Chương 13: Thái Tử Điện Hạ Tinh Tường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mắt thấy trưởng công chúa Đông Tấn té xỉu, bên ngoài còn có quận chúa Khởi La bị ngã gãy chân, cuối cùng Hoàng Phủ Hiên cũng lấy lại phản ứng: "Truyền ngự y!"

"Mau! Truyền ngự y!" Thái giám nội thị được lệnh, liền khẩn trương sai thái giám bên cạnh đi ra ngoài truyền. Sau đó cả điện đều luống cuống tay chân. Mà Đạm Thai Hoàng giờ phút này thì hờ hững nhìn Quân Kinh Lan, vẻ mặt không có thiện cảm. Lời nói vừa rồi của người này, chứng minh lúc màn sân khấu bay ra, huyền cơ đều bị hắn thấy. Nếu như công chúa Đông Tấn nói là do mình đánh, người này còn đứng ra làm chứng, thì mình khó tránh khỏi trách nhiệm. Quân Kinh Lan thấy nàng trừng mắt nhìn mình, khóe môi mỉm cười, xa xa nâng chén với nàng. Tư thái kia, giống như hắn chỉ là quần chúng, sống chết mặc bây, những việc xảy ra trước mắt đều như một vở kịch, Đạm Thai Hoàng thật sự tốn không ít tâm tư, nhưng nhất cử nhất động của nàng, đều không qua được mắt hắn. Nam nhân nguy hiểm! Nàng tin tưởng hôm nay có thể nhìn ra huyền cơ, không chỉ có mình hắn! Cho nên nàng mới cố ý hát bài này, hy vọng những người nhìn ra huyền cơ, sẽ bị bài hát này làm cho không nói được gì, càng không nguyện ý mở miệng, giống như Hoàng Phủ Hiên và vương huynh Đạm Thai Kích của nàng! Nhưng mà yêu nghiệt này lại bình tĩnh vỗ tay, còn làm như thật mà giả khen ngợi nàng! Khiến nàng nhanh chóng rút ra kết luận: bất luận hôm nay có thể đấu thắng yêu nghiệt này hay không, về sau thấy hắn nhất định phải đi đường vòng, vậy mới an toàn!

Thái y rất nhanh đã tới. Ở cửa, tiếng quận chúa Khởi La hét chói tai, hiển nhiên là vì nàng ta được nuông chiều từ bé, chưa từng nếm qua gian khổ. Hôm nay, nàng ta chỉ nói Đạm Thai Hoàng có một câu, liền bị đánh hai mươi đại bản, suýt nữa thì gãy chân, hiện tại còn bị hất bay, cái chân vốn suýt gãy rốt cục cũng biến thành gãy thật sự! Mà trong điện, thái y cách một tầng khăn tay, bấm vào huyệt nhân trung của Chung Ly Hàm, bấm cả buổi, rốt cục nàng ta cũng chật vật tỉnh lại! Nàng ta hung hăng ho khan vài tiếng, vươn tay chỉ vào Đạm Thai Hoàng, hai mắt trừng trừng, hung ác nhìn nàng, muốn nói cái gì nhưng lại nói không rõ ràng: "Khụ... khụ khụ... Đạm Thai Hoàng, ngươi.... ngươi...." "Ta làm sao vậy?" Đạm Thai Hoàng gãi gãi đầu, một bộ dáng thật ngây thơ, làm như khó hiểu. Chung Ly Thành lạnh mặt nhìn Đạm Thai Hoàng liếc mắt một cái, trong lòng mơ hồ có đáp án. Mới vừa rồi hoàng muội có tâm tư gì, trong lòng hắn đương nhiên biết! Hoàng muội thích thái tử Bắc Minh đã nhiều năm, hôm nay có phản ứng như vậy cũng là bình thường. Lại không nghĩ tới, Tam công chúa Mạc Bắc cũng không phải là người hiền lanh nên tìm cơ hội động thủ báo thù! Hắn cúi đầu, ôn hòa nói với Chung Ly Hàm: "Hoàng muội, có chuyện gì từ từ nói, là ai đánh muội, hoàng huynh nhất định sẽ làm chủ giúp muội!" Đạm Thai Kích cười lạnh một tiếng, đứng lên, mở miệng nói: "Không biết trưởng công chúa Đông Tấn chỉ vào Hoàng nhi như vậy là có ý gì? Thế nào? Đây chính là cấp bậc lễ nghi của hoàng tộc Đông Tấn?" Vừa rồi dưới màn sân khấu xảy ra chuyện gì, hắn quả thật nhìn thấy tất cả,nhưng ai đúng ai sai, sau khi trở về có thể cùng vương muội từ từ thảo luận. Còn ở bên ngoài, bất luận kẻ nào cũng đừng mong bắt nạt muội muội của Đạm Thai Kích hắn! Dứt lời, hắn lại quay sang nói với Đạm Thai Hoàng: "Hoàng nhi đừng sợ, có vương huynh ở đây, bất luận kẻ nào bụng dạ khó lường muốn hắt nước bẩn lên người muội, vương huynh cũng sẽ không để cho bọn họ thực hiện được!" Lời này ám chỉ ý tứ mười phần. Tức là, cho dù thật sự là do muội muội hắn đánh, Mạc Bắc bọn họ cũng tuyệt đối không thừa nhận. Dám tố cáo muội muội hắn, hơn nữa cũng không có chứng cứ, căn bản chính là vu oan giá họa. Ấn tượng của Đạm Thai Hoàng với vị vương huynh này càng lúc càng tốt! Ngay lập tức, nàng làm ra một bộ dáng thực sự bị sợ hãi, trốn phía sau Đạm Thai Kích. Trưởng công chúa Đông Tấn sau khi lấy một hơi, rốt cục cũng thuận khí, chỉ vào Đạm Thai Hoàng mở miệng: "Là nàng, chính là nàng mới vừa rồi đánh bản công chúa!" Ở cửa, quận chúa Khởi La cũng dắt cổ họng hét lớn một tiếng: "Phụ thân đại nhân, là công chúa Mạc Bắc ném nữ nhi, chân nữ nhi đã gãy, ai u, chân gãy..." Trong điện, mọi người nghe tiếng thét chói tai này, đều chán ghét nhíu mày, bất luận việc này có phải do Đạm Thai Hoàng làm hay không, quận chúa Khởi La ở cửa hô to gọi nhỏ như vậy cũng thật là... không có giáo dưỡng! Đệ nhất tài nữ Đông Lăng? Chỉ sợ có tiếng không có miếng! Lão thừa tướng cảm thấy mất hết mặt mũi, nhưng lại đau lòng hòn ngọc quý trên tay mình, cho nên cũng nhìn Đạm Thai Hoàng, dường như muốn nàng đưa ra lời giải thích. "Khuynh Hoàng công chúa, công chúa giải thích thế nào?" Chung Ly Thành mở miệng chất vấn. Hắn là người có khả năng nhất ngồi lên ngôi vị hoàng đế Đông Tấn, nên khí thế tự nhiên cũng không nhỏ. Đạm Thai Hoàng không thèm nhìn cách đó không xa tên yêu nghiệt đang lặng lẽ quan sát mình, còn có ánh mắt lạnh lẽo của tên cẩu hoàng đế trên long ỷ. Nàng không phục mở miệng: "Giải thích cái gì? Bản công chúa thân mình nhu nhược, hơn nữa vị công chúa này còn to lớn hơn ta, bản công chúa làm sao có thể trước mặt bao nhiêu người, vừa khiêu vũ, vừa đánh người? Đây là, ta..." nói xong hốc mắt nàng đã đỏ ửng, giống như là bị ủy khuất rất lớn. Trên đại điện không có ai là ngu xuẩn, trong lòng đều sáng như gương. Công chúa Đông Tấn có tâm tư gì, mọi người đều nhìn thấy, nhưng Đạm Thai Hoàng cũng không phải là người dễ bị bắt nạt. Tuy nhiên quả thật bọn họ không thấy rõ dưới màn sân khấu đã xảy ra việc gì, cho nên cũng không thể làm chứng nói "chắc hẳn vậy", nghĩ muốn giúp đỡ chỉ chứng cũng đành bất lực! "Nhưng chẳng lẽ ngay cả người đánh bản công chúa là ai, bản công chúa cũng không biết sao?" Công chúa Đông Tấn hung tợn chỉ vào nàng. Đôi mắt đào hoa, yêu mị của Đạm Thai Kích nheo lại, không vui mở miệng: "Nếu công chúa Đông Tấn nói như vậy, có phải chỉ cần ngày mai bản hoàng tử mặt mũi bầm dập xuất hiện trước mặt các vị, là có thể chứng minh do tam hoàng tử Đông Tấn đánh bản cung hay không? Cũng không cần bất kỳ chứng cớ nào, đơn giản bản điện hạ chỉ cần chỉ ra là ai đánh mình? Công chúa có thể chỉ chứng Hoàng nhi, nhưng xin công chúa hãy đưa ra chứng cớ, bất luận là nhân chứng hay vật chứng, Mạc Bắc ta đều nguyện ý gánh vác trách nhiệm, tuyệt không hai lời!" Vật chứng là không có khả năng, chẳng lẽ có thể dùng quả đấm của Đạm Thai Hoàng so sánh với vết thương trên mặt Chung Ly Hàm? Mà nhân chứng... Người ở đây, mặc dù Chung Ly Hàm ngồi cạnh Chunh Ly Thành, nhưng hắn cũng bị ma âm của Đạm Thai Hoàng quấy nhiễu nên không phát hiện người bên cạnh bị đánh, những người khác càng không cần phải nói! Trong điện này, nhìn thấy được, chỉ có ba người Hoàng Phủ Hiên, Đạm Thai Kích và Quân Kinh Lan! Hoàng Phủ Hiên đương nhiên biết Đạm Thai Kích nhìn thấy, nhưng đại đa số mọi người đều không phát hiện ra. Đạm Thai Kích muốn bảo hộ Đạm Thai Hoàng, lập trường vô cùng kiên định, hắn cũng không cần thiết vì Chung Ly Hàm mà ra mặt đối đầu cùng Mạc Bắc, huống chi hiện nay Quân Kinh Lan rõ ràng rất vui lòng chỉ chứng chuyện này, cho nên hắn dứt khoát lựa chọn giả vờ câm điếc, không nói một lời. Lời này của Đạm Thai Kích nói rất hợp tình hợp lý, Chung Ly Hàm cũng không thể phản bác, khuôn mặt bị nghẹn đỏ bừng! Nhưng rất nhanh Chung Ly Thành đã lấy lại phản ứng, quay đầu nhìn Quân Kinh lan: "Thái tử Bắc Minh vừa nói kỹ thuật múa của công chúa Khuynh Hoàng giấu diếm huyền cơ, bao quát thiên địa vạn vật, hẳn là đã thấy được gì! Nếu thái tử Bắc Minh đã nhìn thấy, xin thái tử hãy nói một câu công bằng!" Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Quân Knh Lan. Lúc này người nọ đang nhàn nhã ngồi ở vị trí của mình, bình thản dùng bữa, bộ dáng không một chút quan tâm đến chuyện của công chúa Đông Tấn, nghe được lời này, hắn liền dừng lại động tác, hơi ngẩng đầu, sau đó buông đũa. Ngay lúc Đạm Thai Hoàng đang khẩn trương nhíu mày, chăm chú nhìn tình hình, hắn lại câu môi cười, vô cùng ác liệt. Chợt nhìn Đạm Thai Hoàng, mở miệng nói từng chữ: "Bản thái tử mới vừa rồi quả thật là thấy kỹ thuật múa của Khuynh Hoàng công chúa... giấu diếm huyền cơ!" Mọi người đều nín thở ngưng thần chờ nghe hắn nói. Chung Ly Hàm đưa đôi mắt ẩn tình nhìn hắn, còn hận không thể dùng ánh mắt mang theo mình cùng nhau quấn quýt si mê trên người Quân Kinh Lan. Ngay tại lúc mọi âm thanh tĩnh lặng, hắn lại tiếp tục nói: "Màn sân khấu tung ra, mây bay nước chảy, lưu loát sinh động, như sóng vỗ dập dềnh. Cũng giống như cuồng phong nổi lên, ngự phong thành long, đẹp không sao tả xiết! Bản thái tử càng xem, càng cảm thấy như dải ngân hà băng qua, hiện ra tinh tú đầy trời, huyền cơ trong đó làm cho người ta tán thưởng! Đúng rồi, tam hoàng tử Đông Tấn, ngài mới vừa nói cái gì?" "..." Chung Ly Thành im lặng. Hắn nói cái gì? Hắn còn có thể nói cái gì?! Bốn bề mọi người hoặc cúi đầu, hoặc nhìn trời, hoặc đỡ trán, hoặc sờ râu trong lòng thầm than, thái tử Bắc Minh quả nhiên có một ánh mắt thật tinh tường, trong tiếng ca hát khủng bố, cũng có thể phát hiện ra "huyền cơ" tuyệt mỹ trong kỹ thuật múa, ý nghĩ thật tài tình, lời lẽ giải thích cao siêu độc đáo, khiến người bội phục sát đất! Đạm Thai Hoàng kỳ quái nhìn hắn chằm chằm, yêu nghiệt này vậy mà không vạch trần nàng, vì sao? Lương tâm bộc phát? Ngay lúc Đạm Thai Hoàng nhìn hắn, đồng thời hắn cũng thản nhiên giơ ly rượu lên, cười yếu ớt liếc nhìn nàng, ý cười không rõ. Mắt thấy chuyện Chung Ly Hàm không thành, Chung Ly Thành rất không phục, nhưng lại không thể làm gì! Tại lúc này, ở cửa, quận chúa Khởi La đẩy cung nhân đang đỡ mình ra, chạy vội tiến vào, vọt tới trước mặt Đạm Thai Hoàng: "Tiện nhân! Ngươi dám động thủ với bản quận chúa, ta giết ngươi, ta giết ngươi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net