#13: khởi nghĩa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa về đến cửa căn cứ mọi người đã hành trang chuẩn bị sẵn sàng lên đường. Phương Tuấn tuột xuống khỏi lưng Bảo Khánh trong ánh mắt ngỡ ngàng của các đồng chí khác.

- Ủa, rồi đi đâu giờ mới về? - Tư Hoàng gằn giọng hỏi

Phương Tuấn thoáng đỏ mặt. Bảo Khánh mỉm cười đi đến vỗ nhẹ lên vai Tư Hoàng, giọng trêu chọc:

- Đừng hỏi nữa, không khéo có người thẹn quá hóa giận lại khổ cho các đồng chí đó.

Phương Tuấn ngay lập tức chạy vào trong lấy súng đạn và tư trang cần thiết. Trong chớp mắt đã chỉnh chu đứng trước mọi người hô to:

- Lên đường!

- RÕ!

Tiểu đội theo sự chỉ huy của Phương Tuấn sẽ đến Bến Tre tập hợp cùng với lực lượng của Trung Úy Luật. Hai Phú đi phía sau nhíu mày, nhăn mặt rồi thốt lên:

- Hôm nay tui thấy đồng chí Sáu Mèo có một sự đi hai hàng không hề nhẹ. Đề nghị đồng chí khép háng đi cho đúng hàng lối. Báo cáo hết!

Mọi người bật cười khanh khách. Bảo Khánh không kiềm chế được cũng cười to. Phương Tuấn giận đến tím tái mặt, nghiến răng ken két.

Trong tiểu đội ai cũng biết khi Phương Tuấn tức giận lên sẽ kinh hãi ra sao nên đều nén cười râm rấp im lặng, chỉ có Hai Phú và Bảo Khánh là lính mới không biết quy tắc vẫn cười như được mùa. Kết quả Tư Hoàng và Thái Đen phải lao đến bịt miệng Bảo Khánh kéo đi. Còn Hai Phú bị Sáu Du nhét cả một đầu khăn rằn vào miệng, chỉ còn phát ra âm thanh ú ớ.

× một vài yếu tố lịch sử đã được thay đổi để phù hợp với truyện

Đêm 2 /1/1960, tiểu đội có mặt cùng ban lãnh đạo tỉnh Bến Tre họp tại xã Tân Trung, quyết định: "phát động một tuần lễ toàn dân đồng khởi, diệt ác ôn, phá thế kìm kẹp, giải phóng nông thôn, làm chủ ruộng vườn" và quyết định khởi nghĩa thống nhất từ ngày 17 tháng 1 đến ngày 25 tháng 1. Điểm đột phá tại cù lao Minh.

Ngày 17/ 1/1960, theo kế hoạch đã định, cuộc Đồng khởi nổ ra đúng như dự kiến tại ba xã Định Thủy, Phước Hiệp, Bình Khánh và kiểm soát hoàn toàn các xã sau 2 ngày.

Trung đội quân giải phóng đầu tiên của Bến Tre thành lập tại vườn dừa, xã Bình Khánh với lực lượng nồng cốt là tiểu đội của Sáu Mèo.

Dưới tình hình phong trào khởi nghĩa thành công mở rộng, lực lượng Việt Nam Cộng Hòa của tên Johnny phản kích lại. Tiểu đội cùng với nhân dân sát cánh, sử dụng vũ khí thô sơ điển hình là súng ngựa trời thành công tiêu diệt đại đội của Johnny.

Giây phút tên Johnny quỳ rạp xuống đất, hắn ngước nhìn lên với đôi mắt như đang chảy máu hận đỏ tươi. Hắn nghiến răng, lết lại gần về phía Tiểu Đội của Phương Tuấn.

- Đứng im đó, tiến lại gần tao bắn! - Phương Tuấn lớn giọng.

- Tôi muốn sống! tôi muốn đầu hàng! - Hắn vừa lết tới vừa hô to bằng giọng khàn đặc.

Sau trận càn quét vừa rồi Bảo Khánh thừa biết súng đã cạn kiệt đạn, nhưng Phương Tuấn vẫn giương súng lên chỉa thẳng vào tên Johnny đe dọa. Tên Johnny vẻ mặt vô cùng thành khẩn tiến, hai tay để sau đầu đứng lên chầm chậm bước thu hẹp khoảng cách.

Bỗng dưng khi còn tầm vài mét, hắn lột phăng áo để lộ ra thuốc nổ quấn nơi bụng, tay nhanh chóng châm ngòi nổ rồi mạnh mẽ lao đến ôm chầm lấy Bảo Khánh như chó dại cắn không buông.

Chuyện xảy ra trong tít tắt. Mọi người không kịp phản ứng chỉ biết há hốc miệng đứng nhìn.

- TRÁNH RA, TẤT CẢ LUI VỀ SAU ĐI! - Bảo Khánh hét lên làm mọi người bừng tỉnh.

Phương Tuấn lúc này mới giật mình nhận ra vấn đề, anh đưa tay ra phía sau ra hiệu cho tiểu đội cùng người dân lùi về sau giữ khoảng cách an toàn. Còn bản thân mình lại bước về phía trước.

- Phương Tuấn, em lui về sau cho anh! - Bảo Khánh tay vẫn ra sức đẩy tên Johnny, lớn giọng nhìn về phía Phương Tuấn hét to.

Phương Tuấn ngập ngừng lùi lại, nước mắt lưng tròng, một lần nữa nhìn người mình yêu rơi vào nguy hiểm trái tim anh đau nhói. Tên Johnny gần như dùng hết sức lực cuối cùng bấu víu vào người Bảo Khánh không buông, hắn phá lên cười điên dại:

- Là mày hại chết con tao. Thằng chó gián điệp, có chết thì tao với mày cùng chết!

Phương Tuấn cùng mọi người phía sau gần như rơi vào trang thái hoảng loạn. Bảo Khánh nghe được tiếng cháy của ngòi nổ. Quay đầu nhìn Phương Tuấn bằng ánh mắt tiếc nuối, rồi lại liên tục thúc mạnh cùi chỏ lên vai tên Johnny nhưng hắn vẫn sống chết không buông.

Thoáng chốc trong đầu Bảo Khánh vang lên giọng nói của Phương Tuấn: " không được thay lòng...không được rời bỏ nhau dù bất cứ lý do gì ". Bảo Khánh nhắm chặt mắt, hít thật sâu cung bàn tay thành nắm đấm, dồn hết sức lực tống một cú thật mạnh vào bụng tên Johnny.

Hắn bị cú đấm vừa rồi làm văng ra rồi té xuống đất, ruột gan dường như bị đấm cho nát bét. Bảo Khánh lại lao đến cao chân đá tên Johnny ra xa. Lực đá quá mạnh làm tên Johnny bay thẳng xuống mảnh đất ruộng khô cằn bên cạnh. Bảo Khánh cũng bị dội mà văng ra xa theo hướng ngược lại.

Đùng!

Tiếng nổ rền trời vang lên, trong không trung một vài mảnh thịt còn sót lại của tên Johnny văng ra rơi rải rác trên đất. Bảo Khánh gần đó ôm lấy đầu, choáng váng không thể đứng dậy được, lưng đau rát vì đất đá văng trúng.

- Bảo Khánh! Bảo Khánh! - Tiếng gọi của Phương Tuấn mỗi lúc một gần cho đến khi anh chạy đến ôm chầm lấy Bảo Khánh trong lòng, nước mắt không kiểm soát mà trào ra.

- Đừng khóc, anh nhất định giữ lời hứa với em mà! - Bảo Khánh nói bằng giọng yếu ớt.

Tên Johnny đã chết, người dân mừng rỡ ôm nhau mà rơi nước mắt. Tên cầm thú đó đã đã giết không biết bao người dân vô tội, lưỡi dao của bọn Việt Gian đã chém đầu trăm ngàn người dân lương thiện. Hắn đã phải trả giá cho tội ác của mình!

Phương Tuấn cùng các anh em trong tiểu đội dìu Bảo Khánh đứng dậy. Mọi người cùng khoác vai nhau tiến về phía trước. Nhân dân phía sau cùng đồng lòng chung bước. Tất cả giơ cao tay thành nắm đấm hướng lên trời, hô vang khẩu hiệu:

" Đả đảo Ngô Đình Diệm, đả đảo Đế Quốc Mỹ, Đảng Cộng Sản muôn năm, Hồ Chí Minh muôn năm "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net