Chap 29 : Quyết định của Vương Tuấn Khải

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Xin lỗi? - Vương phu nhân bất giác nhíu mày, sâu trong đôi mắt thoạt nhìn càng sắc bén khiến cậu sợ.

- Cháu... cháu thật sự xin lỗi... - Khó xử, ngoài 2 chữ xin lỗi ra, Thiên Tỷ chẳng còn biết nói gì với người phụ nữ trước mặt nữa.

- Vậy ý cậu là muốn bị đuổi khỏi trường phải không? Hừm, thật là 1 quyết định không khôn ngoan.

- ...

- Nhưng mà... dù thế nào đi nữa ta cũng không để 2 đứa nó gặp lại cậu đâu.

- Dạ? - Câu nói này khiến người Thiên Tỷ lập tức kích động.

- Chưa hiểu sao? Cậu vẫn sẽ bị đuổi khỏi trường và... sẽ không bao giờ được phép gặp 2 đứa nó nữa.

- Phu nhân...

Biểu tình mở to mắt sửng sốt càng thể hiện rõ việc Thiên Tỷ thực sự không tin nổi những gì mình vừa nghe. Hai lựa chọn bà ấy đưa ra, dù quyết định thế nào thì cậu vẫn chẳng có cơ hội được ở bên cạnh Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên. Nếu đã như thế thì Vương phu nhân còn hỏi cậu làm gì chứ? Điều này... không phải là vượt mức quá đáng sao?

- Ngày mai cậu không cần phải đến trường nữa. Toàn bộ hồ sơ học bạ ta sẽ chuyển lại cho người nhà cậu.

Từ tốn nói từng câu xong xuôi, Vương phu nhân liền đứng phắt dậy, rất bình thản bước ra khỏi quán rồi 1 mạch đi đến chiếc ôtô đen đã được đám vệ sĩ mở cửa sẵn.

Thất thần nhìn chiếc xe sang trọng kia đi khuất, Thiên Tỷ chẳng còn biết làm gì ngoài việc ngồi đơ tại đó, nỗi buồn dần xâm chiếm lấy toàn bộ tâm tư cậu. Rốt cuộc là bản thân này không thể nào có được cái thứ gọi là hạnh phúc. Không thể nào...
...

"Kính...coong"

- Chắc Thiên Thiên về đấy. Anh thôi lo quá đi Tuấn Khải.

- Ừm - Vương Tuấn Khải gật đầu nhẹ, cũng nghĩ rằng Thiên Tỷ đã về liền xuống bếp mang đồ sáng lên.

- Á ! Mấy người mau bỏ tôi ra !!

- Gì vậy? - Nghe thấy tiếng kêu inh ỏi của Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải vội vàng chạy ra xem liền bị tên vệ sĩ giữ lấy người.

- Có buông tôi ra không thì bảo!? Mấy người muốn chết hả?

- Nhị thiếu gia, tôi chỉ làm theo lời bà chủ. Mong cậu thứ tội. Còn Vương thiếu gia...

- Tôi không đi - Ngữ khí của Vương Tuấn Khải như toát ra luồng khí cực lạnh làm đám vệ sĩ đứng quanh đó cũng phải rùng mình.

- Cậu chủ... chúng tôi thực xin lỗi. Mấy người ! Mau trói 2 người họ lại !

- Buông tôi ra ngay !! Ai cho phép các người làm vậy !!

Đạp tứ tung bốn phía, Vương Nguyên dùng hết sức gồng mình thoát khỏi đám vệ sĩ nhưng vì bọn họ quá đông nên cuối cùng vẫn là bị trói chết lại. Khỏi nói về Vương Tuấn Khải nữa, bởi tình trạng hiện giờ của anh cũng giống hệt với Vương Nguyên rồi. Áp giải xong xuôi 2 vị Vương thiếu gia lên xe, 1 người trong đám áo đen vội vàng gọi lại cho Vương phu nhân.

- Thưa phu nhân. Chúng tôi đã hoàn thành xong rồi. Đang mang 2 cậu chủ về Vương gia.

- Tốt. Nhanh chóng đưa 2 đứa nó về gặp ta.

- Vâng. Tôi biết rồi.

------------------------------------------------------

- Mẹ, con biết mình đang làm gì. Hơn nữa con cũng đã trưởng thành rồi, con có quyền quyết định việc của con. Xin mẹ đừng ngăn cản.

"Chát"

Tiếng tát chói tai bỗng chốc vang lên khiến đám người hầu cũng phải nín thở im lặng. Bàn tay Vương phu nhân run run trên không, đây là lần đầu tiên bà tức giận như vậy khi nghe những lời nói của Vương Tuấn Khải.

- Ta rất thất vọng vì con. Gia đình này và cả gia tộc này tất cả đều trông chờ vào con như thế. Vậy mà chỉ vì thằng nhóc đó mà con dám vứt bỏ quyền lợi của mình đi. Thật mù quáng !

- Mẹ, con...

- Ta không muốn nghe thêm gì nữa.

Tình hình càng lúc càng căng thẳng, Vương Tuấn Khải bèn nín lặng 1 lúc để mẹ mình có thể trấn tĩnh bản thân rồi lại dứt khoát tiếp tục nói.

- Từ bé con đã luôn luôn nghe theo mẹ, còn bây giờ xin mẹ hãy để con quyết định mọi chuyện - Nói rõ ràng từng câu, ánh mắt anh hiện rõ 2 chữ "quả quyết".

- Con... Ừm... thật không ngờ thằng nhóc đó lại khiến con trở nên như vậy. Ta... đã quyết định đuổi cậu ta khỏi trường Thảo Xuyên rồi.

- Mẹ nói gì? - Khuôn mặt Vương Tuấn Khải dường như có chút biến sắc, anh mở tròn mắt nhìn mẹ mình.

- Ta chỉ muốn tốt cho con. Không có ý gì khác.

- Mẹ... mẹ không được làm vậy. Thiên Tỷ không có tội gì cả.

- Ý ta đã quyết rồi. Cậu ta phải bị đuổi khỏi trường - Ánh mắt sắc bén lại 1 lần nữa nhìn thẳng con ngươi của Vương Tuấn Khải khiến anh không thể phản bác được gì.

- ...

- Tiểu Khải, nếu con đồng ý bỏ thằng nhóc đó thì ta sẽ để nó đi học lại ở trường, sẽ miễn học phí 2 năm cho cậu ta luôn. Cả vụ việc lần trước ta cũng sẽ bỏ qua mọi lỗi lầm cho con.

- ... Con...

- Khải... - Hà Minh Nguyệt từ cửa phòng bước vào, có thể nhìn rõ đôi mắt đã sưng đỏ vì khóc quá nhiều của cô.

- Nguyệt? Sao con vào đây?
- Con muốn chuyện với Khải chút. Khải... xin anh hãy nghe lời mẹ đi. Được không?

- ...

Nhìn khuôn mặt như chẳng còn sức sống của Hà Minh Nguyệt, trong lòng Vương Tuấn Khải có chút xót thương. Sau 1 hồi đấu tranh tâm lí kịch liệt cuối cùng anh cũng đưa ra được quyết định.

- Con... nghe theo mẹ.

- Khải... - Hà Minh Nguyệt ngạc nhiên quay sang nhìn người con trai đứng cạnh, ánh mắt không khỏi vui mừng.

- Thật sao Tiểu Khải? Rất tốt, vậy ngày kia con với Hà Minh Nguyệt hãy đi Mỹ 2 năm đi rồi quay trở lại đây.

- ...

"Cạch"

Đưa tay xoay nắm cửa, hiện ra trước mắt Vương Nguyên là bản mặt chẳng cảm xúc gì của Vương Tuấn Khải, theo sau đó là gương mặt đã đỡ xanh xao của Hà Minh Nguyệt, còn thấp thoáng thấy được nụ cười ẩn hiện của cô.
Vương Nguyên nhíu chặt mày không hiểu. Vội vã đi đến chỗ anh trai mình thì Vương Tuấn Khải liền khẽ ghé tai cậu rồi nói :

"Hãy thay anh chăm sóc Thiên Tỷ thật tốt".

Hết chap 29~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net