậu gần như hoàn toàn thống khổ. Cậu lựa chọn "tin tưởng" vào một điều gì đó cứ ngỡ như xa khỏi tầm tay, rồi bất ngờ quay trở lại.

Ngón tay cậu thon dài lướt nhẹ trên trang sách, hàng mi dài khẽ động đậy đảo quanh những con chữ trong đó, rồi chốc chốc vành môi lại nở đôi ba nụ cười rạng rỡ. Giọng đọc trầm ấm như hòa tan vào không khí, thật nhẹ nhàng và trầm ổn.

"Niềm tin được cho đi khi sự tin tưởng được trở lại....."

Khẽ chuyển người vươn vai một cái,cậu gấp quyển sách lại rồi đảo mắt nhìn lên đồng hồ phía tường, cũng đã hơn năm giờ chiều, bên ngoài trời bắt đầu chuyển tối, cậu cũng nên về nhà làm một ít cơm để phòng khi anh tỉnh lại sẽ ăn. Cậu là người như vậy, luôn chu toàn tỉ mỉ từng chút một.

"Tiểu Khải, em về một lát sẽ quay lại ngay."

Cậu cẩn trọng đắp chăn cho anh, rồi từ tốn bước ra ngoài. Bên ngoài trời đã tối mịt, ánh đèn điện của những dãy nhà được thắp sáng, phía trên những bông tuyết thi nhau rơi xuống, đậu trên vai áo của cậu. Khẽ quay sang run người một cái, bước chân cũng vì vậy mà nhanh hơn rồi mất hút sau những tòa nhà cao tầng đang ló dạng.

***

"Tiểu Khải, anh có mau tỉnh dậy chưa hả, định bày trò đến khi nào đây?" - Giọng Vương Nguyên hét toáng lên, cứ ngỡ như sẽ chọc thủng cả trời đất.

" Dậy rồi, dậy rồi nè. Em làm gì hét toáng lên thế?"

" Em chưa xử anh cái tội dám lừa gạt mọi người, lừa gạt Thiên Tỉ."

Vương Nguyên mặt mũi hầm hầm, nghiến răng nghiến lợi gằn từng câu từng chữ. Mặt mũi giờ đây trông thật dữ tợn.

"Anh không hề gạt ai cả, là anh bị thương thật, không tin em có thể kiểm tra xem." - Vương Tuấn Khải bày ra vẻ mặt ủy khuất, liếc ngang liếc dọc nhìn Vương Nguyên.

"Đúng, là anh có bị thương nhưng đâu có cần giả bộ bị thương đến mê mang đến tận mấy tháng trời như vậy? Anh có biết làm như thế Thiên Tỉ rất lo lắng cho anh không? Cậu ấy ngày đêm trông anh như trông trẻ, sức khỏe của cậu ấy có tốt hơn gì anh đâu, sao anh nỡ làm vậy với Thiên Tỉ?" - Vương Nguyên tức giận quát thẳng vào mặt anh.

Anh không tỏ ra chút tức giận gì đối với Vương Nguyên, chỉ biết cụp mắt xuống đưa hàng mi cong dài che khuất ánh nhìn bi thương trong đôi mắt đen sâu thẳm.

"Anh biết tất cả mọi chuyện là do anh gây ra, nhưng nếu không làm vậy Thiên Tỉ sẽ lại rời bỏ anh, lại trốn chạy khỏi anh để đến nơi khác, lúc ấy anh chỉ biết bất lực mà nhìn em ấy rời đi.Cứ cho là anh ích kỉ cũng được, nhưng xin em hãy giúp anh hoàn thành xong vai diễn này, khi đó anh sẽ...."

Choang! Tiếng rơi của chiếc hộp inox từ ngoài cửa vọng vào, cả hai đưa ánh nhìn ra ngoài phía cửa. Lúc bấy giờ anh mới giật mình khi nhìn người trước mặt, là Thiên Tỉ. Em ấy đã nghe tất cả mọi chuyện rồi sao?

Anh chưa kịp tiêu hóa hết mọi chuyện đang diễn ra, bất ngờ cậu đi đến bên giường bệnh, không tự chủ được mà ôm chầm lấy anh, khóe mắt đã không kìm nén được mà trào ra ngoài,lăn dài rồi trượt xuống áo anh, ướt đẫm cả vai áo.

"Thiên...Thiên Tỉ." - Anh vô thức gọi tên cậu, trong giọng nói có chút đau lòng.

"Anh đừng nói gì cả." Giọng cậu nghẹn lại rồi nấc lên từng tiếng. Cậu không muốn nghe anh nói hoặc giải thích điều gì nữa.

Vương Nguyên đứng gần mép cửa, trong đáy mắt lộ ra chút ý cười, nhẹ nhàng bước ra ngoài rồi khép cửa, Lưu Chí Hoành từ xa đi tới, khoác vai Vương Nguyên rời đi, cả hai không hẹn lại nhìn nhau cười, có lẽ không cần nói cả hai cũng hiểu ý nhau rồi.

Bên trên giường bệnh có hai người ngồi cạnh nhau, tựa vào nhau rồi cùng nhau yên lặng. Cứ ngỡ như không khí đang thay họ cất tiếng trả lời.Anh trầm mặc đưa mắt lên nhìn cậu, rồi khẽ lên tiếng phá vỡ bầu không khí.

"Thiên Tỉ, em không giận anh sao?" - Anh ôn nhu vuốt ve mái tóc cậu, cất giọng khàn khàn lên tiếng dò hỏi.

"Em còn có thể làm được gì, giận anh, hận anh, hay ghét anh?"

Cậu tỏ vẻ hờn dỗi quay đầu, nghiêng người không dám nhìn trực diện vào mắt anh, cậu lại sợ tâm can rối bời này của cậu sẽ bị anh nhìn thấu.

"Em chỉ cần yêu anh, như vậy là đủ."

"Anh quá vô sỉ rồi."

Cậu đưa chân định bước xuống giường, nhất thời tay cậu bị tay anh giữ chặt, kéo thật mạnh khiến cậu ngã trọn vào lòng anh.

"Thiên Tỉ, hứa với anh được không? Nhất định không được bỏ trốn khỏi anh dù chỉ nửa bước chân thôi." - Vừa nói anh vừa vòng tay ôm chặt lấy cậu, cứ sợ rằng chỉ cần buông lỏng một chút người trong lòng sẽ hoà theo không khí mà biến mất.

"Không, em không hứa." - Cậu ngước đầu nhìn thẳng vào mắt anh, tia kiên nghị lại dấy lên màu mắt trà kia chắc nịch.

" Không hứa phải không?"

"Đúng, không hứa."

"Vậy thì xem anh làm gì em nhé."

Anh vươn tay cù vào hai bên hông cậu, tiếng cười giòn tan của hai người vang lên tựa như một giai điệu bất hủ, đã qua bao nhiêu thăng trầm vẫn không sao quên được. Chỉ là thời gian kia sao cứ như một liều thuốc, có thể gột rửa nỗi đau, cũng có thể chữa lành vết thương ở hiện tại. Thật sự thời gian ơi! Mày quá màu nhiệm rồi!

"Được rồi em hứa, em hứa mà."

***

Giữa đông, tiết trời chẳng ấm được chút nào thay vào đó là cái lạnh buốt đến thấu xương, cả người như được quấn chặt bên tầng băng kính. Hôm nay là ngày anh ra viện sao một thời gian "vờ" như bất tỉnh nhân sự, cậu cùng anh thu dọn một ít đồ đạc rồi cùng nhau lên một chiếc taxi để về nhà.

Đi được một đoạn, anh cho dừng xe lại,nắm tay cậu bước ra khỏi xe.

"Anh làm gì vậy, sao lại xuống xe?

"Anh muốn cùng em đi đến một nơi."

Cậu ngước nhìn anh, song một lúc cũng im lặng. Vì cậu biết bây giờ có nói điều gì thì cũng như nhau cả thôi, cứ an an ổn ổn bên cạnh anh, chỉ cần là đi cùng anh thì có bắt cậu đi khắp thiên đàng địa cửu, cậu cũng nguyện ý theo anh. Cậu như vậy có phải chăng là ích kỉ? Có người từng nói cậu là học bá, học cái gì điều nắm rõ cái ấy, nhưng chỉ sao trong bài toán tình yêu này cậu lại lẩn quẩn không giải được. Chỉ là bài toán này không chỉ một người đã cho ngay đáp án, mà nhờ cậy vào cả người thứ hai.

" Đến rồi đây, em nhìn thử xem."

Đang mong lung suy nghĩ, tiếng nói của anh như kéo cậu về hiện thực, không ngờ cậu đã đi được một khoảng khá xa rồi.

" Đây là đâu?" - Cậu giương mắt nhìn anh.

" Em thực sự không nhớ nơi này sao, nơi này là bãi bồi xanh nơi chúng ta từng tới vào 3 năm trước."

Cậu đứng lặng nhìn mọi thứ xung quanh, mọi kí ức như một thước phim cũ cứ chầm chậm tái hiện trước mắt cậu. Mọi khoảng lặng xung quanh lại rơi vào trầm lắng, chỉ nghe được tiếng gió thổi nhè nhẹ nơi phía đầu con sông. Nơi đây có thể coi là không có mùa đông,suốt quanh năm chỉ được mang trong mình một mùa thu man mác, khác xa những hiện tượng bốn mùa nơi thành phố xa hoa. Gió đầu thu thổi tung tóc mái cậu, làm che đi những tâm tư cuộn trào trong đôi mắt màu trà kia, nhẹ nhàng mà thoát tục.

" Chúng ta có thể trở lại 3 năm trước không anh?"

" Có thể, chỉ cần em ở bên anh mọi chuyện đều có thể." - Anh không ngạc nhiên trước câu hỏi của cậu, trên gương mặt hiện rõ ý cười.

"Nhưng....." - Giọng cậu ngập ngừng đứt quãng.

" Vì ba anh đúng không?"- anh thản nhiên mở lời, không ý tứ che giấu.

" Sao...sao anh lại biết?"

"Không có gì có thể giấu Vương Tuấn Khải anh được. Chuyện của ba anh em không cần lo lắng, chỉ cần em bên anh mọi chuyện sẽ trở nên đơn giản." - Anh mỉm cười ôn nhu nhìn cậu.

Chả biết vì cớ gì, cậu lại bất giác gật đầu, tin tưởng vào nơi anh. Nơi đâu có anh, nơi đó sẽ có cậu. Cả đời này Dịch Dương Thiên Tỉ cậu nợ ai cũng được, nhưng tuyệt đối lại không mắc nợ Vương Tuấn Khải anh đâu.

***

Bóng chiều dần rơi xuống trên nền cỏ xanh mướt, nơi có hai con người đang tựa người vào nhau tạo nên một khoảng trầm mặc, yên ắng đến lạ thường. Cảnh vật xung quanh đang hòa nguyện vào nhau, tạo nên khung tranh tuyệt đẹp trước cảnh sắc chiều.

" Tiểu Khải này, anh nghĩ xem tình yêu của chúng ta được ví như cái gì?" -Cậu nghiêng người nhìn anh, đôi môi bất giác cong lên, miệng nhỏ xíu lại chu chu nũng nịu.

" Một giấc mơ." - Anh thản nhiên thốt ra ba chữ.

" Vì sao chứ?"

" Vì tình yêu của chúng ta đẹp tựa như giấc mơ, giấc mơ có Vương Tuấn Khải và Dịch Dương Thiên Tỉ cùng yêu nhau."

" Anh thật dẻo miệng."

" Vì dẻo miệng mới yêu em đấy."

" Ngốc tử dẻo miệng nhà anh.....em yêu anh."

Vòng quay của tình yêu lại được kết thúc trước bao ngã rẽ của cuộc đời, cứ ngỡ rằng đánh mất nhau mãi mãi, nhưng bất chợt quay đầu, ta lại tìm thấy nhau. Trong giấc mơ hay hiện thực cũng được, chỉ cần được bên nhau đó mới gọi là hạnh phúc.

Nơi cổ tay của hai người, đâu đó lại lóe lên sợi chỉ đỏ vô hình mãi tương phùng mãi gắn kết.


------------------------------------------------------------------------------------------
Mó! Chời quơi hoàn rồi, hoàn rồi nha mấy má, mừng muốn thổ huyết! Tui muốn yên phặn nên HE là HE nháaaaaaaaaaa. À! Có thể khùng lên quăng cho cái phiên ngoại đó hihi >_>))))))))))))))))))))))))) Ai thích đọc phiên ngoại thì comt cho tui 1 cái để tui viết nha, còn không thì chính thức END nhá ahihi. Cám ơn rất nhèo :"))))))))))))))).















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC