Chap 41 : Lại đi dự tiệc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hoan nghênh thiếu gia Vương Nguyên và công tử Lưu Chí Hoành đã đến".

Ông quản gia mặc bộ vest đen phẳng phiu, cung kính cúi chào 2 vị công tử hiện trước mặt (trừ cậu). Còn Thiên Tỷ, đứng trước cánh cổng đồ sộ của nhà họ Hà mà cậu cảm thấy hồi hộp tới nghẹt thở. Bước qua chiếc cổng vĩ đại này chính là 1 thế giới khác, thế giới mà bản thân cậu luôn luôn không có chỗ đứng.

Tâm trạng hồi hộp, căng thẳng trong suốt quãng đường đi tới bỗng nhiên biến thành sự nhút nhát, đắn đo, cậu bất giác núp sau lưng Vương Nguyên, tay còn khẽ nắm vạt áo Chí Hoành.

- Thiên Thiên sao vậy?

- Có lẽ tôi không nên tới đây - Thiên Tỷ lại bặm môi, miệng khẽ nói với Vương Nguyên.

- Sao lại không nên, Thiên Thiên cứ vào đi không phải lo.

- Đúng đó, em mau vào đi. Mọi người chắc tới đông đủ rồi đấy - Chí Hoành bên cạnh cũng vội trấn an Thiên Tỷ rồi kéo cậu bước nhanh qua cổng.

- Ớ này, ai cho cậu kéo Thiên Thiên đi trước tôi hả? - Vương Nguyên gọi với theo Chí Hoành, chân cũng nhanh chóng chạy vào ngôi biệt thự.

Tuy hoàng hôn đã buông xuống nhưng Thiên Tỷ lại cảm thấy mọi thứ trong đây dường như đang rực sáng. Bao quanh biệt thự đều có gắn vài chục bóng đèn sao nhấp nháy, thảm cỏ trải rộng xung quanh cũng được nó làm cho nổi bật. Không những vậy, đài phun nước mỹ lệ được đặt ở giữ trung tâm sân giờ đang tỏa sáng lung linh dưới ánh đèn màu bắt mắt. Mỗi nơi mang mỗi kiểu trang trí riêng biệt, khi kết hợp tất cả lại sẽ tạo nên sự hài hòa đến đẹp mắt.

Người được tới dự cũng diện cho mình những bộ đồ sang trọng và lịch thiệp, mà lại nói đến trang phục nữa liền khiến Thiên Tỷ cảm thấy thật ngại. Nơi đây, ngay cả người phục vụ cũng còn mặc trang trọng hơn cậu. Xấu hổ, Thiên Tỷ khẽ cúi mặt, trong đầu chợt nghĩ lại cái lí do vớ vẩn khiến mình đồng ý đi lúc mấy tiếng trước.

4 giờ trước...

Dần mở mắt lên nhìn trần nhà, Thiên Tỷ bất giác ngồi bật dậy rồi đưa tay xoa xoa 2 bên thái dương. Đến khi định thần lại, cậu mới ngỡ ngàng liếc nhìn xung quanh phòng, đập vào mắt đầu tiên chính là khung cảnh trống vắng của phòng y tế.

Chau mày khó hiểu, Thiên Tỷ bỗng nghĩ lại sự việc xảy ra trước đấy. Cậu chỉ nhớ đoạn cô bạn nào đó đã đưa nước cho mình uống rồi 1 phát ngất xỉu luôn, còn chuyện tiếp sau đấy thì chịu, chẳng biết gì nữa. "Mà thôi, nghĩ thêm chỉ tổ đau đầu lại, tốt nhất là dừng". Suy nghĩ tích cực, Thiên Tỷ liền mặc nhiên bước xuống giường rồi trở về lớp. Tầm này chắc đã gần 3 giờ chiều. Mà 3 giờ chiều á? Vậy hóa ra cậu đã ngủ hơn 4 tiếng lận. Buổi học chiều hôm nay thế là mất.

Lủi thủi đi trên hành lang, dù không muốn tò mò nhưng cậu vẫn còn chưa hết thắc mắc rốt cuộc là ai đã đưa cậu tới phòng y tế, chắc chắn không thể là cô bạn kia được. Không lẽ là...

"Vương Tuấn Khải... "

Bất giác bị cụm đầu vào lồng ngực rắn chắc, Thiên Tỷ vội vàng ngẩng mặt lên thì là anh ấy.

- Tỉnh rồi... à không có gì - Định là hỏi cậu nhưng chợt nhớ ra tình trạng hiện tại giữa mình với Thiên Tỷ nên Vương Tuấn Khải liền nhanh chóng sửa lời.

- Xin lỗi anh. Tôi... đi trước đây -Nhanh chóng bỏ đi, trong lòng cậu thực sự đã quyết định từ bỏ hết tình cảm với anh, cho nên việc tốt nhất hiện giờ là tránh mặt.

Tự nhiên thấy thái độ dửng dưng của Thiên Tỷ, Vương Tuấn Khải không khỏi khó hiểu nhưng cũng chẳng đuổi theo cậu. Người chỉ đứng bất động mà nhìn theo bóng lưng Thiên Tỷ khuất dần.

Ngay sau vụ chạm mặt, Thiên Tỷ lại bắt gặp luôn Vương Nguyên.

- Thiên Thiên đi đâu mà tôi tìm mãi không thấy vậy? Có biết tôi lo lắm không hả?

- À, tôi... - Thiên Tỷ kinh ngạc nhìn bộ dạng thở dốc của Vương Nguyên. Không biết có nên kể chuyện mình bị ngất rồi tự dưng nằm ở phòng y tế không.

- Có phải tên Kim Tử Kiệt lôi Thiên Thiên đi đâu đó rồi đúng không? Cái tên chết tiệt này ! - Nắm chặt tay đầy bực tức, Vương Nguyên cứ lẩm bẩm mà chửi thầm tên họ Kim kia.

- Á, không phải đâu. Không phải đâu mà. Tôi đâu có gặp Kim công tử - Thiên Tỷ vội vã xua tay lia lịa để. Không muốn Vương Nguyên hiểu lầm rồi tức giận.

- Thiên Thiên nói thật chứ?

- Thật mà.

- Thôi được rồi. À, mà tối nay Thiên Thiên cùng tôi đi dự tiệc nhá. Là buổi tiệc đứng ở nhà chị Nguyệt - Nhanh chóng bỏ bộ mặt kinh khủng ban nãy, thái độ Vương Nguyên liền chuyển ngay sang vui mừng.

- Dự tiệc? Tôi... tôi không đi đâu.

- Không đi? Tại sao?

- Tôi không thích hợp. Với lại...

- Tôi còn chưa nguôi giận chuyện khi nãy đâu đấy - Cắt luôn lời cậu, Vương Nguyên lại nhíu mày nhìn, ý là : "Nếu không đi thì tôi sẽ giận tiếp đó".

- Tôi... thôi được.
....

Toàn bộ câu chuyện là vậy. Cậu chính là bị ép buộc tới đây.

"Sao lại có người ăn mặc như thế mà tới nhỉ".

"Hay là người hầu?".

Tiếng chỉ trỏ, bàn tán liền kéo Thiên Tỷ trở về thực tại. Mấy bà phu nhân quanh đó cứ nhìn cậu chằm chằm như thể sinh vật lạ rồi buôn chuyện. Ngại ngùng, Thiên Tỷ cố gắng lách người đi thật nhanh để không ai chú ý mình. Thế nhưng lời nói mỉa mai đằng sau lưng cứ văng vẳng không ngừng bên tai khiến cậu càng xấu hổ hơn.

Mải cúi đầu nấp sau lưng Chí Hoành và Vương Nguyên, giờ cậu mới nhận ra bản thân hiện đang đứng gần chiếc bể bơi cực kì vĩ đại, xung quanh nó còn được lát 1 hàng dày đá cẩm thạch. Tiếp đến là hàng loạt mấy chiếc bàn ăn được dàn đều cạnh 2 bên bể bơi với bày biện đủ loại món đồ sơn hào hải vị. Quả đúng thật là bữa tiệc dành cho giới thượng lưu và... đương nhiên cậu không bao giờ phù hợp với nó...

Hết chap 41~

Chap này nhàm kinh khủng, chủ yếu toàn là đi tả =]]]
Sorry m.n nha. Au hứa chap sau sẽ kịch tính hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net