Thượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỗi lần Vương Tuấn Khải đến công ty nhất định phải luôn cảnh giác Dịch Dương Thiên Tỉ, chốc lát anh lại đi tìm xem cậu ta đang ở đâu rồi.

Thằng nhóc kia ngoài luyện tập chăm chỉ có chút thái quá ra thì chính là bám theo tiểu bảo bối của anh, đã vậy tiểu bảo bối của anh còn có vẻ rất hào hứng khi 'được' cậu ta tiếp cận.

Bằng chứng là mỗi lần tiểu bảo bối đến nói chuyện với anh, cứ năm câu thì sẽ có ba câu là "Dịch Dương Thiên Tỉ", còn cười đến vô cùng vui vẻ, vô cùng mỹ mãn.

"Dịch Dương Thiên Tỉ", bốn chữ này nghe đến phát ngán lên đi được, chẳng những là cái tên, kể cả con người của cậu ta cũng nhàm chán đến mức Vương Tuấn Khải lười phải để ý đến.

Nhưng mà Sở hữu cách của Vương Tuấn Khải vô cùng ghét người khác động vào đồ của mình hay người của mình, cho nên mỗi lần nhìn thấy tiểu bảo bối đến gần cậu ta là anh nhất định sẽ đi đến phá đám.

Cũng may cậu ta thông minh, từ sớm đã biết anh không ưa gì cậu, thấy anh nhăn mặt nhíu mày thì đều tìm cách tránh đi rất tốt.

À, nói vậy cũng không phải. Con người Dịch Dương Thiên Tỉ vốn chẳng biết nổi giận là cái gì, phản nghịch là cái gì, phẫn nộ là cái gì, lúc nào cũng sử dụng cơ mặt liệt đó đi đối diện với mọi vấn đề, không thì tìm cách bỏ đi để tránh rước thêm rắc rối.

Phi, chán đến thế là cùng!

Anh tự hỏi, thằng nhóc kia liệu có chính kiến riêng hay không a?

Mama cậu ta bảo cậu ta phải là người thực tài giỏi, cậu ta liền nghe lời mama mình mà không ngừng cố gắng. Người khác bảo cậu ta làm cái này chưa được, cái kia chưa tốt, cậu ta liền ở những lĩnh vực đó mà không ngừng cố gắng. Muốn cậu đi Đông thì cậu đi Đông, muốn cậu đi Tây thì cậu đi Tây, sau cùng chẳng khác gì một con rối mà ai muốn điều khiển thì chỉ cần giật dây một cái liền được như ý mình.

Loại người này tuyệt đối không phải gu của anh, càng nhất nhất không thích hợp để đứng bên cạnh Vương Tuấn Khải!

----------

Có điều Vương Tuấn Khải không biết, đó là thói quen của con người được thành lập dựa trên hành động được lập đi lập lại không ngừng trong một thời gian dài. Cho nên kể cả khi Vương Nguyên không có ở đó, Vương Tuấn Khải vẫn luôn quan sát hành tung của Dịch Dương Thiên Tỉ, bởi vì chuyện này đến bây giờ đã trở thành thói quen rồi.

Đối với một người cơ mặt liệt mà nói, mỗi một biểu cảm khác đi trên khuôn mặt luôn là điều thu hút ánh nhìn của người khác nhất. Vương Tuấn Khải ban đầu chỉ cảm thấy lạ, không tự chủ được nhìn hơn một cái. Thời gian sau, anh càng nhiều hơn là tò mò, không biết liệu cậu có thể làm ra loại biểu cảm nào khác nữa hay không. Cái tò mò đó khiến anh quan sát cậu kĩ hơn, để chậm rãi phát hiện rất nhiều thứ từ trước đến nay anh đã không biết.

Ví như, khi không có camera Dịch Dương Thiên Tỉ có một nụ cười rất thu hút, không gượng gạo khó khăn như những gì anh biết trước đây. Hai đồng điếu hõm sâu trên khóe môi kia ngoại lệ có chút thuận mắt, có chút đáng yêu, khiến anh đôi lần lỡ phát ngốc khi bắt gặp phải khoảnh khắc cậu cười.

Mỗi lần cậu lắng nghe người khác nói, đôi mắt chăm chú như đang thu hết hình ảnh của người đối diện vào đầu, tạo cho người đối diện một loại cảm giác lời mình nói ra, từng chữ đều đáng được tôn trọng, từng chữ đều đang được nghiêm túc tiếp thu.

Có một điều dù là trước đây hay sau này anh vẫn luôn thừa nhận, đó là việc anh rất thích được đứng bên cạnh mỗi khi Dịch Dương Thiên Tỉ họa chữ. Chỉ cần cậu cầm cây bút trong tay, nhân gian cuồng quay xung quanh đã là gì chứ? Thiên hạ tấp nập xung quanh đã là gì chứ? Đôi tay trên trang giấy tung hoành chính là mỹ cảnh, cậu an an tĩnh tĩnh di chuyển nét bút, khi mạnh mẽ, lúc mềm dẻo, hoàn toàn khẳng khái và quyết đoán. Rất nhiều lần mỹ cảnh ấy khiến Vương Tuấn Khải không hiểu gì về thư pháp cũng bị cuốn theo, anh thậm chí còn nghĩ muốn đến giúp cậu mài một chút mực, để mỹ cảnh đó không bị gián đoạn dù chỉ là một khắc thời gian nào.

Dạo gần đây, trong quá trình quan sát Dịch Dương Thiên Tỉ, Vương tuấn Khải nhận thấy cậu ta chẳng những cuồng tập luyện thái quá, mà còn là cuồng tập luyện thái quá ở một trình độ cao. Thỉnh thoảng cậu tập đi tập lại một động tác duy nhất, một câu hát duy nhất, hay một đoạn hội thoại duy nhất, tập không được liền tức giận đánh mình.

Vương Tuấn Khải cũng không biết vì sao, nhưng mỗi lần nhìn thấy cảnh đó anh lại rất đau lòng, chỉ muốn đến hỏi, cậu có phải mắc bệnh tự ngược không, sao lại đối xử tệ bạc với bản thân như vậy.

Cậu ta trước mặt rất nhiều người luôn cố gắng thể hiện mặt tốt nhất, mặt hoàn hảo nhất. Nhưng đằng sau đó là cả một quá trình bỏ quên bản thân chỉ để tập luyện, tập luyện, tập luyện.

Vương Tuấn Khải cũng không biết vì sao, nhưng mỗi lần nhìn thấy cậu ta mệt mỏi như vậy anh lại trở nên rất tức giận. Chỉ muốn đem cậu ta cột vào một chỗ, không cho làm gì khác.

Có một lần, Thiên Tỉ tập động tác nhào lộn trên không, không cẩn thận ngã một cái, lưng đập mạnh xuống nền gạch. Cột sống của Thiên Tỉ vốn dĩ có bệnh, chỉ cần trở trời là đau đến mặt tái xanh, thế mà cậu vẫn cắn răng nhào, muốn nhào đến cái lưng gẫy đôi thì mới chịu sao?

Người xung quanh kể cả Vương Nguyên đều lo lắng chạy đến hỏi xem cái lưng của Thiên Tỉ, thuyết phục cậu ấy đi vào bên trong nghỉ ngơi.

Chỉ có Vương Tuấn Khải là vẫn đứng tại chỗ.

Vương Tuấn Khải cũng không biết vì sao, nhưng khi nhận ra thì anh chỉ còn cách cậu có một khoảng. Lần này anh muốn đến hỏi, cậu thật sự không cần cái mạng của mình nữa sao? Cậu không cần thì cho tôi đi có được không? Tôi nhất định sẽ bảo dưỡng nó thật tốt!

Nơi lồng ngực như thể bị bóp nghẹn.....

Em có thể đừng ngược tôi nữa được không?

Vì cái gì tôi lại trở nên như vậy?

Rõ ràng nghĩ rằng em không phải là dạng người phù hợp để đứng cạnh tôi.

Vì cái gì mỗi việc em làm tôi đều nắm rõ?

Vì cái gì cảm xúc của tôi đều phải dựa vào em?

Mọi thứ dường như đi lệch quỹ đạo vốn có của nó.

Vương Tuấn Khải, có phải nên trở lại rồi không?

.

.

.

------------------------------

Lời tác giả: Thực con mẹ nó ABCDEFD T^T mình viết cái gì thế này T^T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net