10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Thiên Tỉ giật thót khi nghe có người gọi tên mình. Những kí ức đang ùn ùn kéo về ngay lập tức biến mất, theo gió phiêu tán đi. Gương mặt bình thản, có chút dịu dàng vừa rồi cũng chẳng còn, thay vào đó là cái điệu bộ không mặn không nhạt, cứ như chẳng liên quan gì đến cuộc đời của ngày thường lấp lên phía trên. Đôi lông mày nhăn lại cho thấy Dịch Dương Thiên Tỉ đang vô cùng tức giận.

Cậu thấy khó chịu khi bị người khác làm phiền vào lúc này. 

Cái đầu ong ong vừa bĩnh tĩnh giờ không khác gì quả bom hẹn giờ, có thể ngay lập tức nổ tung. Tâm trạng đã chẳng khá khẩm tí nào rồi mà còn có người bò tới kiếm chuyện thì chắc chắn cậu sẽ ngay lập tức hóa điên, có thể dọn đồ cấp tốc vào Châu Qùy sống cho đến tận cuối đời mất thôi.

Lạy chúa, thật kinh khủng, xin đừng để con trở nên như vậy

Thiên Tỉ cố gắng giữ bình tĩnh, quay đầu ngoái cổ nhìn. Sau khi xác định người gọi là Vương Tuấn Khải ngay lập tức các bộ phận kết cấu cấu tạo bên trong gần như xoắn lại thành một với nhau.

"Thiên Tỉ..." Vương Tuấn Khải có chút ngập ngừng gọi tên của Thiên Tỉ một lần nữa.

"Cậu không lo ở bên ngoài giúp mọi người còn theo tôi vào đây làm gì...Hay là cậu cũng thấy khó chịu trong người?" 

"Không...Thiên Tỉ...tôi có làm sao đâu, cậu thế nào lại thành thế này?"

"...Thời tiết thay đổi thất thường gây nên chăng?"

Cả hai câu được câu mất mà nói chuyện với nhau, bầu không khĩ bỗng chốc lâm vào cảnh "mình cùng nhau đóng băng". Thường ngày sẽ chẳng bao giờ có chuyện Vương Tuấn Khải với Dịch Dương Thiên Tỉ chịu để cho cái miệng của mình nghỉ ngơi khi bên cạnh nhau đâu. Thể chi Vương Tuấn Khải cũng kiếm chuyện hay lải nhải mấy câu vớ vẩn để rồi cuối cùng sẽ được nghe Thiên Tỉ lảm nhảm về hàng loạt các lí thuyết về đạo lý, cách sống. 

...

Từ bao giờ nói chuyện với nhau lại khó khăn thế này?

Suy nghĩ của một trong hai người hoặc có thể là của cả hai. 

Hai người họ, một người đã trót rung động, một người tâm đã rung rinh nhưng vì cớ gì không thể rõ ràng đối mặt nói thẳng với đối phương lại cứ dây dưa không rõ, dùng cái danh bạn bè che giấu? 

Phải chăng hai bên đều sợ? 

Sợ vì cả hai đều chưa xác định rõ tình cảm của đối phương, sợ mất đi người bạn từ thời thơ ấu, sợ sau này không thể ngẩng đầu quang mình chính đại nhìn mặt người mình thầm thương trộm mến. Cả hai người bọn họ đều hiểu, cái họ sự nhất chính là phải tỏ ra không quen biết với người kia!

...

"Tối nay...cậu sẽ tỏ tình đấy à?" Dịch Dương Thiên Tỉ lên tiếng phá vỡ cục diện im lặng. Để hỏi được câu này cậu đã phải trấn an bản thân rất nhiều

Cứ coi như là câu hỏi giữa bạn bè bình thường là được, không sao hết, không sao hết.

Vương Tuấn Khải đang thẫn thờ, nghe Thiên Tỉ hỏi có chút hoảng ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Thiên Tỉ là người hỏi nhưng nhìn cậu giống như chẳng màng quan tâm đối phương có trả lời câu hỏi của mình hay không. Cậu khoanh hai chân ngồi trên giường bệnh, dựa vào cái gối phía sau lưng, tầm mắt hướng ra bên ngoài ô cửa sổ. Trời cũng đã về chiều, mấy tiếng nữa thôi đêm hội tối nay sẽ bắt đầu, thời khắc cậu nhìn Vương Tuấn Khải tỏ tình cũng gần đến, tình cảm nhỏ chôn sâu bên trong của cậu cũng vĩnh viễn chết tâm. Suy nghĩ đa tình gì nữa từ nay cũng sẽ chẳng còn. 

Thế cũng được, cuối cùng cũng có lí do buông bỏ để mà yên bình sống.

Vương Tuấn Khải nhìn cậu. Thấy dáng vẻ thờ ơ của Thiên Tỉ lại đâm ra có chút khó chịu, buồn bực. Gì chứ đây là việc hệ trọng, vấn đề được cả trường quan tâm mà Thiên Tỉ không thể tỏ vẻ để ý đến nó hơn được hay sao?

"Ừ...cậu xem hôm trước tôi còn tính toán xem ai là người sẽ tỏ tình thế mà vòng quanh khắp chốn cuối cùng tôi lại là người đấy..."

"..."

"Tôi hỏi ai được không?"

 Vương Tuấn Khải đã nghĩ Thiên Tỉ chẳng chút quan tâm đến đề tài này. Cậu đang định tìm một chuyện gì đó hàn thuyên với cậu, đợi cậu thấy tốt hơn thì cùng nhau về nhà tắm rửa, thay đồ để còn đến trường hoàn thành nốt mấy hạng mục nhỏ chưa xong. 

Câu hỏi của cậu hoàn toàn nằm ngoài tầm dự đoán của Vương Tuấn Khải. Không ngờ có một ngày Thiên Tỉ lại tò mò với đối tượng yêu đương của cậu. Vương Tuấn Khải cậu đây cuối cùng cũng được quan tầm rồi!

"Eiii Thiên Tỉ, lần này không tiết lộ được rồi...tôi không dám nói với cậu được đâu...Cái này là tôi đơn phương tỏ tình với người ta, người ta có chấp nhận hay không tôi cũng không biết rõ được mà."

Vừa nói Vương Tuấn Khải vừa tiến lại phía Thiên Tỉ, ngồi ở cái ghế bên cạnh giường, đối lưng với cửa sổ, che đi một nửa khung cảnh ngoài kia. 

Trước mặt bỗng xuất hiện bóng ảnh quen thuộc, Thiên Tỉ rũ tầm mắt, nhìn vào hai lòng bàn tay đã lấm tấm mồ hôi của bản thân.

"Ai lại từ chối cậu cơ chứ. Người như cậu..." Ai chẳng thích!

"Người như tôi làm sao, cậu mau nói  xem nào, đừng có úp mở như thế"

"Quên đi" Thiên Tỉ mệt mỏi rầu rĩ đáp.

Vương Tuấn Khải chẳng cười nữa.

Cậu dựa lưng vào ghế, đầu ngửa về phía sau, mắt khép hờ, tay vòng ra sau cổ, "Lần này tôi tỏ tình là đặt một ván cược lớn, được ăn cả ngã về không, thậm chí tôi còn có khả năng mất nhiều hơn thế, mất hết..."

Dịch Dương Thiên Tỉ ngẩng đầu nhìn Vương Tuấn Khải, mắt có chút kinh ngạc, lòng lại như bị ai cào thêm một phát nữa, âm ỉ đau đớn.

Vương Tuấn Khải, cậu đau lòng vì người ta như thế...nhưng cậu nào đâu biết được tôi đau hơn cậu vạn lần. Tôi ngàn ngàn vạn vạn lần ghen tỵ với người sắp được cậu tỏ tình. Người ta có thể phân vân lựa chọn chấp nhận hay không. Nhưng với tôi, chỉ cần được nghe cậu tỏ tình, tôi sẽ chẳng đắn đo đâu, dù sau này tôi có bị cậu chê cười đi chăng nữa...

"...cho nên Thiên Tỉ à, tôi đau khổ như thế nên cậu phải hứa với tôi. Đối tượng tỏ tình của tôi có là ai đi nữa thì cậu cũng phải luôn luôn ủng hộ tôi, tôi có thất bại cũng đừng bỏ rơi tôi, không được tẩy trắng mối quan hệ của chúng ta..."

"..."

"Mau hứa đi!!!"

"Cậu điên rồi, cậu tỏ tình thất bại thì có ảnh hưởng gì đến mối quan hệ của tôi với cậu?"

"Mặc kệ, đừng dài dòng. Thiên Tỉ cậu mong lập lời thế trước trời đất đi."

Đến cuối cùng vì chiều cậu ta, Thiên Tỉ vẫn là giơ tay cao lên trời, thề với trời với đất sẽ không bao giờ bỏ rơi Vương Tuấn Khải dẫu có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.

Chỉ sợ tôi không bỏ cậu mà là chính cậu muốn ném cái tình bạn này đi, Vương Tuấn Khải à!...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net