Chap 9 : Mưa sao băng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở mãi trong phòng y tế cũng thật chán. Thiên Tỷ khẽ thở dài ngán ngẩm vài hơi rồi đưa tay lên xoa xoa chỗ vết thương đã được băng bó.

- Thiên Thiên thấy chán hả? - Vương Nguyên thấy được biểu hiện của Thiên Tỷ, buộc miệng hỏi luôn 1 câu.

- Ừm... cũng hơi chán.

- Hay để tôi đưa Thiên Thiên ra ngoài nha.

- Ra ngoài? Ừm, cũng được, cảm ơn cậu.

- Vậy để tôi qua đỡ cậu.

Đoạn nói xong, Vương Nguyên nhanh chân đến bên giường, cẩn thận dìu Thiên Tỷ bước xuống rồi đi ra khỏi phòng y tế.

Khuôn viên trường xung quanh hẳn im ắng, Thiên Tỷ trước đó vẫn chưa qua đây thử, nên thấy mọi thứ quả thực rộng quá mức so với tưởng tượng ban đầu. Thiên Tỷ cứ vui vẻ ngắm nhìn nơi mình đang đặt chân, không hề hay biết rằng Vương Nguyên vẫn luôn nhìn cậu chằm chằm cảm khái.

- Thiên Thiên đi dựa vào tôi này, cẩn thận chút kẻo lại ngã bây giờ - Vương Nguyên vòng tay qua eo Thiên Tỷ, tay còn lại giữ cho người cậu đứng vững. Từng động tác đều thể hiện sự quan tâm.

- Ừ, được rồi - Thiên Tỷ cũng cười nhẹ cảm kích lại Vương Nguyên.

- Thiên Thiên cười rồi?

- Có gì ngạc nhiên lắm à?

- Có chứ, mãi tôi mới thấy cậu cười đấy.

- ...

- À mà tối mai nghe nói có mưa sao băng đó. Nếu Thiên Thiên đỡ rồi thì tôi với cậu sẽ cùng lên tầng thượng trường để ngắm được không?

- Có sao băng? - Thiên Tỷ mở to mắt ngạc nhiên, cậu chưa bao giờ thấy tận mắt sao băng rơi cho nên cũng có phần thích thú với lời đề nghị của Vương Nguyên.

- Ừ, Thiên Thiên đi nhá.

- Ừm... cũng được. Tôi sẽ đi xem.

- Tốt quá ! Vậy hẹn 10 giờ ở cổng trường nha - Miệng Vương Nguyên bất giác lại nở nụ cười tươi, hớn hở nói với Thiên Tỷ.

- 10 giờ? Trường có mở cổng vào giờ đấy hả? - Thiên Tỷ lại ngạc nhiên lần 2 vì theo cậu biết thì bình thường các trường khác sẽ đóng cổng sau giờ tan học buổi chiều, thế sao Vương Nguyên lại nói gặp lúc 10 giờ?

- Đúng, tại gia tộc tôi quản lí cái trường này cho nên việc đi vào trường lúc đó không thành vấn đề - Vương Nguyên vỗ vỗ ngực mình vẻ tự hào.

- Ừm, tôi biết rồi. Vậy...

- Lúc đó tôi sẽ tặng cậu 1 món quà - Vương Nguyên nói mà nháy mắt luôn với Thiên Tỷ 1 cái rõ thân mật.

Ngược lại với cậu thì chợt ngạc nhiên gấp đôi lần.

- Quà sao?

- Đúng, khi đó cậu sẽ biết.

Nghe lời nói của Vương Nguyên cũng không khỏi làm cho cậu tò mò, quả thực lòng cũng đã he hé 1 một chút mong chờ đối với thứ quà sắp tới của cậu ta, rồi cuối cùng bản thân vẫn là rất muốn chờ đợi.

***

"Reng...reng...reng"

Sau tiếng chuông kết thúc buổi học sáng. Hành lang các khu lớp lại bắt đầu đông đảo học sinh qua lại. Giờ đây tại club Âm nhạc, Hà Minh Nguyệt đang bận rộn với công việc chỉ đạo mọi người hoàn thiện bản nhạc để sắp tới biểu diễn trước toàn trường.
Cô bước chân nhẹ nhàng tới 1 cái bục hình tròn ở giữa club rồi đưa tay lấy mic :

"Các bạn thân mếm, hôm nay đã tròn 1 năm thành lập club Âm nhạc. Cảm ơn mọi người đã đến tham gia. À, tiện đây tôi cũng thông báo cho các bạn luôn, 1 giờ sáng mai sẽ có mưa sao băng. Địa điểm ngắm thích hợp nhất theo tôi đã quan sát đó là tại trường Thảo Xuyên này, đây là bí mật chỉ các thành viên mới được biết thôi đấy".

"Woa, mưa sao băng à ! Lãng mạn quá đi a~"

"Đúng đó, mình cũng chưa thấy bao giờ cả".

Thấy mọi người có vẻ rất thích, Hà Minh Nguyệt lại tiếp tục phát biểu:

"Nếu các bạn có thể kiên nhẫn đợi đến lúc đó, không chừng lời ước nguyện sẽ trở thành sự thật đấy".

Lời nói của Hà Minh Nguyệt càng khiến mấy cô nàng bên dưới bục thêm phấn khích bàn luận.
Sau khi đã kết thúc phần thông báo, hội trưởng Hà lại chậm rãi rời khỏi chỗ phát biểu. Nghĩ tới mưa sao băng, trong lòng cô thực sự cũng muốn dành thời gian cùng với Vương Tuấn Khải ngắm chúng. Bởi lẽ đã nhiều năm vậy rồi mà anh và cô vẫn chưa từng đi chơi riêng, cơ hội lần này quả là giúp ích cho Hà Minh Nguyệt.
...

Lúc này Thiên Tỷ đang tập tễnh đi trên hành lang lớp học, nhìn qua đúng thật tội. Mà cũng tại Vương Nguyên bận bịu việc gì đó trên phòng hiệu trưởng nên mới nói Thiên Tỷ chờ mình 1 lúc rồi sẽ giúp đưa cậu về nhà. Tuy nhiên, Thiên Tỷ lại muốn tự mình đi về bởi cậu không mong chuốc thêm rắc rối vào người nữa, bị đánh như vậy là quá đủ rồi.

Đi được khoảng 1 quãng hành lang, bỗng đâu thân cậu bị giữ nhẹ lấy. Xoay người quay lại, Thiên Tỷ có chút giật mình khi nhìn người trước mặt.

- Là anh?

- Vết thương vẫn chưa khỏi hẳn. Để tôi giúp cậu - Vương Tuấn Khải vẫn mang bộ mặt lạnh nói với Thiên Tỷ.

- Không cần đâu. Tôi tự lo được - Cậu lách qua người anh bỏ đi nhưng lại bị ngã nhào ra do vết thương ở chân.

- Cậu như vậy mà bảo tự lo được. Tôi đưa cậu về.

- Không, tôi không sao đâu. Anh cứ về đi.

Thiên Tỷ vẫn một mực phản đối, cậu lại bước nhanh qua người Vương Tuấn Khải, nhưng thật xui xẻo là bị vấp ngay dây giày. Cả thân cậu liền ngã, bất giác nằm đè lên người Vương Tuấn Khải, môi chạm...

1 giây..

2 giây..

3 giây..

Bốn mắt cứ thế mà nhìn nhau vài giây. Như dần ý thức được sự việc, Thiên Tỷ hốt hoảng đứng phắt dậy, đôi chân thương tích tự dưng lành lặn hẳn mà phóng nhanh như bay. Cái người nằm dưới cậu cũng ngồi dậy phủi quần áo, xong lại đưa mắt nhìn bóng dáng nhỏ bé kia khuất dần. Ý cười bỗng chốc lộ ra, kèm theo đó liền là cặp răng khểnh khiến nụ cười ai kia trở nên thực ấm áp. 

Hết chap 9~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net