Ánh dương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trương Chiêu thấy bản thân nó lạc lối, thấy bản thân bị những lời chê bai trên mạng nhấn chìm, thấy bản thân vô dụng sau những pha nằm xuống. Nghi ngờ chính mình mỗi khi cả đội phải dừng chân tại giải đấu nào đó. Nó cảm thấy ghét bản thân, ghét đôi tay của chính mình.

Trương Chiêu cứ nhắc bản thân thân đừng để tâm những lời nói trên mạng làm gì, ấy thế mà nó lại chẳng thể xóa những điều ác ý đó ra khỏi đầu được. Mỗi khi vào game, những điều xấu xa ấy cứ bủa vây lấy tâm trí nó, khiến nó không thể tận hưởng điều mà nó thích. Rồi những lời nói ấy biến thành chuỗi xiềng xích, kéo chặt phong độ nó xuống, khóa chặt bàn tay nó, tước đi khả năng tự do trên bàn phím của nó.

Tưởng những thứ ấy sẽ tàn phai theo thời gian nhưng thực tế lại không như vậy. Chúng vẫn dai dẳng bám theo từng ngày, từng giờ, như những hình ảnh lặp đi lặp lại, phá hủy những nỗ lực kiên cường mà Trương Chiêu đã nỗ lực dựng lên, chúng hết phá hủy niềm tự tin, rồi lại nhắm vào những phần yếu ớt của nó. Chúng như những con quỷ bị bỏ đói mà điên cuồng gặm nát linh hồn của Trương Chiêu, để lại một tuyển thủ không dám đăng nhập vào game như thường ngày.

Hàng đêm, Trương cứ mơ thấy bản thân đứng ở bãi biển vắng người nào đó, bầu trời đang trong xanh bỗng bị màn đêm chiếm lấy trong tích tắc, rồi những bàn tay đen ngòm chui lên từ lòng biển lao vào, kéo nó xuống đáy sâu. Mặc cho Trương Chiêu vùng vẫy như thế nào, kết quả vẫn là bị kéo xuống tới khi không thở được nữa thì mới tỉnh dậy.

Dần dần Trương Chiêu không còn muốn đi ngủ nữa, nó sợ chỉ cần bản thân chợp mắt một chút thì những bàn tay đen ngòm kia lại xuất hiện. Thế rồi nó tìm đến thuốc lá, mỗi đêm nó cứ hút hết điếu này đến điếu khác, chỉ khi làn khói độc hại kia tràn ngập trong phổi mới có thể khiến nó yên tâm mà đánh một giấc.

Có vẻ tình trạng của Trương Chiêu khá tệ, đến một người ngơ ngơ như Vĩnh Khang còn phải lôi nó ra ban công ân cần hỏi thăm cơ mà.

"Anh ơi dạo này anh có nghỉ ngơi đủ không?"

"Anh ơi ai làm anh đau à? Anh nói em nghe đi em xử tên đó liền."

"Anh ơi đừng chịu đựng một mình mà. Anh kể em nghe với được không?"

"Anh ơi em không dám ngăn anh hút thuốc, nhưng mình hút ít thôi anh nhé, nhìn anh như vậy em xót lắm."

Từng tiếng "anh ơi" đầy quan tâm của Vĩnh Khang như những đóm sáng nhỏ làm tan biến những suy nghĩ tiêu cực trong tâm trí Trương Chiêu. Sao đó giờ nó không biết Vĩnh Khang lại có thể dịu dàng như thế này nhỉ? Chiêu Chiêu không biết nên nói gì vào lúc này, nó cảm thấy quá rối bời, tình trạng của nó quá ngắn để than thở với Vĩnh Khang, nhưng cũng quá to lớn để chịu đựng một mình. Trong tâm của Trương Chiêu như chia thành hai nửa, một bên muốn kể hết mọi chuyện với đối phương, bên còn lại thì muốn giữ cho riêng mình.

Như nhận ra sự giằn xé nội tâm của người kia, Trịnh Vĩnh Khang chỉ mỉm cười rồi ôm lấy đối phương.

"Chiêu Chiêu không kể cho em nghe cũng được, không nói một lời nào cũng không sao cả. Anh chỉ cần biết Trịnh Vĩnh Khang này sẽ luôn ở cạnh anh, luôn tin anh, luôn ủng hộ anh dù anh có ra sao là được."

Lần đầu tiên Trương Chiêu không mơ thấy ác mộng sau khoảng thời gian dài. Nó đã có một giấc ngủ trọn vẹn mà không cần dựa vào thuốc lá.

Thế rồi nó cứ tìm đến Vĩnh Khang mỗi khi có buồn phiền. Người kia cứ như hiểu hết thâm tâm nó dù nó chẳng nói nửa lời. Trương Chiêu thích lắng nghe từng câu quan tâm mà Vĩnh Khang dành cho mình, tận hưởng cái ôm chặt cứng của người kia. Chỉ khi ở bên người kia, Trương Chiêu mới cảm thấy thực sự được an lòng.

Cái ôm của Trịnh Vĩnh Khang như kéo nó ra khỏi những cánh tay đen ngòm.

Giọng nói dịu dàng của Trịnh Vĩnh Khang như xoa dịu tâm hồn đang bị mài mòn của nó.

Nụ cười của Trịnh Vĩnh Khang như an ủi nó.

Tất thảy mọi điều ở Trịnh Vĩnh Khang đều làm lành trái tim của Trương Chiêu. Người kia là chiếc chùy phá đi hết chuỗi xiềng xích đã bủa vây nó, là chỗ dựa mỗi khi nó vấp ngã, là ánh sáng phá đi ác mộng đã ám ảnh nó hằng đêm. Vĩnh Khang xuất hiện và xóa tan hết mọi muộn phiền của Trương Chiêu.

Trịnh Vĩnh Khang cứ như là ánh dương rực rỡ vậy.

Còn Trương Chiêu là một con thiêu thân nhỏ bé. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net