Chương 11: Mọi Người Cùng Nhau Hát High Song

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bình thường, nữ tử nào khắc phu, sẽ bị xem như một con rệp sống và bị mọi người xa lánh. Nhưng giờ phút này Đạm Thai Hoàng nói như vậy, tất cả mọi người đều cho rằng là vì nàng đang tức giận. Hai người kia vì muốn cưới nàng mà không từ thủ đoạn, ăn nói bậy bạ... Đăng đồ tử, bởi vì không thích nên nàng thốt ra những lời như vậy cũng rất bình thường. 

Tiếng nàng vừa dứt, trong đại điện chợt vang lên một trận cười nhẹ, giọng nói lười biếng, cao ngạo hơn người của hoàng thái tử Bắc Minh truyền đến: "Bản thái tử mệnh cũng cứng rắn, quốc sư nói bản thái tử phải tìm người mệnh cứng rắn hơn mình, cưới nữ tử khắc phu làm phi, mới có thể trấn được. Nếu không, bản thái tử cưới một người liền hại chết một người. Vì sự an nguy của nữ tử trong thiên hạ, Khuynh Hoàng công chúa cũng nên gả cho bản thái tử phải không? Hơn nữa, số mệnh của nàng và ta giống nhau, đấy không phải là vì trời xanh đã định sao?" Đạm Thai Hoàng khóe miệng co quắp vài lần, tên yêu nghiệt chết tiệt này, thật biết lươn lẹo! Cưới nữ tử khắc phu mới tốt, chán sống à? Đạm Thai Kích đứng bên cạnh nghe vậy, ánh mắt nhìn Quân Kinh Lan thân thiện hơn một ít, Hoàng nhi nói như vậy, hắn còn nguyện ý thuận theo, có lẽ sau này có thể chịu được tính kiêu ngạo ương ngạnh của Hoàng nhi! Ngược lại, công chúa, quý nữ, thiên kim có mặt đều đang gào thét trong lòng! Khó trách các nàng không được thái tử Bắc Minh ái mộ, thì ra là bởi vì mệnh mình quá tốt! Phật tổ a, ngài ban cho ta một cái mệnh khắc phu đi! Nghe nói, từ đó về sau, suốt mười năm, nữ tử trong thiên hạ đều lấy thiên sát cô tinh làm tự, lấy mệnh khắc phu làm vinh, khiến cha mẹ thiên hạ đau đầu không thôi. Đương nhiên, đấy là nói sau. 

"Trẫm là chân long thiên tử, mệnh khắc phu không làm khó được trẫm, xin Khuynh Hoàng công chúa yên tâm!" Hoàng Phủ Hiên cũng lập tức tiếp lời, Quân Kinh Lan đã biểu đạt đến thế, sao hắn có thể rơi xuống thế hạ phong? Đông Lăng hoàng thái hậu ngồi cạnh long ỷ, nhìn cục diện này, cười nói: "Ai gia vừa thấy Khuynh Hoàng công chúa, liền cảm thấy vô cùng hợp ý, có thể mời Khuynh Hoàng công chúa đến bên ai gia ngồi hay không?" Lời này vừa ra, mọi người đều im lặng. Nghe đồn vị Đông Lăng Hoàng thái hậu này, chính là thứ nữ của Tề quốc công Nam Nhạc lúc trước, sau này Nam Nhạc thuộc về Đông Lăng, có người bất bình tạo phản, tiên hoàng Đông Lăng - Hoàng Phủ Hoài Hàn liền cưới con gái của một thế tộc làm hoàng hậu, để trấn an ý dân. Nhưng, càng nghe đồn là, nàng và biểu tỷ, cũng chính là tiên hậu Nam Nhạc - Nam Cung Cẩm có phần tương tự, tiên hoàng mới lấy thứ nữ như vậy làm mẫu nghi thiên hạ. Cũng vì là lời đồn, nên lúc này thấy bà cất lời, mọi người cảm thấy vài phần lúng túng, dù sao tại cái thời xem trọng dòng dõi này, đối với một hoàng thái hậu xuất thân là thứ nữ, mọi người vẫn có chút xem thường. 

Đông Lăng hoàng thái hậu đã nói như vậy rồi, đương nhiên là phải nể mặt bà. Vì thế, nàng đành đứng dậy mở miệng: "Hoàng thái hậu đã quá đề cao Khuynh Hoàng, có thể được thái hậu khen ngợi, đó là vinh hạnh của bản công chúa!" nói xong, trên đài cao liền có cung nữ đứng cạnh hoàng thái hậu, đặt một cái ghế tựa. Đạm Thai Hoàng cũng đi lên, đặt mông ngồi xuống. Vừa an vị nàng liền cảm giác được bên phải truyền đến ánh mắt giết người của Hoàng Phủ Hiên, trong phút chốc hối hận không thôi! Ngồi ở nơi này không phải là rất tiện để người ta dùng ánh mắt mưu sát mình sao? Đạm Thai Hoàng tiến lên phía trên, thái tử Bắc Minh không thể tiếp tục đứng ở giữa đại điện được nữa, liền chậm rãi đi về chỗ ngồi, bưng chén rượu lên, một đôi mắt cười như không cười nhìn Đạm Thai Hoàng trên đài cao, thần sắc cực kỳ ái muội. 

Hoàng thái hậu vươn tay, nắm lấy tay Đạm Thai Hoàng, mở miệng nói: "Khuynh Hoàng công chúa quả là quốc sắc thiên hương, cùng hoàng nhi của ai gia đúng là tuyệt phối!" Vì vậy, Đạm Thai Hoàng đã hiểu, lão thái bà này muốn đánh bài thân tình đây mà! Tám phần bà nghĩ con trai mình thích nàng thật, cho nên hỗ trợ cướp cô dâu đây! Nàng nhìn thoáng qua ánh mắt giết người của Hoàng Phủ Hiên, bất động thanh sắc nuốt một ngụm nước bọt, không nói gì. Hoàng thái hậu quay đầu nhìn thoáng qua, chống lại tầm mắt khủng bố của con trai mình, không vui nhíu mày: "Hoàng đế, người đây là ánh mắt gì? Cho dù người thích Khuynh Hoàng công chúa, cũng không thể nhìn người ta như vậy, lỡ đâu dọa người ta chạy mất thì sao!" Hoàng Phủ Hiên ngoài cười nhưng trong không cười đáp lại: "Mẫu hậu nói phải, nhi thần sẽ chú ý!" Giáo huấn xong nhi tử, hoàng thái hậu lại quay đầu lại, thân thiết nắm lấy tay Đạm Thai Hoàng, vì Hoàng Phủ Hiên khuyên nói: "Công chúa, hoàng đế từ nhỏ là một người không biết bày tỏ, ánh mắt hắn không phải là vì không thích công chúa, mà là hoàn toàn rất thích! Công chúa trăm ngàn lần không được hiểu sai ý của hắn!" Đạm Thai Hoàng cười gượng gật đầu: "Thái hậu nói phải!" Là rất thích, thích xé xác nàng a! "Đông Lăng Hoàng tính tình lạnh nhạt, khó hiểu phong tình. Nửa điểm cũng không giống như bản thái tử, hiền lành, am hiểu ý người, công chúa cần phải cân nhắc cẩn thận, chớ nên chọn sai!" một giọng nói lười biếng mang theo vài phần không đứng đắn chậm rãi vang lên, nam tử tuyệt mỹ cầm chén rượu ngọc trong tay uống, tùy ý mà phóng đãng. Đôi mắt hẹp dài, ánh sáng lạnh lùng trong mắt càng phát ra mãnh liệt! Đạm Thai Hoàng đương nhiên biết tên này đang cảnh cáo mình. Ý hắn muốn nói ngươi là công chúa thì sao, cũng chỉ là một miếng thịt sắp lên thớt, cho nên cần phải suy nghĩ kỹ nên chọn cái thớt nào gỗ tốt hơn mà nhận lấy cái chết! Mẹ kiếp, nằm trên cái thớt nào mà không bị bằm thây vạn đoạn? Nàng phải đứng vững, cái thớt nào cũng không lên, vẫn là mặt đất có cảm giác an toàn hơn! "Bản công chúa còn nhỏ, tạm thời không lo lắng nghĩ đến việc này!" Giả nai là vương đạo! 

Mà lúc này, trong đám tiểu thư quan gia, một nữ tử vô cùng không vui đứng lên! Chỉ vào Đạm Thai Hoàng cao giọng nói: "Nàng có gì tốt? Thanh danh không tốt, cái gì cũng tệ, làm sao hoàng thượng biểu ca có thể coi trọng nàng?" "Khởi La, câm miệng!" một nam nhân trung niên mặc quan phục nhất phẩm, cau mày lớn tiếng quát! Nha đầu chết tiệt kia, thật sự đã bị hắn nuông chiều hỏng rồi, công chúa Mạc Bắc là người nàng có thể khoa chân múa tay sao? Giáo huấn ái nữ xong, hắn liền quay đầu quỳ xuống trước mặt Hoàng Phủ Hiên mở miệng: "Hoàng thượng, lão thần dạy dỗ con gái không nghiêm, xin hoàng thường giáng tội!" Khởi La quận chúa, là con gái của Bình công chúa và Thừa tướng đương triều. Tư chất thông minh, giỏi ca múa, tinh thông cầm kỳ thi họa, chính là đệ nhất tài nữ Đông Lăng. Nhưng xưa nay mắt cao hơn đầu, từ nhỏ đã được dạy dỗ để trở thành hoàng hậu. Hôm nay đột nhiên lại xuất hiện một Đạm Thai Hoàng, trong lòng nàng ta vô cùng tức giận! Nhất thời không nhịn được, cho nên...

 Hoàng Phủ Hiên chưa kịp lên tiếng, "Ầm!" một âm thanh vang lên, cái bàn trước người Đạm Thai Kích bị ném đi! Mặc dù tức giận, nhưng cũng không tổn hại đến khí thế tao nhã trên người hắn! Cười lạnh một tiếng: "Đạo đãi khách của Đông Lăng, thật sự làm cho bản cung mở rộng kiến thức! Hoàng nhi, chúng ta đi!" Lần này là họa lớn rồi! Hoàng Phủ Hiên vội vàng mở miệng: "Đại hoàng tử Mạc Bắc chậm đã!" Thừa tướng đại nhân cũng vội đứng dậy, ba bước thành hai, bước đi đến trước mặt Đạm Thai Kích, khom lưng hành đại lễ, liên tục xin lỗi: "Tiểu nữ vô phép! Xin Đại hoàng tử điện hạ bớt giận. Là do tiểu nữ ngu dốt, lão hủ nguyện ý nhận lấy trừng phạt của đại hoàng tử và công chúa điện hạ!" Nếu Đạm Thai Kích đi thật, nói không chừng ngày mai nổi giận đem binh tiến đến, hắn sẽ thành tội nhân a! Tất cả mọi người khẽ nhíu mày, riêng Quân Kinh Lan thấy vậy, môi mỏng khẽ nhếch, cười sáng chói, tươi đẹp rực rỡ. Đông Lăng đắc tội Đạm Thai Kích, nữ nhân kia, mười phần là rơi vào tay mình rồi. Chuyện tốt! 

Lúc này Khởi La quận chúa mới biết mình đã gây ra họa, liền ngậm miệng, dĩ nhiên là bị dọa choáng váng. Trái lại Đạm Thai Hoàng thấy Đạm Thai Kích phản ứng như thế, nhịn không được cười cười, gặp hắn mới vài canh giờ, mà vị vương huynh này lại bảo hộ nàng mọi cách, làm cho nàng cảm giác có người thân! Nàng mở miệng nói: "Vương huynh không nên tức giận, vị cô nương này nói đúng, bản công chúa quả thật không đúng tý nào, không có gì hay!" Chỉ cần không phải lấy hai người kia, muốn phỉ báng nàng như thế nào cũng được! Đạm Thai Kích nghe Đạm Thai Hoàng nói vậy, mày kiếm nhếch lên, trong mắt lóe lên tia cổ quái. Nha đầu kia, từ khi nào đã học được khiêm tốn? 

"Ai nói? Bản công chúa nghe nói, Khuynh Hoàng công chúa giỏi ca múa, thiên hạ không ai sánh bằng. Bản công chúa xưa nay cũng thích khiêu vũ, không biết hôm nay có thể mời Khuynh Hoàng công chúa trình diễn kỹ thật múa nổi bật, cũng chỉ điểm cho bản công chúa một chút?" Lời này là trưởng công chúa Đông Tấn - Chung Ly Hàm nói. Đạm Thai Hoàng tuy rằng thanh danh không tốt, nhưng giỏi ca múa, thiên hạ đều biết. Cho nên Đạm Thai Kích nghe vậy, trong mắt cũng hiện lên vẻ kiêu ngạo! Quân Kinh Lan nghe vậy, nhíu mày, ung dung nhìn lên, nữ nhân này mà giỏi ca múa? Đáng hoài nghi đây! Quét mắt liếc nhìn trưởng công chúa Đông Tấn một cái, thấy trên mặt nàng biểu tình hiền lành, nhưng trong mắt lại ẩn giấu sự cay nghiệt. Khen ngợi kỹ thuật múa xuất sắc hơn người, cố ý trước nâng nàng lên tận trời, đợi nàng nhảy xong, mình lại đến nhảy cao hơn một bậc. Như vậy vừa có thể hủy thanh danh Đạm Thai Hoàng nàng, vừa mượn nàng làm bàn đạp để nâng cao giá trị bản thân! Nghĩ thấu tất cả, Đạm Thai Hoàng lại nở nụ cười, muốn chơi nàng? Vậy thì nhìn xem, là ai chơi ai! 

"Nếu công chúa đã nói như vậy, sao bản công chúa có thể không nể mặt?" Dứt lời, nàng đứng dậy, mở miệng: "Bản công chúa muốn đi thay quần áo, không biết..." Hoàng thái hậu nhanh chóng tiếp lời: "Mau dẫn công chúa đi!" Mà giờ phút này, thừa tướng Đông Lăng đang ăn nói khép nép với Đạm Thai Kích, liên tục xin lỗi. Hoàng Phủ Hiên cũng hạ lệnh, lôi Khởi La quận chúa ra ngoài đánh hai mươi đại bản răn đe, lúc này Đạm Thai Kích mới nguôi giận. Cung nhân một lần nữa chuẩn bị một cái bàn khác và thức ăn đặt xuống. Người trong đại điện bắt đầu thảo luận, chờ công chúa Mạc Bắc thay quần áo trở về. Uớc chừng qua nửa canh giờ, lúc tất cả mọi người sắp mất hết kiên nhẫn thì một đội vũ cơ đi lên. Trong tay các nàng cầm màn sân khấu, xếp thành hai hàng, chậm rãi đi tới. Mà ở giữa, Đạm Thai Hoàng mặc một thân "áo quần lố lăng", đi nhanh bước vào! Toàn điện yên tĩnh, vừa thấy thì biết đây chính là một màn biểu diễn kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ, rung động lòng người, khiến người vui vẻ, thoải mái! Trưởng công chúa Đông Tấn cũng khẩn trương nắm tay! Quân Kinh Lan và Hoàng Phủ Hiên cũng nhíu mày, ung dung nhìn nàng. Ngay tại lúc tất cả mọi người nín thở ngưng thần chờ đợi, bỗng một giọng nữ cao vút vang lên, suýt nữa khiến bọn họ sợ tới mức tiểu ra quần! "Moutain, top! Cùng nhau đi, không có gì ngăn cản tương lai!" Đạm Thai Hoàng nín cười, cổ họng cao giọng hét. Xem ta xử lý các ngươi!

"Phụt-" "Khụ khụ -" Chung quanh đều là tiếng sặc nước và tiếng ho khan! Đây thật sự là màn biểu diễn kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ, rung động lòng người, khiến người can đảm sợ hãi a! Bọn họ có thể xung phong dẫn đầu cáo từ không? Chính lúc bọn họ nghĩ có nên liều chết chạy trốn hay không thì một tiếng rống lại vang lên làm bọn họ sợ tới mức suýt nữa nằm bẹp xuống! "Day and night! Cùng người em yêu, không gì ngăn cản tương lai!" Trong lòng mọi người đồng loạt kêu rên: "Cha, mẹ, cứu mạng a "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net