Chương 5: H~~ [Hoàn]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Tỉ bị Tuấn Khải ăn đến gần sáng mới luyến tiết nhả ra.

____

Trưa, khe cửa bị ánh sáng len lỏi vào chiếu thẳng vào khuôn mặt không tì vết của y.

Từ từ mở mắt, bị ánh sáng đâm thẳng vào mắt, y vội vàng xoay người, không ngờ phía dưới một trận đau nhứt từ cúc hoa chạy thẳng lên trung tâm não.

Y lần này từ chút nhích qua, xoay hẳn người lại mới nhìn thấy khuôn mặt luôn cười đểu của anh hiện tại thật đẹp thật an tĩnh, nhưng mà nhìn xuống chiếc nhẫn bạc sáng kia lại nhắc nhỡ y, anh không phải là của y anh đã kết hôn cùng người anh yêu nhất.

Một trận đau lòng nỗi dậy như sóng, nước mắt cũng rơi ra.

Thiên Tỉ nghĩ kĩ rồi, cho dù tối hôm qua có phát sinh loại chuyện gì quá đáng, hiện tại y rời đi, sau đó lập tức xin nghỉ việc, sau này sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa, xem như đây hoàn toàn là giấc mơ, mới không cảm thấy có lỗi đối người kia nữa, nghĩ liền làm, cho dù cái mông phát đau, cố gắng ngồi dậy muốn rời đi.

"Đi đâu?" Tuấn Khải căn bản đã tỉnh từ lúc y nhẹ xoay người bất quá muốn xem tiểu ngu ngốc này muốn làm gì, tái bất quá y thật sự muốn rời đi.

"Anh hỏi làm gì? Tối qua xem như tôi uống say mới phát sinh loại chuyện này, sau này tôi sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa, chúng ta không quen biết" Nói xong liền tân tân khổ khổ cố ngồi dậy.

"Được rồi, rời đi!" Tuấn Khải an tĩnh nói xong lại nhắm mắt.

Thiên Tỉ, chết lặng, không ngờ anh lại quá thẳng đến như vậy, hay anh chính là loại người còn vô sĩ hơn Sở Khanh? Thiên Tỉ quay đầu nhìn anh nội tâm nghĩ có phải mười mấy năm qua, cùng năm năm gần đây một lòng một dạ yêu anh là sai lầm?

"Làm sao vậy? Sao còn chưa chuẩn bị đi?" Anh nghe tiếng khóc mới mở mắt liền thấy y khuôn mặt đầy nước oán hận nhìn anh, ngồi dậy nhíu mày nhìn y.

"Vương tổng, thật không ngờ đến anh lại là loại người như vậy, sớm biết anh là loại người như vậy năm năm qua đã không chờ đợi anh, còn có nữ nhân kia thật đáng thương mới gả cho anh." Thiên Tỉ mắng một trận còn chưa hết giận liền nâng mông khó khăn chường xuống giường.

Tuấn Khải khá bất ngờ, sau đó lại bật cười, đến ôm lấy y.

"Bảo bối ngốc, em vẫn còn hiểu lầm sao?"

"Hiểu lầm cái gì chứ? Mau buông!" Thiên Tỉ tức giận muốn chết chỉ hận cái mông đau bằng không sẽ đấm chết anh.

"Bảo em về chuẩn bị đi đăng ký kết hôn, em mắng cái gì?" Anh mặc kệ y vùng vẫy ôm lấy y, vùi đầu vào hổm cổ của y.

"Hả? Kết hôn? Anh không phải đã kết hôn rồi, còn muốn kết hôn với tôi?" Y lại thêm giận, con người này rốt cục muốn cái gì?

"Haha, tiểu khả ái, em tái nhìn chiếc nhẫn này đi! Nó không phải là của em sao?" Anh lần thứ ba đưa nhẫn cho y xem.

"Hả?"

"Thiên Tỉ, anh thừa nhận năm năm trước đột nhiên rời đi không để lại dấu tích là anh có lỗi, là anh nghĩ đến lão ba không giao tâm quyết cả đời của ông cho anh quản, có đều là anh sợ nó rơi vào tay đệ đệ thích ăn chơi của anh mà phá hỏng mọi thứ sẽ khiến mẹ đau lòng. Còn có trước đó anh đã nói với lão ba, anh thích nam nhân, mà người đó không ai khác chính là em, Dịch Dương Thiên Tỉ."

"..."

Tác giả: Đừng có yêu ta~~~ nói mấy người đó, ây da~ nói mấy cái người đang đọc đó.

"Sau đó em biết không, ông tức giận đến không nói nên lời, nói anh lập tức rời bỏ em, sang Mĩ, anh bất quá không bằng lòng, ông lại nói nếu anh không bằng lòng, thứ nhất cái gì cũng không cho anh. Anh căn bản không sợ nữa rồi, anh không có gì cũng được chỉ không thể không có em. Thứ hai ông nói, nếu không rời bỏ em, đừng trách ông đối em tồi tệ, anh biết lão ba này nói được làm được sau đó không chống cự sang Mỹ rời bỏ em, đồng nghĩa cho em sự bình an."

"..."

"Thiên Tỉ, chiếc nhẫn này là mấy tháng sau đó mẹ đích thân sang Mĩ đưa cho anh, nói nó từ em làm rơi, anh nhìn nó liền nhận ra, trước đó cùng em đi ngang cửa hàng đá quý đã thấy em nhìn đôi nhẫn này rất lâu, còn định sẽ mua cho em, không ngờ đến xảy ra loại chuyện này."

"..."

"Thiên Tỉ, năm năm qua anh bằng lòng mang nó, ai hỏi anh có bạn gái chưa anh đều thẳng thắn nói anh kết hôn rồi, năm năm qua lúc nào anh cũng lo sợ em sẽ quên anh, chạy đi kết hôn cùng nữ nhân khác, năm năm qua anh không ngừng phấn đấu học tập làm việc để tâm quyết của ba trở thành của bản thân, hiện tại anh làm được rồi, mới vội vàng trở về tìm em."

"..."

"Dịch Dương Thiên Tỉ, anh yêu em."

"Sao lại như vậy chứ? Sao anh lại không nói sớm, hại em đau lòng muốn vỡ luôn. Anh hỗn đãn." Thiên Tỉ gọn gàng trong lòng anh sớm đã khóc nấc, hiện tại mới có thể mở miệng trách anh, bất quá nội tâm hạnh phúc không thể tả.

"Đúng đúng là lỗi của anh, như thế nào? Gả cho anh đi!?" Lau nước mắt cho y, ôn nhu ôm mặt y hỏi.

"Hứ... cúc cũng bị đồ sắc lang anh ăn rồi, không gả cũng phải gả thôi." Giả vờ giận dỗi, thật ra hạnh phúc muốn chết.

"Vậy chúng ta đi đăng kí kết hôn!"

"Ả? Nước chúng ta còn chưa có chấp nhận loại hôn nhân này đâu." Y đang vui vẻ lại lập tức ỉu xìu, trong đầu tưởng tượng đến hai nam nhân nắm tay đi đăng kí kết hôn, rốt cục bị nhân viên hành chính tống ra ngoài nói một câu 'Hai tiên sinh cảm phiền rời đi nhường chỗ cho phu thê phía sau đến đăng kí, hiện tại pháp luật nước ta còn chưa chấp nhận hôn nhân phu phu, cảm ơn!' Sau đó là bị ánh mắt khinh thường tám ngàn lần ném qua.

"Đứa nhỏ này em nghĩ cái gì vậy? Không cần lo, anh mang em sang Mỹ." Anh niết chiếc cầm thịt kia, yêu thương nói.

"Thật sao?"

"Tất nhiên rồi. Dịch Dương Thiên Tỉ. Mãi mãi bên nhau được không?"

"Hửm? Mãi mãi là bao xa?"

"Là lúc anh ngừng thở."

"Không được."

"Ả? Vậy em muốn như thế nào?"

"Mãi mãi bên nhau, cho đến khi chúng ta ngừng thở."

"Được, Dịch Dương Thiên Tỉ, anh yêu em."

"Vương Tuấn Khải, em cũng yêu anh."

                     囧HOÀN囧

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net