Chap 13 : Ở chung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin lỗi m.n vì ra trễ nha :))
Thôi giờ thì vô truyện nào

______________________________

Dương Hân Hy hậm hực dậm chân, mặt cay cú mà bỏ đi mất dạng. Lòng cô ta cư nhiên tổn thương xen lẫn chút mất mát... Nhớ lại lúc 2 bên gia tộc Vương - Dương quyết định đính ước, thực sự Dương Hân Hy đã rất vui mừng. Nhưng với Vương Nguyên thì lại ngược dòng, thẳng thừng dập tắt luôn niềm mong mỏi bấy lâu ấy, cậu không hề quan tâm hay ngó ngàng 1 chút gì tới cô ta cả. Bởi quan điểm của Vương Nguyên chính là phải thích, phải yêu thì mới có thể hạnh phúc được.

Tuy lúc nào cũng bị hắt hủi, nhưng Dương Hân Hy vẫn luôn kiên trì mong mỏi, chờ đợi điều gì đó có thể giúp người kia hiểu ra được tình cảm trân thành của mình. Và cứ thế cô chỉ đợi, đợi và đợi cho đến lúc chứng kiến hết toàn bộ cảnh tượng vừa rồi. Anh công khai người yêu sao, Vương Nguyên? Nếu thế thì giờ cô là thứ gì chứ?

Sự xuất hiện của Dương Hân Hy làm Vương Nguyên có chút bất ngờ nhưng vẫn không làm tâm trí bị ảnh hưởng. Hiện tại, sau khi nghe cái tin như sét đánh ngang tai, đám fans cuồng 2 vị Vương thiếu gia giờ đang trong trạng thái thất vọng xen lẫn bực bội.

"Cái gì? Anh Nguyên tại sao lại thích một đứa con trai chứ?".

"Hu hu, không chịu đâu. Lại còn có hôn thê nữa. Hết hoàng tử Vương Tuấn Khải giờ lại đến cả anh Nguyên".

"Tôi không tin... Nguyên thiếu gia là gay ư?".

Những lời than thở rồi khóc lóc cứ thế rầm rộ hết cả 1 khu. Xấu hổ, Thiên Tỷ khẽ cúi gằm mặt, tự trách sao bản thân bỗng đang yên đang lành liền bị chuốc cả tấn họa vào thân. Thấy đống nữ sinh kia cứ chĩa cái nhìn viên đạn vào người, Thiên Tỷ chỉ biết vội vã giật giật tay áo Vương Nguyên, rồi nhanh chóng bảo cậu ta mau dừng hết toàn bộ mọi chuyện lại.

Hiểu ý, Vương Nguyên đành hạ giọng, 1 tay kéo theo Thiên Tỷ ra khỏi chỗ hỗn độn kia. 15 phút trôi qua, 2 người vẫn chỉ im lặng đi trong vô thức. Mãi 1 lúc sau Vương Nguyên mới chịu lên tiếng giải thích :

- Tôi xin lỗi, cái người lúc nãy thực sự đối với tôi không phải là hôn thê.

- ... tôi đâu có trách cậu.

- Không trách tôi? - Vương Nguyên bỗng dừng bước, xoay người nhìn thẳng vào đôi mắt hổ phách kia. Có chút vui mừng.

- Ừ.

- Hì, Thiên Thiên đúng thật là rất tốt. Thôi được rồi chúng ta mau vào lớp đi.

Thiên Tỷ mặc kệ để cho Vương Nguyên cứ vậy kéo mình về lớp học.

***

Hôm nay chính là chủ nhật, cái ngày để người ta có thể an nhàn mà tận hưởng nghỉ ngơi sau những ngày dài mệt mỏi. Thế nhưng cũng có nhiều chuyện xảy ra khiến ta không thể nào lường trước được. Tiêu biểu là hôm nay, khi đang bận chìm đắm trong giấc ngủ thì tự dưng tiếng chuông gọi cửa ầm ĩ làm cho Thiên Tỷ phải giật mình tỉnh giấc. Nhìn đồng hồ mới chỉ hơn 6 rưỡi, cậu vò vò cái đầu cùng với vẻ mặt khó chịu bước xuống giường, tiện tay cầm luôn cả túi rác ra ngoài.

"Hừm, sáng sớm thế này mà ai đến vậy chứ. Bực mình".

Đi đến trước cửa, đưa tay mở khóa ra, xuất hiện trước mặt cậu là 1 người thanh niên cao lớn, chiếc mũ lưỡi trai anh ta đội kéo sụp hẳn xuống nên không thể thấy được mặt. Cậu khó hiểu nhìn, bất giác chau mày hỏi :

- Xin lỗi anh là ai vậy?

- ...

- Này anh, tôi hỏi đấy. Này !

Thiên Tỷ bắt đầu cảm thấy bực, mặt hiện giờ đã tối sầm lại. Đang định đưa tay đóng cửa thì người kia bỗng nhiên giúi cho cậu 1 hộp quà lớn, trên đó còn gắn mẩu giấy ghi "Hãy mở ra". Càng lúc càng không hiểu, cậu tò mò làm theo lời chỉ dẫn trong tờ giấy.

"Roạt... bùng". Một đống thứ lấp lánh bật ra khỏi chiếc hộp, bên trong còn chứa đựng 1 con kuma nhỏ rất xinh xắn.

- Surprise !

- Hả? Vương...Vương Nguyên - Thiên Tỷ trố mắt nhìn cái người trước mặt, ngạc nhiên đến mức tột độ.

- Hì, bất ngờ không?

- Sao cậu lại...

- Thôi được rồi, Thiên Thiên mau giúp tôi xách hành lí vào đi - Nói rồi Vương Nguyên thản nhiên cầm cái vali to bự cứ thế mà bước vào nhà.

- Hành lí gì? Tôi không hiểu.

- Thiên Thiên bị ngốc thật hay là đang giả vờ vậy. Mang hẳn cả cái vali đi không dọn đến đây ở chứ làm gì nữa.

- Dọn đến? Nhưng mà.... Này !

- Gì?

- Tôi còn chưa...

- Tôi ở phòng này nhá - Chẳng đợi Thiên Tỷ nói hết Vương Nguyên 1 mạch đi thẳng tới căn phòng ngủ đối diện, tiện tay gom tất quần áo trong túi ra treo lên giá.

- Cậu... không được. Đó là phòng tôi mà - Thiên Tỷ hốt hoảng chạy lại chỗ cậu trai vô duyên kia, đưa tay vội ngăn cản.

- Có sao, chúng ta ở chung cũng được mà. Dù gì Thiên Thiên giờ đã là người yêu của tôi rồi.

- Nhưng... chuyện đó...

- Tôi xếp xong rồi, giờ chúng ta đi ăn sáng nha.

- Hả?

Vẫn là tự ý quyết định mọi chuyện, Vương Nguyên liền lôi Thiên Tỷ tới hẳn nhà hàng để ăn sáng. Lại còn là nhà hàng cao cấp 5 sao nữa. Kể ra quen người giàu có cũng có lợi phết.

Chờ đến lúc ăn xong cũng mất tầm nửa tiếng rưỡi, bởi trong khi đi Vương Nguyên còn rủ rê Thiên Tỷ vào mấy chỗ vớ vẩn khác. Tóm lại là mất hình như là gần 1 tiếng đồng hồ rồi mới quay trở lại nhà.

Lể lả trên đường, vừa đi Thiên Tỷ vừa nghiêm túc suy nghĩ. Tự dưng hôm nay Vương Nguyên đột nhiên đến, lại còn 1 mực đòi dọn ở đây nữa làm cậu không khỏi khó xử. Nhưng khoan, nếu cậu ta ở chung với cậu, giờ chú với dì lại không có ở đây, chẳng lẽ lại...

Dường như bắt đầu nhận thấy sự nguy hiểm, Thiên Tỷ khẽ cắn môi mình rồi liếc nhìn gương mặt của Vương Nguyên. "Trông cậu ta rất là thản nhiên lại còn cười nữa... Không được ! không được ! Thiên Tỷ mày đừng có mà suy nghĩ linh tinh".

- Ủa, Tuấn Khải?

Tuấn Khải? Nghe thấy 2 chữ đấy, cậu thoát ra khỏi đống suy nghĩ vớ vẩn kia, bất giác nhìn về phía trước cửa nhà mình. Đúng là anh ta rồi.

- Sao anh lại ở đây? Còn nữa mấy cái túi này là sao? - Vương Nguyên nhíu mày nhìn anh mình, miệng liền bật hỏi.

- Đấy là hành lí của anh. Anh cũng dọn tới đây ở.

- HẢ ?? - Cả 2 người kia cùng đồng thanh kêu. Trợn tròn mắt ngạc nhiên với thất kinh. Thiên Tỷ vài giây rốt cuộc mếu máo đi, tại sao lại phải ở chung với 2 cậu thiếu gia này chứ!

Hết chap 13~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net