Chương 29: Xách Giày Chạy Quanh Hoàng Thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn cái tên khốn khiếp kia đi, cơn giận của Đạm Thai Hoàng còn chưa kịp tiêu, đang nghĩ tới có nên đuổi theo liều chết với hắn hay không, chợt nghe thấy giọng nói phong lưu hoa lệ, không vui của Đạm Thai Kích vang lên: "Còn không mau mang giày vào, một cô nương, như thế còn ra thể thống gì."
Các sứ thần có mặt ở đây, tập tục của Trung Nguyên và Mạc Bắc khác nhau rất lớn, những người này sau khi trở về không biết sẽ nói thành cái gì, nha đầu này.
Bị Đạm Thai Kích giáo huấn, Đạm Thai Hoàng liền ngoan ngoãn nghe lời, đang định đi qua nhặt giày. Sở Trường Ca đang đứng gần đôi giày của nàng, cười lẳng lơ, đưa bàn tay tôn quý của mình ra nhặt đôi giày lên, ý cười nhàn hạ, mặt mày cong cong, bước đến trước mặt Đạm Thai Hoàng, đặt giày xuống bên chân nàng, cao giọng nói: "Vì mỹ nhân phục vụ, là vinh hạnh của bản điện hạ."
Dứt lời, còn ra vẻ thâm tình nhìn khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn của Đạm Thai Hoàng vô cùng chân thành.
Mà Đạm Thai Hoàng ở khoảng cách gần như vậy nhìn khuôn mặt tuấn mỹ vô song kia, rõ ràng nhận ra dưới vẻ thâm tình của tên này kỳ thật trong mắt hắn rất trấn tĩnh. Nhưng dựa vào dung mạo xuất sắc cộng thêm những cử chỉ này, thật đúng là khiến người ta bị mê hoặc, nếu nàng không cẩn thận, không chừng đã bị hắn lừa. Thảo nào mới vừa rồi yêu nghiệt kia nói hắn thân kinh bách chiến, ong bướm vô số. Bốn phía nhất thời vang lên tiếng hít, tay của nam tử, bất luận là ở Trung Nguyên hay Mạc Bắc, đều rất tôn quý. Nếu có nữ tử nào được phu quân tự tay vẽ lông mày, cũng đã là vinh sủng khó có được, nay đại hoàng tử Sở quốc vậy mà lại xách giày cho Đạm Thai Hoàng? Xách giày đó?!
Tùy tùng của Sở Trường Ca – bạn nhỏ Đồng Tiễn cũng không đành lòng quay đầu đi. Theo điện hạ đã hai mươi năm, quả thật biết điện hạ luôn vì mỹ nhân mà sẵn sàng tìm mọi cách lấy lòng, hôm nay cư nhiên còn đòi xách giày cho người ta. Tam công chúa Mạc Bắc với mấy mỹ nhân trước của điện hạ so ra cũng chưa chắc đã xinh đẹp bằng a. Thật sự là không thể hiểu được mà.
"Thịnh tình của Sở đại hoàng tử, không phải công chúa Khuynh Hoàng nên cân nhắc lại một chút sao?"
Một giọng nói lạnh lẽo, từ trong đám người bên cạnh truyền đến, chính là giọng nói của cái người mới vừa từ trên long ỷ đi đến - Hoàng Phủ Hiên. Các sứ thần còn lại nghe xong, cũng nhao nhao gật đầu. Sở Trường Ca đã tự tay xách giày cho nàng, lần này mười phần là thật tâm, nếu hắn thật lòng, thì cũng đáng giá để cân nhắc.
Đạm Thai Kích nghe vậy thì nhíu mày, Sở Trường Ca là loại người nào, người bên ngoài có thể không biết, nhưng hắn sao có thể không rõ? Trước khi tới Đông Lăng, người này đã bị mình cho vào danh sách "không thể để cho Hoàng Nhi tiếp xúc". Hắn liền mở miệng nói: "Đa tạ Sở đại hoàng tử, Hoàng Nhi nhanh lên, thư phụ vương gửi đã đến rồi."
Lời này chính là muốn chạy lấy người. Đạm Thai Hoàng gật đầu, kỳ thật nàng cũng không muốn ở lại đây bị cái tên playboy này làm phiền, đang muốn mang giày, lại nghe Sở Trường Ca cười nói: "Tấm chân tình của bản điện hạ, đại hoàng tử làm gì phải cự tuyệt vạn dặm xa xôi như vậy."
Nụ cười này, khuôn mặt vốn vô cùng anh tuấn nay lại tăng thêm vài phần xấu xa liền trở nên vô cùng hấp dẫn. Khóe miệng nữ nhân nào đó giật giật, vì sao lời này nghe qua như là đang thổ lộ với vương huynh nàng vậy? Nhìn khóe miệng Đạm Thai Hoàng run rẩy, Sở Trường Ca tiếp tục lấy thâm tình chân thành nói: "Phải làm cách nào để khiến công chúa có thể nhìn ra bản điện ra rất thật lòng a."
'Rất thật lòng?' Khóe mắt Đạm Thai Hoàng lại giật, nhìn ánh mắt tên này có vẻ rất thâm tình a, con mắt của nàng đảo quanh, vô cùng ác liệt giơ bàn chân đang mang tất thối quơ quơ, "Nếu đại hoàng tử đã thật lòng, vậy liền xỏ giày cho bản công chúa, thế nào?"

Vừa nói xong, sắc mặt Sở Trường Ca liền cứng đờ. Nhìn thoáng qua cái chân đang lắc lắc của Đạm Thai Hoàng, hắn đứng thật lâu cũng không thể cử động. Mà nhóm sứ thần đang nhiều chuyện, muốn cười lại không dám cười, nếu Sở Trường Ca không giúp nàng xỏ giày, đã nói lên hắn chỉ hư tình giả ý, nếu giúp nàng xỏ giày, thì từ mai hắn sẽ trở thành trò cười khắp thiên hạ. Tam công chúa Mạc Bắc thực biết làm khó người khác a. Sở Trường Ca do dự thật lâu, vừa ngẩng đầu, chợt thấy ý trêu tức trong mắt Đạm Thai Hoàng, rốt cục cũng hiểu được là mình bị nàng đùa giỡn. Nhưng hắn cũng không bận tâm, ngược lại càng thích thú, cười nói: "Xỏ giày, chỉ có thể xỏ cho nương tử của mình, nếu công chúa bằng lòng gả cho bản điện hạ, bản điện hạ nguyện ý cống hiến sức lực."
Lời này nếu là người khác nói, khó tránh khỏi cảm thấy là hắn đang muốn lui bước, nhưng Sở Trường Ca lại dùng giọng điệu thâm tình chậm rãi nói ra, làm cho những người có mặt ở đây cảm thấy rất hợp tình hợp lý, tình nghĩa sâu nặng.
Đạm Thai Hoàng cũng không vạch trần hắn, một cước xỏ chân vào giày, thân thể hơi nghiêng về phía trước, lại gần Sở Trường Ca, chợt dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được mở miệng: "Sở hoàng tử điện hạ, rất tiếc chiêu này của ngươi vô dụng với bản cô nương, ngươi vẫn nên tỉnh lại đi." Nói xong nàng liền xoay người theo Đạm Thai Kích rời đi. Phẫn thâm tình, giả tình thánh, không thú vị. Sở Trường Ca đứng đó sửng sốt một lúc lâu, cho đến khi tất cả các sứ thần nhìn mình như nhìn khỉ làm xiếc, cẩn thận quan sát hắn nửa ngày, sau đó mới rời đi theo Hoàng Phủ Hiên, rốt cục hắn mới lấy lại tinh thần. "Ha ha ha..." một trận cười khẽ, tâm tình rất tốt. Đồng Tiễn không nói gì chỉ nhìn bóng lưng của hắn, không phải điện hạ bị kích thích đến choáng váng đó chứ? "Điện hạ, nô tài cảm thấy tam công chúa Mạc Bắc không phải là cô nương hiền lành, tốt nhất là ngài nên tránh đi."
Ngay cả thái tử Bắc Minh mà nàng cũng dám ném giày vào mặt, hắn không muốn phủ đại hoàng tử có một nữ nhân kinh khủng như vậy, hơn nữa điện hạ cũng không có võ công cao như thái tử Bắc Minh, nếu không cẩn thận không chừng ngày nào đó thật sẽ bị nữ nhân kia ném giày vào mặt mất.
Sở Trường Ca quơ quơ cây quạt trong tay, bộ dáng như mấy vị công tử phong lưu lộ ra vẻ mặt thích thú: "Không phải người hiền lành mới thú vị, ngươi thấy chủ tử của ngươi có khi nào ở trước mặt nữ nhân chịu thiệt chưa. Nói xong, hắn lắc lắc cây quạt, cười xấu xa trở về tẩm cung của mình. Lưu lại tiếng thét chói tai của đám cung nữ...
Khuyên nhủ thất bại, Đồng Tiễn ở hắn phía sau lắc lắc đầu. Xem ra điện hạ lần này là quyết tâm rồi...
... Trong tẩm cung của Đạm Thai Kích, một giọng nói tao nhã hoa lệ nhưng hàm chứa ba phần tức giận truyền ra: "Nha đầu kia, hôm nay thật sự không ra thể thống gì, dám ở trước mặt mọi người cởi giày, còn bộ dáng gì nữa?"
Nhìn vương huynh giống ông cụ non đang cau mày răn dạy mình, Đạm Thai Hoàng cợt nhả nói: "Vương huynh, không phải muội chỉ cởi giày thôi sao? Cùng lắm thì không ai thèm lấy muội thôi, ai zô. Không ai thèm lấy chẳng phải còn có huynh nuôi muội sao?"
Ừ, cảm giác có lão ca làm nũng cũng không tệ lắm.. Lời này thành công làm Đạm Thai Kích bị nghẹn, là bị nàng làm cho tức cũng không được, cười cũng không xong. một lát sau, rốt cục hắn thở dài một hơi: "Nha đầu muội, xem ra thật sự là bị ta chiều hư rồi. Có vương huynh nào nuôi muội muội mình cả đời chứ, đã mười sáu tuổi rồi, còn không hiểu chuyện."
Nhìn hắn tuy rằng còn đang giáo huấn nàng, nhưng cơn giận đã giảm, móng vuốt của Đạm Thai Hoàng liền vươn tới đĩa bánh hoa quế ở trên bàn, vừa nhét vào miệng, vừa nói không rõ ràng: "Cho nên nha, nếu không có ai đối xử tốt với muội giống vương huynh, muội sẽ không lấy chồng."
Đạm Thai Kích đối xử với nàng thật quá tốt.
Nhìn nàng vừa nói vừa ăn, Đạm Thai Kích càng không có cách. Nhìn nàng một hồi, bỗng nhiên nghiêm mặt nói: "Nếu thật sự không có ai cưng chiều muội giống huynh, huynh sẽ nuôi muội cả đời." Thốt ra lời này, trong lòng hắn cũng có chút cảm giác khác thường.
"Vậy, nói xong rồi ha. Xem đức hạnh này của muội, cũng chưa chắc là có người chịu chấp nhận." Vừa ăn vừa nói, vụn điểm tâm đều rơi ra. Xem bộ dáng bất nhã này của nàng, Đạm Thai Kích lại muốn răn dạy, mà ngay lúc này, một hắc y nhân liền tiến vào, khom người, quỳ xuống, bình tĩnh nói: "Đại hoàng tử, thái tử Bắc Minh sai người đến nói, nói Sở Trường Ca giúp công chúa xách giày thì tính làm gì, chỉ cần công chúa bằng lòng gả cho thái tử, thái tử nguyện ý mang giày của công chúa chạy quanh hoàng thành mười vòng."
"Phụt --" Đạm Thai Hoàng nghe xong liền phun điểm tâm trong miệng ra, dính cả lên mặt hắc y nhân.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net