Untitled Part 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cái cằm nhỏ xíu nhục nhục của chính mình cũng gật đầu theo, thế nhưng ý nghĩa cái gật đầu của hắn cùng Lan Khánh không giống nhau, hắn gật đầu là bởi sự thay đổi của Lan Khánh.

 

~*~*~*~

 

(1)   Thiên chi kiêu tử: ở đây hiểu là người trời sinh đã tài giỏi

(2)    Tiện mộ: Hâm mộ, ước ao, thèm muốn. Ở đây ta thích cả 3 nghĩa ;))

(3)   Thâm căn cố đế: Ăn sâu bén rễ chắc chắn, nền tảng vũng chắc khó có thể thay đổi

(4)   Bính bính khiêu khiêu: lanh lợi, hoạt bát, đầy sức sống

(5)   Mục quang như cự: mắt sáng như đuốc, tương tự câu mắt sáng như sao

(6)   Nguyên văn là “liên thể anh”: đại khái là trẻ sơ sinh một thân 2 đầu ấy.

(7)   Thân tình quan ái: Tình yêu thương ruột thịt

(8)   Mi lai nhãn khứ: mắt đưa mày liếc

(9)   Kiền tịnh : sạch sẽ, nhưng ta thấy nên hiểu là thuần khiết.

 

Đệ ngũ thập chương

 

Tam đường hội thẩm, Thường Thanh Thiên, Bác Luân và Thường Khánh hiển nhiên trốn không thoát sự trừng phạt của pháp luật. Thường Thanh Thiên theo phán quyết xử lăng trì chi hình, phải chịu ba ngàn sáu mươi tư nhát đao róc xương xẻ thịt mới được chết, Bác Luân và Thường khánh phải bị chém ngang lưng, nhưng phạm nhân Bác Luân trên đường lẩn trốn đã bị Thường Thanh Thiên sát hại, vì vậy, ngày hôm đó chịu dụng hình yêu trảm chỉ có một mình Thường Khánh.

Người đến xem lăng trì vây đông bốn phía, phần lớn đều là thân nhân đến nhận lại di vật của những nạn nhân từng bị bọn chúng hại chết, trông thấy Thường Thanh Thiên toàn thân đã mục nát, thối rữa, cơ thể trương phình so với trước đây có lẽ còn “mập mạp” không thể chịu nổi hơn, trong lúc bị lóc thịt róc xương không hiểu vì sao vẫn còn có thể rống lên kêu thực thoải mái, khiến những người chứng kiến tâm can nổi lên một trận rét lạnh, sợ hãi. Khi thực sự nhận hết ba ngàn sáu mươi tư nhát đao, cơ thể Thường Thanh Thiên đã bị róc đến mức chỉ còn lại một bộ bạch cốt, vậy mà vẫn chưa chết hẳn, còn đang thống khổ rên rỉ không ngừng, này càng khiến những người từng bị hắn hại càng thêm thống khoái. Đương nhiên, Thường Thanh Thiên cho dù bị lăng trì không chết cũng không có bất kì người nào quan tâm đến hắn, hắn cứ như vậy buông thõng cốt giá(1) của bản thân, ở pháp trường kêu rên một ngày một đêm mới nhắm mắt, chết trong đau đớn. Kết cục này của hắn có thể nói là đúng người đúng tội. Vì hiểu rõ nội tình, đối với Lan Khánh bọn Tiểu Thất trong tâm xuất hiện một loại kính sợ, thân thể Thường Thanh Thiên có thể thối rữa như vậy là bởi bị Lan Khánh hạ độc, còn bị lăng trì mà không chết là do Lan Khánh bảo Tiểu Xuân điều chế ra bảo mệnh chi dược, cùng với chỉ thống dược(2) tác dụng lẫn nhau, mới có thể “giúp” Thường Thanh Thiên duy trì tới lúc chấm dứt lăng trì mới thực sự thống khổ mà chết.

Mà “Thường Khánh” một đao dứt khoát chém ngang lưng, lại chính là Bác Luân – kẻ bị Lan Khánh truy tới thâm sơn tróc về, kế sách man thiên quá hải(3) này cũng chỉ có Lan Khánh mới nghĩ ra được.

Nhất kiện toái thi án này Lan Khánh xử lý gọn gàng, sạch sẽ, khiến cho Tiểu Khuyết và Tố Nhã vẫn luôn bất đồng ý kiến cũng phải nhìn y bằng con mắt khác. Tố Nhã tiếp tục cố gắng học bản lĩnh của y, bất luận là võ công hay dụng dược, còn Lan Khánh không cần tiếp tục giả dạng “Thi Tiểu Hắc” nữa cũng vì vậy mà bắt đầu có lòng bồi dưỡng Tố Nhã – người thiếu chút nữa phải chịu cảnh ngộ giống y. Tiểu Khuyết trông thấy Vân Khuynh danh chấn một thời, chính là cùng truy bất xá(4), dĩ nhiên không phải vì vẻ phiêu lượng của Vân Khuynh mà muốn chạy theo hắn, mà là bởi kiếm thuật của hắn. Đúng là, từ sau khi đến Thần Tiên Cốc rồi bắt đầu theo Tiểu Xuân tu tâm dưỡng tính, Vân Khuynh đối việc động vũ không tiếp tục cố chấp, cũng chỉ là tùy ý cùng Tiểu Khuyết luận vài chiêu rồi thôi, hơn nữa với tính cách yêu sạch sẽ của hắn lại càng không muốn mình một thân mồ hôi hôi hám, cho nên thấy Tiểu Khuyết hắn có thể tránh liền tránh, sau này vẫn là Tiểu Xuân lấy thân phận sư thúc ra lệnh không cho phép Tiểu Khuyết, rồi lại đối đại mỹ nhân Vân Khuynh hôn hôn, dây dưa không dứt mới có thể khiến hắn bình tĩnh.

Mà Tiểu Thất và Vân Khuynh ở chung với nhau cũng thực vi diệu, tuy nói hai người cũng có tâm phát triển quan hệ huynh đệ, thế nhưng, do bối cảnh trưởng thành quả thực là quá khác biệt, cho nên hai người vẫn không tìm được chủ đề để nói chuyện, có thể nói là không có điểm chung.

Tiểu Xuân thì lại giống một chú chim nhỏ hoạt bát, thấy gì cũng tò mò, đặc biệt đối với việc Hồng Hồng có thể sinh bảo bảo lại càng cảm thấy hứng thú, nếu Hồng Hồng không phải là bảo bối của Tiểu Thất, phỏng chừng hắn đã đem hồng hồng khai thang phá đỗ(5) mà nghiên cứu rồi.

Ngoài ra, Tiểu Xuân giúp Thường Khánh tránh được một kiếp nạn, làm một thủ thuật nhỏ, đem khối thịt thừa(6) trước ngực hắn, còn giúp giải chất độc Bác Luân hạ trên người hắn. Thế nhưng, nghĩ đến những chuyện không vui mà hắn đã từng trải qua, bọn Tiểu Xuân rốt cuộc quyết định dùng dược đem kí ức ấy của hắn toàn bộ xóa sạch. (công nghệ tẩy não thời cổ đại ;]])

Sau khi được tái sinh Thường Khánh tựa như một hài tử thiên chân vô tà, cùng a Tứ sống chung vô cùng vui vẻ. Này cũng có thể xem là kết cục tốt nhất với hắn, mặc dù, hắn hết thảy đểu phải bắt đầu lại từ đầu, nhưng ít ra những năm cuối đời của hắn có thể trôi qua trong khoái nhạc hạnh phúc.

Tiểu Thất còn sai người giúp bọn họ tìm một cửa hàng, cấp vốn giúp họ làm một vài tiểu sinh ý, để họ có thể nuôi sống bản thân và mấy đứa nhỏ này. Vì e bọn họ quá mức “khờ dại” sẽ bị kẻ khác lừa gạt, Tiểu Thất còn vì hắn tìm một lão phụ cô đơn hảo tâm, giúp mấy người họ trông coi điếm, chỉ bảo bọn họ nuôi dưỡng hài tử, như vậy, trước lúc trí lực Thường Khánh đạt tới trình người bình thường, cuộc sống của bọn họ cũng sẽ vô ưu.

Về phần những nữ tử kia coi như là người bị hại, Tiểu Thất đem một phần gia sản bị niêm phong của Thường Thanh Thiên giao cho bọn họ, để cuộc sống của các nàng có thể trôi qua êm đẹp một thời gian, còn chuyện sau này đều do số mệnh an bài cho mỗi người, dẫu sao, Tiểu Thất cũng chẳng phải thần thánh, không thể đối với tương lai các nàng bảo đảm điều gì.

“Tiểu Thất, chúng ta còn trở về thăm sư phụ không?” Đợi đến lúc Tiểu Thất rốt cục có thể được nghỉ ngơi sau khi kết thúc hết thảy, Lan Khánh mới hỏi y.

Người này rõ ràng rất lười biếng, lại vì chính nghĩa mà không thể không khiến bản thân mình mệt rũ ra như con cún, Lan Khánh thấy Tiểu Thất quả là mâu thuẫn đến mức đáng yêu mà.

“Sao lại không về?” Tiểu Thất nghi hoặc.

“Ta nghĩ ngươi hẳn là muốn lừa dụ ta về để sư phụ giúp ta xem bệnh a!” Lan Khánh thiêu thiêu mi, đoán rằng người này thực sự bận đến nỗi quên cả ý định ban đầu của mình.

“Đấy là một trong những nguyên nhân a. Mặt khác cũng là bởi sư phụ rất nhớ ngươi a, ngươi không biết, sư phụ đã rất nhiều lần viết thư cho ta, nói muốn đem ngươi mang về. Sư phụ những năm gần đây vẫn luôn lo lắng cho ngươi rất nhiều!” Tiểu Thất nhíu nhíu mi, có lúc hắn đã nghĩ rằng, có phải hay không sư huynh không dám trở về gặp sư phụ. “Hơn nữa, nếu sư phụ biết ngươi hiện tại ngày một hảo, còn làm một vị quan tốt giúp người hoạn nạn, sư phụ nhất định sẽ rất cao hứng.”

“Người sẽ không vừa trông thấy ta liền đem nhốt tại Thần Tiên Cốc chứ?” Nghĩ đến vị sư phụ từ bi quá mức của mình, Lan Khánh cười khổ. Bất quá, y thực sự vẫn tin rằng Bách Lý Huyền Hồ – sư phụ y sẽ làm như vậy, bằng không, thả một tên ma đầu như y ra ngoài, sẽ không lo nghĩ y lại tiếp tục gây hại nhân gian sao?

“Ngươi yên tâm, nếu ngươi thật sự thấy ở trong Thần Tiên Cốc quá buồn chán, ta và ngươi cùng ly khai, sư phụ sẽ không phản đối.” Nếu không thì, Tiểu Xuân cũng không thể xuất cốc a. Nhờ có Vân Khuynh ở cùng, thoát khỏi sự ngăn chặn của hầu tử là điều có thể trong tầm tay, không phải sao!

Nghe thấy Tiểu Thất khí khái bảo chứng, Lan Khánh không nén nổi mỉm cười. Dựa vào võ công của y, bọn họ quả thực vẫn cho rằng Thần Tiên Cốc nho nhỏ này có thể đem y vây khốn sao!

Chứng kiến tiếu dung trăm năm khó gặp của Lan Khánh, dĩ nhiên, đấy là chỉ nụ cười chân chính, Tiểu Thất bị sắc đẹp kia làm chấn động đến ngây người ngay tại chỗ, trong lòng nghĩ nghĩ, Lan Khánh hãy cứ mang diện cụ là tốt nhất, hắn vẫn muốn đem Lan đại mỹ nhân độc chiếm a!

Bên này hai người đang nói chuyện trở về Thần Tiên Cốc, thì bên kia, Tiểu Xuân và Vân Khuynh cũng đồng thời nghĩ đến chuyện mang Lan Khánh về đấy. Đương nhiên, theo ý của Vân Khunh chính là, đem Lan đại ma đầu vây trong Thần Tiên Cốc, tốt nhất là cả đời cũng đừng trở ra hại người một lần nữa. Bất quá, Tiểu Xuân lại đơn thuần chỉ muốn bảo Lan Khánh trở về, sư phụ nhất định sẽ rất vui mừng!

Cả bốn người đều mang trong đầu ý nghĩ xấu xa, cuối cùng nhất trí đồng ý hướng Thần Tiên Cốc, xuất phát.

Một tháng sau, huyện lệnh mới của Bách Quy huyện tới nhậm chức. Sau khi để Tố Nhã và tỷ tỷ hắn nói lời từ biệt, sáu người cùng nhau lên đường. Còn những ảnh vệ tới Thương Sơn vẫn chưa về thì để người khác thông tri cho họ biết nơi bọn Tiểu Thất tới. Về phần vì sao đám ảnh vệ kia đi lâu như vậy còn chưa quay lại, thì hạ hồi phân giải.

Tiếp tục lên đường, sáu người còn gặp phải những chuyện gì?

Mối quan hệ rối rắm của bốn người sẽ tiếp tục như thế nào?

Chúng ta hãy chờ đợi một hồi cố sự tiếp theo nhé! ^^

 

~*~**~

 

(1)   Cốt giá: bộ xương, khung xương

(2)   Chỉ thống dược: Thuốc giảm đau

(3)   Man thiên quá hải: Lừa dối

(4)   Cùng truy bất xá: truy đuổi không tha

(5)   Khai thang phá đỗ: Ta không mún dịch ra vì thực sự là không nỡ a. Các hủ cứ nghĩ đến việc bác sĩ khám nghiệm tử thi là hiểu nhá =.=” Mà nếu ta không nhầm thì Hồng Hồng là giống cái mà, sinh bảo bảo là chuyện bình thường mờ ???

(6)   Khối thịt thừa: Nguyên bản là “thũng lựu” qt là khối u, bướu, nhưng ta thấy thời đấy bít cái gì là u với bướu nên thay bằng “khối thịt thừa” cho nó hợp 

:D

 

——-HOÀN——-

 

P/s: *tung hoa tung hoa* cuối cùng cũng hoàn q1 roài *mặt mày phấn khỏi* *nước mắt ngắn nước mắt dài* *chùi chùi xì xì* ^0^ tiếp theo ta sẽ tiếp tục edit và post q2 của KTNT đồng nghiệp. Nhưng do lý do bất khả kháng ta chỉ có thể post 1 chương 1 tuần, tuần nào rỗi edit được nhìu thì 2 chương ^^

Giờ ta đi xả hơi đây ^0^

 TA CŨNG THẾ!!! >_<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net