Chương 12.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ahihi, tớ mới đi học về. mấy bạn thấy tớ siêng năng không. quý tớ thỳ vote hay cmt góp ý cho tớ đi. =)))))))))))))))))). Nào nào, diễn viên, tổ chương trình,... bắt đầu quayyyy <3

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

" Tiểu Thiên Thiên, ca tới chơi với em. Đừng xị mặt, xấu. " Vương Nguyên phi thẳng vào phòng bếp, như con quay xoay vòng vòng bên người Dịch Dương Thiên Tỉ.

" Ca, sáng nay báo danh. Em...em thế mà lại ngủ quên. Ca biết em trông chờ ngày này thế nào mà. " Dịch Dương Thiên Tỉ mặt bí xị, lấy tay lắc lắc gấu áo Vương Nguyên, mắt đã đỏ hoe từ lúc nào.

Không ai biết cậu khủng hoảng, lo sợ thế nào đâu. Hôm nay, không phải ngày báo danh Đại học bình thường như vậy. Nó là khởi đầu cho ước mơ cả đời của cậu. Kiếp trước cậu bỏ lỡ, nên kiếp này mới hết sức thận trọng, nâng niu nó. Vậy nhưng cậu lại quên mất, cậu sợ sẽ không thực hiện được nó nữa. Kiếp trước kiếp này chồng chất, đan xen vào nhau, làm cậu vô lực suy nghĩ, muốn giãy giụa lại vô pháp thoát ra.

" Được rồi, Bảo bối. Em quên báo danh là cả ngày à? Sao lại ngốc như vậy? " Vương Nguyên xoa đầu Thiên Tỉ, làm tóc cậu thành trung phân, nghĩ hắn nói tiếp " Chiều nay, ca đưa em đi báo danh? "

Vương Nguyên nhìn bộ dạng của Dịch Dương Thiên Tỉ, lòng đều phát đau. Hắn thế nào cũng không nghĩ ra, đệ đệ khả ái nhà hắn coi trọng ngày này như vậy. Đến ngay cả thường thức thường ngày cũng quên.

" Thật? " Dịch Dương Thiên Tỉ hấp mũi nhỏ, ngẩng mặt nhìn Vương Nguyên, trong mắt là hy vọng cùng vui sướng không hề che dấu.

" Ừm. Ca lừa em bao giờ. " Thấy ánh sáng trong mắt Dịch Dương Thiên Tỉ, trái tim treo lên trong lồng ngực thả lỏng " Được rồi. Đi rửa mặt, đều thành con thỏ nhỏ. " Hắn trêu nói.

" Vâng. " Dịch Dương Thiên Tỉ vui sướng, đặc biệt nghe lời mà làm theo.

Vương Nguyên nhìn bóng dáng cậu khuất sau cánh cửa, lấy điện thoại trong túi, nhấn một số, lạnh băng nói: " Tôi là Vương Nguyên. Chiều nay, tôi và em tôi sẽ đến. Ông chuẩn bị đi ", nói xong không chờ bên kia phản ứng, cúp máy.

---------------------------------------------tớ là đường phân cách không gian--------------------------------------

Đại học Thanh Hoa, phòng Hiệu trưởng.

Nam trung niên ngồi sau bàn làm việc, cả người đầy mùi trí thức. Bây giờ, lại một thân chân vật, mồ hôi từ hai bên thái dương chảy xuống, làn da tái nhợt. Bàn tay cầm điện thoại vô thức run rẩy như vừa lâm vào một cuộc đại chiến. Ông ta là ai? Hứa Nghĩa, hiệu trưởng trường Đại học tốt nhất cả nước. Chưa nói đến gia thế, chỉ cần dựa vào cái ghế hiệu trưởng kia, có không ít người cho ông ta mặt mũi rồi, điều này không ai không hiểu.

Thế nhưng những cái này chỉ tính trong giới học thuật. Ông ta cũng không ngu mà đi gây chuyện khắp nơi. Hôm nay là ngày báo danh của Thanh Hoa. Vừa đi thị sát về, thế nhưng nhận được điện thoại của vị kia. Làm trái tim ông ta bây giờ không ổn tý nào, ngữ khí kia quá đáng sợ, nghĩ lại mà kinh.

Hứa Nghĩa sau khi phục hồi tinh thần, cấp tốc điện thoại cho đội ngũ giáo viên nhà trường họp khẩn cấp. Thông báo phải đón tiếp nhà đầu tư của trường cho tốt. Dặn dò mọi người đẩy mạnh việc dọn dẹp vệ sinh, xếp lớp cho sinh viên,... Đến khi thấy mọi việc đều ổn, ông ta mới thở phào.

Khác với cái không khí khẩn trương ở Thanh Hoa. Biệt thự Dịch gia đầy ắp tiếng cười đùa, nói chuyện. Đặc biệt, là thanh âm đinh tai nhức óc phát ra từ máy chơi games. Vương Nguyên sau khĩ dỗ dành tốt Dịch tiểu thiếu gia, tưởng mình có thể nghĩ ngơi một chút sau khi chạy vội từ công ty về. Ai ngờ Dịch thiếu gia nổi hứng, lôi kéo, làm nũng yêu cầu hắn chơi games với cậu.Mặc dù bản thân hắn thấy cái trò kia vô cùng trẻ con, vô cùng ngu ngốc. Nhưng chống lại ánh mắt cún con của đệ đệ nhà mình, hắn chỉ có thể thỏa hiệp.

Vì vậy, mới có một màn cãi nhau chí chóe. Mà chủ yếu là Dịch Dương Thiên Tỉ mắng Vương ca nhà cậu. Cha mẹ Dịch đi từ ngoài cổng cũng nghe thấy âm thanh đề - xi - ben của con trai nhà mình. Chỉ có thể cảm khái cổ họng thằng nhỏ thật khỏe. Cha mẹ Dịch nhanh chóng vào nhà, thấy Vương Nguyên bị con trai nhà mình lấy gối đập vô mặt thỳ hết cả hồn. Quay qua nhìn Vương Nguyên thấy hắn một bộ hớn hở, kiểu như: Tiểu Thiên Thiên, em cứ đập tiếp đi. Chỉ biết lắc đầu, cười bất đắc dĩ. Hai người sao lại quên, đứa bé Vương Nguyên kia cũng cực kỳ cưng chiều con nhà mình chứ. Hai ông bà mặc cho Vương Nguyên và Thiên Tỉ chơi, đi vô bếp dặn dò chị Trương chuẩn bị cơm, rồi ra phòng khách bàn chuyện công ty.

Trong phòng games, đại chiến gối vẫn tiếp tục diễn ra. Dịch Dương Thiên Tỉ đập thành nghiện, vừa đập vừa cười thành mèo. Vương Nguyên giờ đây đâu còn là tinh anh, hình tượng hỏng rồi biết không. tóc tai bù xù, áo quần xộc xệch. Bị liên hoàn gối đập vô mặt mà cứ hớn ha hớn hở. Một bộ đệ khống không dám nhìn thẳng. Anh trai quốc dân là đây.

" Ca " Thiên Tỉ thở hồng hộc, tay chống ngang hông, cười đến nỗi chảy nước mắt, đẩy đẩy Vương Nguyên đến trước gương " Ca, hảo đẹp trai. Haha. "

Vương Nguyên nhìn thằng cha chật vật trong gương, lòng thắt lại, thầm mắng. " Hình tượng của bổn thiếu mất hết rồi " quay qua nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ khả ái tươi cười cạnh mình, chậc lưỡi " Em trai nhỏ nhà mình hình như hết buồn rồi. Không tệ lắm. Hình tượng là cái quằn què gì? Em trai vui là được. " Hắn nghĩ nghĩ, nói: " Ca biết mình soái, em không cần phải vuốt mông ngựa đâu. " Hắn đưa tay sửa sang quần áo, vuốt lại tóc cho vô nếp, nghiêm túc hỏi " Đói không? Đi ăn cơm thôi, chiều còn tới Thanh Hoa. "

" Hảo, cực kỳ đói a~~. Nhanh lên, chiều còn phải báo danh~~ " Dịch Dương Thiên Tỉ túm tay Vương Nguyên, kéo hắn đi thẳng vào nhà bếp. Vương Nguyên chỉ cười cưnng chiều, cất bước theo cậu.

Phòng bếp, cha mẹ Dịch đã yên vị sẵn. Dịch Dương Thiên Tỉ thấy cha mẹ, há hốc mồm kinh ngạc, nghĩ tới bộ dạng điên khùng của cậu lúc này bị cha mẹ thấy, đặc biệt ngượng ngùng. Cậu lễ phép chào hỏi cha mẹ, thôi miên mình cha mẹ với về, sẽ không thấy, mắt lúng liếng nhìn khắp nơi, chột dạ. Vương Nguyên thỳ khác, da mặt hắn đủ dày. Hí ha hí hửng gọi " Cha , mẹ ", xong ngồi vào bàn chờ cơm. Người không biết còn tưởng đây là nhà của hắn. Mặt đủ dày.

Cha mẹ Dịch thấy con trai nhà mình như vậy. Biết thằng nhỏ băn khoăn việc kia. Hết cách, hai người liếc nhau một cái, quyết định giả vờ cái gì cũng không biết. Cha Dịch ho nhẹ một cái, cầm đũa bảo tất cả ăn đi thôi. Thiên Tỉ thở phào, bắt đầu ăn. Vương Nguyên nhìn cử chỉ cha mẹ Dịch, biết là họ thấy, cơ mà sợ con mình xấu hổ mới như vậy. Lại nhìn, em trai ngây ngô bên người mình, cảm khái một chút: " Em trai là một chú cừu non. Chú cừu non được người nhà cưng chiều. Sau đó, có một anh trai cũng cưng chiều. " Tự dưng vui vẻ, bắt đầu ăn cơm.

Một bữa cơm rất nhanh mà xong. Dịch Dương Thiên Tỉ lôi kéo Vương Nguyên lên phòng, bảo hắn nằm nghĩ. Bản thân thỳ cứ đi qua đi lại trong phòng như con quay. Vương Nguyên nhìn mà đau hết cả đầu, quyết định 'chấn ca cương', nghiêm túc nói: " Tiểu Thiên Thiên, em ngồi xuống. Nghe lời. "

Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn cái mặt nghiêm túc của hắn, dừng lại một chút, sau đó mặc kệ, tiếp tục đi a~ đi trong phòng. Vương Nguyên thấy không có hiệu quả, tâm trúng mũi tên " Ca cương là cái méo gì? Đệ đệ nhà hắn được cưng chiều đến ngồi trên đầu hắn rồi. " Vương Nguyên từ nghiêm túc sang chân chó, dụ dỗ Dịch tiểu thiếu gia ngồi một chỗ. Sau đó, bắt đầu giáo dục đệ đệ nhà hắn không cần khẩn trương, có gì cứ để hắn lo, nói đến miệng đắng lưỡi khô.

Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn Vương ca nhà cậu. Khẩn trương, lo lắng bay sạch. Thế nên, trong lòng cậu, Vương Nguyên từ " ca ca thần kinh " trực tiếp thăng cấp " ca ca an thần ". Cái sau tốt hơn cái trước không ít đó nha, Vương thiếu.

Đến giờ, Vương Nguyên và Dịch Dương Thiên Tỉ lên xe đi Thanh Hoa. Xe lăn bánh, chở Dịch Dương Thiên Tỉ đến mộng tưởng, đến ước mơ kiếp trước cũng là tương lại kiếp này. Dịch Dương Thiển Tỉ thầm nói trong lòng: " Thanh Hoa, đợi tôi. "

Nhìn chiếc BMW màu đen đậu trước cổng trước, Hứa Nghĩa bắt đầu run lên. Nhìn đội ngũ giáo viên sau mình, ông ta điều chỉnh trạng thái, treo lên khuôn mặt cười so với khóc còn khó coi hơn. Mấy người giáo viên nhìn biểu tình của ông ta, bắt đầu xì xào bàn tán:

" Người tới là ai vậy? Nhìn Hiệu trưởng mặt khổ qua thế kia, chắc đáng sợ lắm! " Giáo viên Vật lý.

" Tôi nghĩ chắc là một ông già nghiêm túc, mặt la sát. Haha. " Giáo viên Hóa.

" Tôi thỳ mong là một anh chàng đẹp trai. " Giáo viên Ngữ văn bắt đầu YY loạn tưởng.

...

Hứa Nghĩa nghe thấy tức giận, quát mấy người sau lưng.

Cửa xe mở, chân thon dài được bao trọn trong quần tây bước ra. Nam nhân này hảo soái, sau đó lại có một cậu xinh đẹp, đáng yêu đi xuống. Hai người kia đứng cạnh nhau cười nói, bầu không khí ấm áp. Là một bức tranh đẹp a~~. Tiếng lòng của mọi người nhìn thấy.

Hứa Nghĩa thấy Vương Nguyên, nhanh chóng đi đến, lắp ba lắp bắp chào hỏi. Nhìn cậu trai bên cạnh hắn, dùng mắt hỏi Vương Nguyên. Thấy vị kia gật đầu thỳ tự thân dẫn Thiên Tỉ đi làm thủ tục báo danh, thái độ đặc biệt cung kính làm cho đội ngũ giáo viên nhà trường sắp rớt tròng mắt đến nơi. " Hiệu trưởng Hứa của bọn họ thế nào lại kính cẩn với hai đứa nhóc vắt mũi chưa sạch kia thế? " Rồi cũng lục tục đi theo.

Lấy Vương Nguyên và Dịch Dương Thiên Tỉ làm đầu, một đội ngũ rồng rồng rắn rắn đi theo. Mấy sinh viên tới trường cũng chấn kinh. Từ đó, Dịch Dương Thiên Tỉ chưa vào học, trực tiếp thành danh nhân trong trường. Hễ cứ nhắc đến Dịch Dương Thiên Tỉ, sinh viên Thanh Hoa đều trả lời: " Cậu ta là Phú nhị đại hàng thật giá thật, là Vương Thanh Hoa. " Bạn Vương Thanh Hoa trong lời mọi người bây giờ đang bước trên con đường nhân sinh hoàn mỹ của bản thân vẫn chưa biết. Đến khi sau này, Vương Tuấn Khải lại lấy chuyện này trêu chọc cậu, Dịch Dương Thiên Tỉ từ " mèo nhỏ đáng yêu" sẽ thành " mèo xù lông." Chuyện này nói sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net