Chap 56 : Từ bỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Cậu đang nói cái gì vậy? Còn hỏi tôi nữa? Nếu cậu buông tha cho họ đương nhiên là sẽ tốt hơn - Chống 2 tay lên hông, Hạ Tường Anh cứ thế nạt nộ, cũng bất chấp hình tượng tiểu thư mà giận dữ nhìn cậu đầy thù hằn.

- ... Tôi không muốn quan tâm. Dù là tay ba nhưng... tôi thực sự thích cả 2 người họ. Cuộc sống của tôi không thể thiếu Vương Nguyên hoặc Vương Tuấn Khải - Thiên Tỷ rành mạch nói từng câu, ánh mắt nhìn cô gái phía trước không hề có chút sợ hãi, yếu đuối.

- Cậu ! Đồ tham lam ! Tôi chưa từng thấy loại người nào mặt dày như cậu.

- Tôi đi đây - Mặc kệ những lời nói của Hạ Tường Anh, Thiên Tỷ mặc nhiên xoay người bước đi.

- Đứng lại đó cho tôi !

- ...

- Cứ cho là 2 bọn họ đồng ý sống tình cảm tay ba vậy đi. Nhưng chẳng lẽ sau này cậu định tiếp tục để tim mình chia ra thành 2 phần sao? Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên chắc chắn không thể nào mà chịu đựng mãi như thế được.

Từng câu, từng chữ cô ta nói, Thiên Tỷ đều cảm thấy rất đúng. Phải, tình yêu tam giác là đau khổ, là bi thương nhưng biết sao được, cậu thật sự rất "yêu" họ. Là "yêu" chứ không chỉ đơn thuần là "thích" nữa rồi. Thiên Tỷ cứ thế lặng im, khuôn mặt bất giác trùng xuống, lặng lẽ nhìn theo cử động của đôi chân mà rời khỏi đó.

"Tuấn Khải, Vương Nguyên từ giờ 3 chúng ta có lẽ... không nên gặp nhau nữa".

--------------

Thiên Tỷ sáng sớm đã mệt mỏi mang khuôn mặt thiếu ngủ xuống dưới nhà khiến dì với chú cậu kì thực là bị dọa cho sợ chết khiếp. Hai bên mắt Thiên Tỷ giờ thâm đen hệt như con gấu trúc, thần sắc tiều tụy lại giống 1 kẻ đang bị nghiện ngập triền miên.

- Trời ơi ! Con sao vậy Thiên Tỷ? Sao mặt bơ phờ quá thế ! - Dì cậu bất giác nâng cằm lên soi xét kĩ khuôn mặt mệt đến tội của Thiên Tỷ.

- Con... không sao. Dì đừng lo - Cậu xua tay, miệng cố gắng gượng cười lên.

- Không sao gì, chú thấy con trông mệt mỏi quá rồi. Mắt còn thâm nữa, con mất ngủ hả? - Bỏ tờ báo đang cầm xuống, giờ tới lượt chú cậu hỏi han.

- Con... vâng, cũng tại dạo này nhiều chuyện xảy ra quá.

- Nhiều chuyện xảy ra? Chuyện gì vậy? Hay là bạn bè lại bắt nạt con nữa - Dì cậu kinh ngạc hỏi.

- À, không. Thôi, con đi học đây. Tạm biệt chú, dì.

- Nhưng con vẫn chưa ăn sáng mà Thiên Tỷ.

- Không cần đâu ạ. Con đến căn tin mua là được rồi dì - Thiên Tỷ vội vã xỏ giầy vào, cậu hộc tốc bước đến mở cửa. Lại len lén quan sát xem có xe của Vương gia đậu không, bởi bình thường, Tuấn Khải và Vương Nguyên mỗi sáng đều sẽ tới đón cậu đi học.

Có vẻ như không có xe.

Thiên Tỷ mang ý nghĩ đó rồi nhanh chóng chạy vụt ra con đường quen thuộc. Cậu hớt hải phi 1 mạch tới trước cổng Thảo Xuyên. Cứ tưởng sẽ được thư giãn trong giây phút bình yên ai dè đâu...

"Brừm ! Két..."

- Hey, hội trưởng mới.

- Ai vậy? - Xoay người nhìn chiếc môtô khủng dựng ở phía đằng sau, Thiên Tỷ tròn mắt kinh ngạc, đảo hướng lên nhìn kẻ đang đội chiếc mũ đỏ che hẳn cả khuôn mặt đó.

- Là tôi. Kim Tử Kiệt.

- Kim công tử!? Cậu... đi xe môtô thế này không sợ bị nhà trường phạt à?

- Sao phải sợ. Cứ phạt tôi thoải mái. Với cả, sáng nay đi ăn sáng cùng tôi đi - Kim Tử Kiệt hớt tóc lên làm màu, lại nhếch khẽ nụ cười đầy ma mãnh rồi đưa ánh mắt cún con lên nhìn Thiên Tỷ.

- Ăn sáng cùng? Giờ không được đâu.

- Không đi sao? - Hắn hỏi kĩ lại lần nữa.

- Ừ.

- Chẳng lẽ em lại quên mất việc cảm tạ tôi rồi à? - Chống cằm nhìn Thiên Tỷ, đáy mắt Kim Tử Kiệt hình như có chút gian tà.

- Cảm tạ? ... tôi quên mất.

- Vậy đi thôi. Mau lên xe.

- Tôi không lên xe đâu - Thiên Tỷ cau mày nói.

- Ok, không lên cũng được.

Kim Tử Kiệt khẽ nhún vai, cũng mau chóng cất xe rồi kéo cậu thẳng đến căn tin trường. Hắn chạy đến quầy bán đồ ăn, liền 1 lúc mua hẳn mấy cái bánh mì kẹp thịt, lại còn thêm cả 2 cốc nước quả ép đầy ự.

- Mua nhiều vậy, tôi không có ăn hết đâu.

- Chả sao, không ăn hết thì vứt thôi. Thùng rác đằng kia kìa - Vừa nói hắn vừa nhe nhởm cười nhìn cái thùng rác.

- Được rồi, được rồi, tôi ăn. Vứt... phí lắm.

- Vậy được.

- Sao cậu không ăn? - Thiên Tỷ vừa hỏi vừa thản nhiên cắn 1 miếng nhai trong miệng.

- Em mất ngủ hay sao thế?

- À... Thực ra... Cũng có khó ngủ một chút.

- Mặt em nhìn cứ như con gấu trúc xổng chuồng ấy - Kim Tử Kiệt đưa tay nhẹ nâng cằm cậu, soi xét kĩ khuôn mặt Thiên Tỷ. Cũng phải công nhận 1 điều là rất giống gấu trúc.

- Kệ tôi... không cần Kim công tử phải lo.

- Đừng có gọi Kim công tử nữa, gọi tôi là Tử Kiệt đi.

- Mệt... tôi không muốn gọi.

- Không gọi thật hả?

- Ừ.

Kim Tử Kiệt lại hỏi kĩ, bàn tay đang giữ cằm cậu đột nhiên xiết chặt. Đôi mắt ranh ma của hắn bất giác dừng trên đôi môi dính đầy vụn bánh kẹp của cậu. Miệng khẽ mỉm cười, hắn nói :

- Em lúc nào cũng ngang như cua ấy. Thật không chịu nổi.

- Cậu chê tôi? Sao cậu...

Còn chưa định hình mình nên nói gì thì cái tên kia đã nhẹ nhành ướm lên trán cậu 1 cái hôn.

- Kim Tử Kiệt !!

Giật mình, giọng nói của ai đó khiến Thiên Tỷ như có phản xạ mà vội vã đẩy người Kim Tử Kiệt ra. Là Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải, gặp họ mất rồi.

- Hai vị Vương công tử đây. Có chuyện gì hả?

- Chuyện cái gì mà chuyện. Ai cho cậu đưa Thiên Thiên tới đây ! - Vương Nguyên tức giận nắm cổ áo Kim Tử Kiệt, cứ thế ném cho hắn 1 cái nhìn đầy thù hận.

Còn Vương Tuấn Khải thì thuận tay kéo Thiên Tỷ về phía mình, mắt cũng lạnh lùng liếc nhìn kẻ kia.

- Chỉ là đi ăn sáng cùng với hôn nhẹ vào trán thôi. Có gì đâu.

- Cái tên họ Kim kia, cậu đúng dày mặt quá đấy. Có tin tôi đấm cậu luôn ở đây không - Vương Nguyên bắt đầu rắc rắc cánh tay trái, định giơ lên đánh hắn 1 trận thì liền bị Thiên Tỷ chắn ngang.

- Thiên Thiên làm gì vậy?

- Cậu ấy không có lỗi. Là tôi rủ Kim Tử Kiệt đi.

- Sao Thiên Thiên...

- Tôi phải đi với Kim Tử Kiệt chút. Đừng đánh cậu ấy.

Thấy thái độ kì lạ của cậu, Vương Tuấn Khải ngay lập tức chau mày:

- Thiên Tỷ, em sao vậy.

- Tôi... tôi không.... Mình đi thôi Kim công tử.

Hết chap 56~

Hôm nay tung hứng au cho ra liền 2 chap luôn ^^ mà nói trước chap sau là hoàn nhá

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net