Ngày thứ 4: Biến cố bất ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuấn Khải ngồi trước cửa phòng bệnh chờ người kia. Đám vệ sĩ cũng vây quanh không ít. Sau biến cố xảy ra dĩ nhiên phải đề cao cảnh giác hơn. Tuấn Khải không ý kiến. Chính là không còn tâm trạng để ý kiến. Lần nào cũng vậy, dù bị người ta nhằm đến, đồng ý để vệ sĩ bảo vệ nhưng cậu luốn có biện pháp tự mình thoát thân, ít nhất là chưa bao giờ làm liên lụy đến họ. Đây là ngoại lệ đầu tiên.

Nhất Dương nhìn cậu thiếu gia ngồi trên ghế, khuôn mặt không thể đen hơn nữa, cũng không biết phải nói gì. Nhất Dương sống nhiều năm ở quân doanh, vết thương lớn nhỏ không ít. Lần này bị đạn sượt qua, không chỉ rách da còn bị bỏng. Nhưng cũng không mấy bận tâm. Biết người trước mặt cảm thấy không thoải mái, nghĩ mình ảnh hưởng người khác, nhưng Nhất Dương vô lực an ủi...
- thiếu gia.
Nhất Dương khẽ nói 1 câu như báo cáo có mặt. Kéo tâm hồn Tuấn Khải từ nơi nào đó trở về. Tuấn Khải liếc cậu ta 1 hồi, nhìn mãi cũng không cất tiếng nào. Nhìn tay áo sơ mi vẫn loang lổ máu liền nhíu mày.
- về thôi.
Tuấn Khải nói xong liền quay người đi thẳng. Vệ sĩ lập tức trái phải, trước sau vây quanh cậu và Nhất Dương.

Vừa bước ra ngoài cổng bệnh viện, phóng viên liền vây chặt lấy mà hỏi đủ thứ. Máy ảnh như súng liên thanh nháy liên tục. Ánh sáng nhập nhằng chói mắt. Bình thường gặp nhiều vốn đã quen, hôm nay lại khó chịu vô cùng. Khuôn mặt vốn lạnh lùng của cậu giờ thêm vài phần sát khí.
Nhìn người con trai kia 1 tay bị thương vẫn phải đưa tay còn lại cản người đến gần. Tuấn Khải đứng lại. Mọi người có chút bất ngờ, nhưng sau đó nghĩ cậu đứng lại trả lời nên càng hỏi nhiều hơn.
Tuấn Khải nắm chặt 2 tay sau đó quát lớn.
- nếu các người muốn đóng cửa tòa soạn thì cứ tiếp tục.
Mọi thứ lập tức rơi vào trạng thái im lặng. Tiếng máy ảnh cũng nhỏ dần rồi dừng hẳn lại.
Khuôn mặt Tuấn Khải vẫn đanh thép lạnh lùng như cũ. Mọi người biết không thể thay đổi liền lùi lại dần, dù sao cậu cũng không phải 1 nghệ sĩ đơn thuần. Cậu còn là con trai ngài ủy viên.

Tuấn Khải ánh mắt nhìn thẳng, lạnh lùng bước lên xe, cả người toát ra hàn khí lạnh lùng. Nhất Dương đi theo cũng không nói 1 tiếng. Bình thường đều là Tuấn Khải hỏi, Nhất Dương trả lời, hôm nay cậu không lên tiếng dĩ nhiên Nhất Dương cũng không có gì để nói.

Mãi đến khi về đến nhà, cậu vẫn im lặng đi thẳng vào phòng, đang muốn đóng cửa lại thì lại nghe 1 câu nói.
- đó là nguyên tắc cơ bản của 1 vệ sĩ.
Bàn tay đã cầm đến nắm đấm của cũng dừng lại. Thấy cậu đứng im đó nhìn mình, Nhất Dương bình đạm lên tiếng.
- bằng mọi cách bảo vệ sự an toàn cho thân chủ. Đó là nguyên tắc cơ bản đầu tiên của vệ sĩ. Anh...không cần suy nghĩ quá nhiều.
- vệ sĩ...cũng là 1 con người.
Tuấn Khải nói xong liền đóng cửa lại, để lại Nhất Dương đứng đó, môi khẽ mím lại.

Tuấn Khải nặng nề năm trên giường, tâm trạng từ ngày hôm qua vẫn không có cách nào kéo lên nổi. Không chỉ vì sự việc này mà còn là vì ngày hôm nay của 10 năm về trước. Thở dài 1 hồi lại ngồi dậy, kéo máy tính trên tủ đầu giường xuống.

"Ngày 24/09/2023.
Tôi đã luôn nghĩ, bản thân sẽ thờ ơ trước mọi việc. Dù là việc gì xảy ra cũng sẽ mặc kệ, không bao giờ quan tâm, cũng như không bao giờ vì người khác mà làm việc gì đó. Giống như ngày tôi hy sinh bản thân để anh trai tôi bỏ trốn. Kết quả là anh ấy không còn quay lại. Một mình tôi ở trong căn nhà kho bốc mùi, toàn chuột và gián. Ngày ngày bị đánh đập. Lạnh lẽo, đau đớn, sợ hãi, tuyệt vọng. Đó là cảm giác tôi nhận được khi hy sinh vì người khác. Vậy mà..."

Đài Loan, ngày 24/09/2013.
Tuấn Khải từ trường đi học về, trên tay vẫn còn cầm túi bánh macaron mua từ tiệm bánh ngã tư gần trường. Cậu thề là chỉ tự nhiên nhìn thấy nên muốn mua, 1 chút cũng không liên quan đến tên giở hơi kia.
- tiểu Khải, về học rồi sao con? Mệt lắm không?
Mẹ cậu đang ngồi trên sofa xem tivi, thấy cậu bước vào liền nói. Tuấn Khải hờ hững trả lời.
- không mệt ạ.
- vậy con thay quần áo rồi xuống ăn cơm. Dì Xuân nấu cơm xong rồi.
- vâng.
Cậu vừa bước lại vừa nhớ đến người con trai kia. Hôm nay vào tiệm bánh cậu đã gặp được mẹ của cậu ấy, nhìn già hơn mẹ cậu, mặt cũng có nếp nhăn, không trang điểm, trên người cũng không có trang sức tóc cũng để 1 cách tự nhiên. Bộ quần áo không hàng hiệu còn cuốn thêm 1 cái tạp dề. Giọng nói rất ấm áp. Đưa túi bánh cho cậu. Biết cậu học cùng lớp Thiên Tỉ còn đặc biệt tặng cậu thêm 1 phần nước uống. Trên môi luôn nở 1 nụ cười hiền hậu, chẳng nhẽ đó là đặc trưng người nhà cậu ta?
Tuấn Khải bất giác quay lại nhìn mẹ mình đang ngồi xem tivi. 1 người phụ nữ gần 40 nhưng nàn da không 1 nếp nhăn, chiếc áo lụa dài mềm mại. Bàn tay thon dài đeo nhẫn vòng, đồng hồ. Trong kí ức của cậu, mẹ hình như chưa bao giờ nấu cơm, cũng chưa bao giờ làm bánh cho cậu ăn. Cùng là mẹ...tại sao lại khác nhau đến vậy?

Tuấn Khải nén tiếng thở dài, quay lên cầu thang, muốn bước tiếng lại nghe người phóng viên trên tivi nói tên 1 người.
"Trước sự hy sinh của chục người anh em, đội trưởng đội cảnh sát này, Dịch Dương Vỹ đã hoàn toàn biến mất, đến nay vẫn chưa tìm thấy..."
Tuấn Khải nhíu mày đi xuống, nhìn chằm chằm tivi. Trên tivi là 1 khu ổ chuột đổ nát, có rất nhiều cảnh sát và phóng viên vây quanh. Những chiếc cáng khênh người từ trong khu đó ra, đều là nhân viên cảnh sát đã...bị bắn chết.
Thấy cậu quan tâm mẹ cậu liền lên tiếng giải thích.
- họ đi bắt đám buôn bán ma túy nào đó. Kết quả không bắt được còn thiệt mạng toàn bộ. Đội trưởng của họ đã hoàn toàn biến mất, họ đang nghi ngờ người này bỏ trốn, hoặc đã bị đám buôn ma túy mua chuộc.
- người đó...tên là gì?
- Dịch Dương Vỹ. Hình như có con trai bằng tuổi con.
Tuấn Khải nhíu mày nhìn tấm hình chân dung của người mất tích kia. Khuôn mặt trung niên có 5 phần giống cậu bạn kia. Chẳng nhẽ...
Tay Tuấn Khải lặng lẽ siết chặt quai túi bánh, trong lòng có chút hoảng loạn khó tả. Tuy chưa bao giờ gặp người đàn ông kia, nhưng không hiểu sao trong lòng cậu có 1 niềm tin mảnh liệt đó là ông ấy không bỏ trốn, cũng không phải là người của bọn buôn bán ma túy. Có thể là vì cuộc điện thoại cậu nghe thấy hôm qua, cũng có thể là vì...cậu tin tưởng vào người đã dạy lên 1 người như cậu bạn kì lạ đó, sẽ không phải là người phản bội lại anh em đồng đội.
- ba con vừa về nhận chức ở đây đã xảy ra chuyện, thời gian tới lại mệt rồi đây. Con đi thay quần áo đi rồi ăn cơm.
Tuấn Khải không nói gì. Bước lên lầu, thay quần áo.

Cả buổi chiều hôm đó ở nhà, tâm tình không thể khá lên nổi. Nhắm mắt lại cũng không thể ngủ, trong đầu luôn là đoạn tin tức thời sự kia. Nếu như mọi người nghi ngờ như vậy, vậy cậu ta sẽ ra sao? Cậu ta làm sao để thanh minh với mọi người? Người xung quanh sẽ đối với cậu ta như thế nào?
Dù luôn tự nhắc nhở bản thân là việc này không liên quan đến mình nhưng cuối cùng vẫn là bật dậy, với chiếc áo khoác trong tủ và bước ra ngoài.

- gọi chồng cô ra đây. Trả lại chồng cho tôi. Sao lại có thể như vậy? Anh ta đem mạng sống chồng tôi đi hy sinh, giờ có thể an ổn mà sống sao? Quân vô nhân tính, đám súc sinh.
- chồng tôi thực sự không về đây. Chúng tôi không biết anh ấy ở đâu.
Tuấn Khải đứng từ xa nhìn cả đám người, từ người dân đến phóng viên, đang vây kín lấy tiệm bánh nhỏ đó. Mấy tên phóng viên không ngừng nháy máy. Còn mấy người kia thì gào khóc thảm thiết.

Người phụ nữ chỉ mấy giờ đồng hồ trước còn tươi cười bán bánh cho cậu. Hiện tại quần áo sộc sệch ôm 2 đứa con vào lòng, vừa khóc vừa không ngừng thanh minh với đám người kia.
Thiên Tỉ ôm cậu em trai nhỏ chỉ tầm 4;5 tuổi trong lòng, im lặng mà khóc. Đây là lần đầu tiên Tuấn Khải thấy cậu ấy khóc. Từ lúc quen nhau, 1 cái nhíu mày Tuấn Khải cũng chưa từng gặp ở cậu con trai này. Lúc nào cũng là 2 đồng điếu ẩn hiện với đôi mắt hổ phách trong veo...
Họ có quyền gì mà đối xử với gia đình cậu ấy như vậy? Họ mất người thân, gia đình cậu ấy cũng mất. Họ đau buồn chẳng nhẽ cậu ấy và mẹ cậu ấy lại không? Chẳng nhẽ chỉ vì không tìm thấy liền có thể quy kết người ta còn sống rồi đặt điều nghi ngờ? Nghi ngờ rồi sao? Cậu ấy có lỗi? Mẹ cậu ấy có lỗi? Người em trai vài tuổi của cậu ấy có lỗi? Họ đã làm gì có lỗi? Lỗi của họ là vì người thân của họ mất tích sao? Là vì người thân của họ có cơ hội sống sót còn người thân của các người không có. Con người đúng là như vậy. Là 1 loài động vật vô cùng ích kỷ, bản thân không có cái gì thì cũng không muốn người khác có được. Thà kéo người ta xuống chung hố với mình chứ không bao giờ cùng vui vẻ với hạnh phúc của người khác.

- tiểu Khải.
Tuấn Khải có chút giật mình quay sang.
- sao con lại ở đây?
Ba cậu bước từ trong oto ra, đứng bên cậu, tầm mắt cũng hướng về nơi cậu vừa nhìn. Lại nghe đám người ồn ào chửi bới. Ông lặng lẽ thở dài.
- cậu ấy học cùng lớp con.
Tuấn Khải lên tiếng giải thích, ánh mắt hướng về người con trai đang đứng trước mũi nhọn dư luận kia.
- ba tin Dịch Dương Vỹ. Nói chuyện với cậu ta không nhiều nhưng con người rất ngay thẳng và nhiệt huyết với nghề nghiệp.
- vậy tại sao sở cảnh sát không ai đứng ra nói giúp cho ông ấy?
- vì người chưa tìm thấy. Và...nhiệm vụ lần này chấp hành...không có lệnh của cấp trên.
- là...là sao ạ?
- cậu ta tự ý dẫn người đi mà không có lệnh của cấp trên. Dẫn đến kết cục này cậu ta dĩ nhiên phải chịu trách nhiệm. Mà hiện tại...cậu ta lại không thấy. Muốn biết chuyện gì xảy ra, cũng chỉ có thể đợi cậu ta quay về. Nếu không chẳng có ai chịu hy sinh đứng ra thanh minh cho 1 người đang bị xã hội ném đá cả. Cái gọi là dư luận...vô cùng đáng sợ.
Tuấn Khải nuốt khan nhìn người con trai kia đứng đó. Có lẽ từ giờ cậu ta sẽ biết...con người không phải ai cũng tốt như cậu ta vẫn nghĩ.

Tuấn Khải chỉ đơn giản nghĩ họ chỉ phải chịu đựng vài ngày, khi bố cậu ta quay lại hoặc là được phát hiện đã hy sinh ở đâu đó, cuộc sống của họ sẽ dần dần bình ổn. Cậu không thể nghĩ rằng, đó chỉ là mở màn của 1 bi kịch đau thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#key