Chap 15 : Không thể hiểu được tâm tư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe xong câu nói chẳng có lấy 1 tia ngần ngại cứ thế bật ra từ miệng người anh trai đáng quý, mặt Vương Nguyên giờ hiện rõ 2 chữ sửng sốt to tướng.

- Anh đang nói đùa hả?

- Không.

- Vậy anh không định đính hôn với chị Nguyệt sao? Rốt cuộc là anh tính làm cái gì?

- ...

- Vương Tuấn Khải, anh mau trả lời đi chứ ! - Vương Nguyên không giữ nổi bình tĩnh liền mạnh miệng nói lớn. Cái tính lầm lì của anh trai thật sự là làm cậu không thể nào chịu nổi.

- Hiện giờ chưa thể nói ra được.

- Cái gì mà chưa thể nói? Chẳng lẽ anh...

"Cạch"

Nghe thấy tiếng mở cửa, biết là Thiên Tỷ đã về Vương Nguyên quên luôn chuyện vừa nãy hớn hở chạy tới chỗ cậu còn tốt bụng xách đồ giùm.

- Thiên Thiên đưa đây để tôi giúp cho.

- Cảm ơn cậu - Thiên Tỷ cười nhẹ với Vương Nguyên xong cũng bình thản mà đi vào trong nhà. Từ lúc gặp Hà Minh Nguyệt trong đầu cậu cứ không ngừng suy nghĩ về ẩn ý trong lời nói của cô, nghĩ nhiều đến độ khiến cho cậu gần như quên hẳn việc Vương Tuấn Khải cũng dọn đến đây ở.

Thiên Tỷ bước tới phòng khách, đụng phải khuôn mặt thanh tú của ai kia cậu liền bị bất ngờ đôi chút, song ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng mà chỉ khẽ nói :

- Tôi... mua vài món đồ bình dân thôi, không biết anh có ăn được không?

- Ừm, tôi ăn được.

- Vậy... giờ tôi vào bếp làm.

- Ừ.

"Thịch !". Lại nữa, tim cậu, mỗi lần đứng nói chuyên cùng anh đều đập mạnh như vậy. Hai má đã ửng đỏ từ bao giờ, Thiên Tỷ vội xoay người hướng tới cửa nhà bếp nhưng cái tên Vương Nguyên kia lại loi choi chạy ra ngăn cản, còn đưa tay vỗ ngực mình tự đắc.

- Hơ, Thiên Thiên không cần phải làm, để tôi trổ tài đầu bếp siêu hạng cho xem ha.

- Cậu định nấu ăn á?

- Chính xác.

- Nhưng mà tôi đã...

- Rồi rồi, giờ cậu cứ ngồi nghỉ đi, công việc bếp núc cứ để tôi làm.

Nhẹ đẩy người Thiên Tỷ xuống ghế sofa, Vương Nguyên hí hửng lấy chiếc tạp dề treo trên tường, 1 tay cầm mấy túi thức ăn đã được mua sẵn rồi đi nhanh vào trong bếp. Đã xắn tay chuẩn bị vào nấu rồi mà tự dưng Vương Tuấn Khải lại ngang nhiên đứng ra chen giữa, còn vô duyên giựt luôn cả con dao mà Vương Nguyên đang cầm trên tay.

- Để anh.

- Hả?

- ...

- Anh đang làm cái trò gì vậy? Đưa con dao kia đây!

Bực mình, Vương Nguyên hùng hổ cướp lấy cái thứ sắc nhọn trên tay Vương Tuấn Khải rồi lại tiếp tục đi thái miếng thịt nạc. Nhưng chỉ mới yên bình cắt được vài giây thì miếng thịt đã 1 phát bốc hơi ngay sang chỗ người bên cạnh.

- Anh... định chọc giận em phải không? Có để yên cho người khác làm không vậy?

- Cắt xong rồi. Đưa xào đi - Chẳng hề quan tâm tới mấy câu nói của Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải thản nhiên bưng đĩa thịt đã được thái 1 cách hoàn hảo cho cậu em trai mình.

- Anh giỡn với em đấy hả?

- Không.

- Vậy ! Xin ! Anh ! Để ! Yên ! Cho ! Tôi ! Làm ! Cái ! Đi !

Cố kìm chế cơn nóng giận đang rừng rực trong lòng, Vương Nguyên đưa tay giựt lấy đĩa thịt rồi lại quay lưng tiếp tục công việc nấu nướng. Tuy nhiên...

5 phút sau...

- Cái này đừng cho nhiều muối... Cái này xào thế thì sao chín được... Thôi đưa anh đây làm.

Chính xác mới chỉ được 4 phút 25 giây bình yên, Vương Tuấn Khải lại vô tư chen chân vào. Hắc tuyến giờ đã nổi đầy trán, cuối cùng cũng không thể nhẫn nhịn nổi nữa Vương Nguyên dần xiết tay thành nắm đấm quay ra nói rất là "nhẹ nhàng" với ông anh trai của mình:

- Vương Tuấn Khải, anh... là muốn đánh nhau đúng không?

- Không.

- Dừng ngay kiểu trả lời mỗi 1 từ "không" ấy đi. Anh có tin em giáng luôn vào mặt anh 1 cú ra trò không hả? - Vừa nói cậu vừa túm lấy cổ áo Vương Tuấn Khải, dí cho anh 1 cái nhìn đầy hận thù.

Bị dọa cho như thế nhưng Vương Tuấn Khải cũng chẳng thể hiện vẻ sợ sệt, vẫn thản nhiên trưng bộ mặt lạnh, nhìn người đối diện đầy khiêu khích.

Thời khắc yên bình tại phòng khách...

Thiên Tỷ giờ đang chờ cơm từ 2 người kia nấu. Cũng tại lúc nãy, Vương Tuấn Khải bảo cậu cứ ngồi ở yên đây để anh ấy với Vương Nguyên đi chuẩn bị bữa cho. Vậy nên, Thiên Tỷ vẫn rất ngoan ngoãn ngồi trên sofa thư thản xem Tivi.

- Lâu quá, chắc 2 anh em họ đang hăng tay với nhau làm nhiều món. Chờ 1 lúc nữa vậy.

Quan sát đồng hồ trên tường thấy vẫn còn sớm, Thiên Tỷ yên phận đi xem Tivi tiếp. Trên phòng khách yên bình là vậy thật ngược hẳn với những gì đang xảy ra trong căn bếp kia, 1 cuộc chiến tranh nảy lửa vẫn đang tiếp diễn...

1 giờ chiều...

Thức ăn dần dần được dọn lên, qua tay nghề của 2 vị Vương thiếu gia mấy món ăn bình dân bỗng chốc trở thành những thứ sơn hào hải vị. Thiên Tỷ có phần tròn mắt kinh ngạc, nhẹ gắp lấy miếng thịt từ đĩa đối diện ăn thử.

- Ừm, ngon quá ! 2 người chắc là...

Có thể nói chính bởi món ăn ngon hơn rất nhiều so với những gì cậu tưởng tượng nên tâm trạng cũng theo đó mà tốt hơn. Mang ý vui vẻ định nói tiếp nhưng hai bản mặt cau có kia nhanh chóng làm cho cậu khựng lại.

- Hai cậu sao vậy? Tôi có nói gì sai à?

- Hả? À không Thiên Thiên có nói sai gì đâu.

- Ừ. Vậy tôi ăn đây.

***

Những tia nắng đầu tiên dần chiếu xuống từng ngũ quan cân đối trên khuôn mặt của cậu con trai nhỏ nhắn. Dường như bị ánh sáng mặt trời làm chói, Thiên Tỷ liền khó chịu bật dậy. Đưa tay sờ sờ cái cổ họng đã khô khốc, cậu khẽ chân bước xuống giường, rón rén đi qua chỗ Vương Nguyên vẫn còn đang ngủ say. Cái này là do tính ngang bướng của Vương Nguyên thôi, cứ 1 mực đòi ở chung phòng với Thiên Tỷ đến cùng. Cũng chẳng còn cách nào khác cậu đành cho Vương Nguyên dải đệm nằm ngay cạnh giường mình. Còn về phần Vương Tuấn Khải, cư nhiên an phận dọn ở phòng chú, dì Thiên Tỷ.

Đóng cửa phòng xong, cậu gần như giật bắn mình khi thấy Vương Tuấn Khải đang lù lù ngồi 1 mình ở ngoài phòng khách, hình như anh đang nhắn tin chăm chú với ai. Chắc hẳn là với Hà Minh Nguyệt rồi.

- Dậy rồi hả? - Dù đang nhìn vào màn hình điện thoại nhưng anh vẫn có thể phát hiện ra là có người.

- Tại... tôi khát nước... nên mới dậy.

- Qua đây - Anh hất mặt ý chỉ cậu ngồi xuống sofa.

- Ừm.

Như 1 chú mèo con nghe lệnh của chủ nhân, cậu bước chậm về phía Vương Tuấn Khải. Thiên Tỷ từ sau khi cha mẹ mất vốn đã trầm tính giờ lại cộng thêm cái tính lạnh lùng, ít nói của người kia nữa càng khiến cho không gian trở nên yên tĩnh hơn bao giờ hết.

- Ừm,... anh đang làm gì vậy? - Ngồi ngượng nghịu 1 lúc cậu mới dám lên tiếng hỏi.

- Không có gì, chỉ là mẹ tôi nhắn.

- Ra là mẹ nhắn.

Thiên Tỷ cảm thấy có chút vui mừng khi mà nghe câu trả lời từ anh. Không phải là Hà Minh Nguyệt, đó chỉ là mẹ. Thật tốt.

- Cậu cười gì vậy?

- À... tôi đâu có.

- Ừm... Thiên Thiên... Thiên Thiên... - Cái giọng ngái ngủ của Vương Nguyên tự dưng phát ra lại còn luôn miệng gọi tên Thiên Tỷ khiến cậu không khỏi xấu hổ, lập tức muốn che mặt đi.

- Thiên Tỷ, nhìn qua bên này.

- Hả?

Lại 1 lần nữa nghe theo Vương Tuấn Khải, cậu ngoan ngoãn xoay người lại, ngạc nhiên đón nhận lấy nụ hôn từ phía người đối diện. Nó không sâu mà rất đỗi ôn nhu. Từng giây phút hôn ấy, cậu đều cảm nhận được sự dịu dàng. Không lẽ anh... cũng thích cậu? Vậy còn Hà Minh Nguyệt?

Hết chap 15~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC