6. Cấm kỵ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình cảm anh em, không biết khi nào đã trở nên biến chất. Vương Nguyên xót xa nghĩ.

Anh và Dịch Dương Thiên Tỉ là anh em, cùng cha cùng mẹ. Chỉ là anh theo họ cha, em ấy lại theo họ mẹ.

Cả hai từ nhỏ đến lớn đều ở cạnh nhau. Em trai trắng trắng mềm mềm đều cần anh bảo vệ.

Thế nhưng không biết từ lúc nào, đối với Dịch Dương Thiên Tỉ, Vương Nguyên anh lại có ham muốn chiếm giữ xấu xa. Điều này, vượt quá luân thường đạo lý.

Vương Tuấn Khải là bạn thân của Vương Nguyên. Nay lại có thêm một thân phận, người yêu của Dịch Dương Thiên Tỉ.

Vương Nguyên nhìn hình ảnh hai người đứng chung một chỗ. Cậu trai cười lộ xoáy lệ ngọt ngào, dựa vai vào người đàn ông anh tuấn.

- Xứng sao?

- Không, không đúng. Bên cạnh cậu phải là anh. Cũng chỉ có thể là anh thôi.

Vương Nguyên nhìn ngọn lửa liếm lên tấm ảnh, xoá đi sự ngọt ngào đáng chết kia từng chút một, thoả mãn cười.

Trong bóng đêm, nụ cười kia nhìn sao cũng thấy khủng bố.

...
...

- Anh hai? Anh hai? Anh ở đâu?
Dịch Dương Thiên Tỉ chạy từ ngoài chạy vào, không ngừng gọi. Giọng nói trong trẻo mà ấm áp.

Gọi mãi cũng không thấy ai trả lời. Dịch Dương Thiên Tỉ lên phòng tìm anh.

Đây là mùi máu tươi! Quái lạ!  Trong phòng anh hai làm sao sẽ có máu?

Thiên Tỉ nhanh chân chạy đến, mở cửa phòng. Đập vào mắt toàn là tranh ảnh, mà người trong tranh chính là cậu. Tranh ảnh dán khắp cả phòng, đều là chụp lén hoặc tự vẽ.

Dịch Dương Thiên Tỉ sởn gai óc, tiếp tục đi sâu vào, mùi máu càng nặng hơn. Đến khi nhìn thấy thân hình người yêu, bị đóng đinh vào tường, sơ mi trắng nhuốm máu, khuôn mặt anh tuấn giờ đây có thêm những vết chằng chịt do dao rạch. Cả người cậu sắp đứng không vững, nước mắt như hồng thủy tràn ra, trái tim cũng co rút đến thống khổ.

Từ đằng sau, Vương Nguyên đưa tay ôm lấy em trai của anh. Đáy lòng từng chút từng chút được lấp đầy.

- Tiểu Thiên Thiên, là em đến thăm ca sao?

Vòng tay ấm áp lúc nhỏ, giờ chỉ cảm thấy lạnh băng. Cậu cả người run rẩy, trọng giọng nói là tuyệt vọng và bi thương:

- Tại sao? Anh ấy không phải là bạn thân của anh ư? Anh sao có thể? Sao có thể?

- Tiểu Thiên Thiên, từ lúc hắn cướp đi em. Chúng ta chỉ có thể là kẻ thù! Tiểu Thiên Thiên, giờ em thuộc về anh. Hắn chết rồi, hắn không còn, em chỉ có thể là của mình anh.

Vương Nguyên bây giờ không còn là người anh trai ấm áp trong ký ức của cậu. Dịch Dương Thiên Tỉ bây giờ đã hiểu, khi mình và Vương Tuấn Khải nói với anh hai người là người yêu. Anh lúc ấy lại thống khổ, ánh mắt lại tuyệt vọng đến thế.

Cậu tại sao lại như vậy? Không quan tâm anh nhiều một chút, hiểu anh sâu một chút. Có lẽ, bi kịch sẽ không xảy ra.

Vương Tuấn Khải chết, cậu thống khổ.

Vương Tuấn Khải bị Vương Nguyên giết chết, cậu tuyệt vọng.

Vương Nguyên yêu, Vương Nguyên giết người, Vương Nguyên trả giá, cậu không có gì trả cho anh.

Đoạn tình cảm này là cấm kỵ. Cấm kỵ được hồi đáp, có lẽ sẽ hạnh phúc.
Cấm kỵ của một bên, lại là bi ai.

Ngày hôm sau, biệt thự Vương Gia chìm trong biển lửa. Nghe nói Vương Tuấn Khải tới chơi, không kịp ra ngoài đã tử vong.
Lại nghe nói, hai người con trai Vương Gia mất tích.

Nghe nói, nơi đó sau này trở thành căn nhà ma.

Ở trong căn nhà nhỏ nằm ở vùng ngoại ô Bắc Kinh.
Cậu trai trẻ ngồi tựa trên giường, chân tay bị xích sắt khoá chặt lại ngẩn ngơ nhìn cánh chim ngoài cửa sổ. Người đàn ông anh tuấn đứng bên cạnh, nhìn cậu cười thật dịu dàng, dịu dàng, dịu dàng đến ớn lạnh!

Cấm kỵ!

----------



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net