Untitled Part 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 

Đệ nhất chương

Thu dương trên cao chiếu rọi, toả nhiệt lực khắp mọi phương, nhưng không trung màu lam nhạt vạn lý vô vân nhượng lòng người vui vẻ thoải mái, tiết trời thực thích hợp để đăng phong cao thái.

“Sư huynh ……… A!” Một tiếng kêu sợ hãi vang lên phá vỡ sự tĩnh lặng hiếm khi có được.

Thi tập trong tay Thi đại nhân bởi tiếng kêu kinh hoàng đó buộc phải khuyết mất một trang, mà trang giấy ấy trong tay phải Thi đại nhân đã thành phế chỉ [phế liệu].

Cây bút lông sói mới mua trong tayNamsư gia cũng vì vậy mà hy sinh một cách oanh liệt. Đó là lông sói thứ thiệt, mất một hai trăm lượng bạc mới mua được a!

Mà Kim Trung Báo Quốc đang ở phòng ban [phòng trực] nghỉ trưa đánh mã điếu cũng bị doạ đến nỗi đồng thời đem “Trường thành” trước mặt đẩy ngã, phản ứng mẫn tiệp [nhanh nhạy] không hẹn mà cùng lao ra khỏi phòng ban hướng tiếng kêu sợ hãi đó mà chạy tới.

Cứ như thế, sự yên bình hiếm hoi của Quy Nghĩa huyện một lần nữa bị phá huỷ…

“Phát sinh cái gì….. Tiểu Thất?” Đinh Kim là người đầu tiên tới nơi, trước là khẩn trương sau lại ngạc nhiên, song bảo tra án của Quy Nghĩa huyện vẫn đang ngồi yên lành tại lương đình trong viện tử, tiếng thét chói tai vừa rồi dường như chính là bọn họ nghe nhầm.

Mọi người theo sau đuổi tới cũng có cùng loại nghi hoặc, có người thậm chí khẩn trương đem lỗ tai đào khởi [ngoáy lỗ tai a :D], xem xem có phải hay không thực sự sinh bệnh.

Ngược lại, Nam Hương tiên sinh trong tay còn cầm nửa cây bút lông sói đáng thương, hồi quá thần lai trước tiên, đầu óc linh hoạt rất nhanh liền phát hiện Tiểu Thất có chỗ không ổn.

Chỉ thấy người phía sau biểu tình dại ra, khoé miệng vẫn không ngừng run rẩy, cứ như bị động kinh đột phát, hắn không khỏi lo lắng, tiến lên hỏi.

“Tiểu Hắc, phát sinh chuyện gi?”Namtiên sinh hỏi Lan Khánh, kẻ ngồi một bên giả bộ ngây thơ vô tội, nhưng kỳ thực là có tật giật mình.

“………. Ta chỉ là đem tường của nhĩ phòng huỷ đi mà thôi !” Thật lâu sau, Lan Khánh lại khôi phụ bộ dáng không sợ trời không sợ đất, ngẩng đầu nghênh hướng Nam Hương. “Tiểu Hắc đại nhân ta phải phá tường của phòng mình, con gà này lại ở đây không ngừng la hét, cho nên ta liền đem hắn điểm huyệt !”

“Phá tường ? Đang yên đang lành ngươi vì cái gì phải phá nó ?” Nam Hương đau khổ ở trong lòng tính toán, một lần nữa sửa lại phòng phải mất bao nhiêu tiền, tính ra cũng không ít a ! Bọn họ là nha môn thanh liêm, xem ra mọi người lại phải ăn cá khô, dưa muối vài tháng. [=o= haizzzzzzzzz ]

“Bởi vì cái con gà chết này vậy mà liên tục ba ngày trốn trong nhĩ phòng ngủ, đem Tiểu Hắc đại nhân ta khoá ở bên ngoài, còn dùng mê dược đem ta dược hôn [hôn mê bất tỉnh], rất đáng giận !” Nói tới đây, cặp mắt mê người của Lan Khánh hung hăng trừng Tiểu Thất, tựa như phá đi bức tường vẫn không hả giận, muốn đem Tiểu Thất cũng huỷ đi luôn.

Nói năng tuy rằng không rõ ràng lắm, nhưng sự việc ra sao mọi người trong lòng đều biết. Từ sau màn hôn lễ bất thình lình kia, Tiểu Thất và Lan Khánh hai người trên cơ bản hằng đêm sênh ca, Lan Khánh mỗi ngày thần thanh khí sảng, còn Tiểu Thất đáng thương hầu như ngày nào cũng cước bộ hư phù, có lần bị Lan Khánh lôi kéo đi tróc tặc, suy yếu té ngã trên mặt đất rất khó coi. Ngay cả Thi Vấn cũng nhìn không được, yêu cầu Lan Khánh phải biết một vừa hai phải [làm thụ nó khổ thế đấy, trách sao nhiều em vẫn luôn mơ tưởng mình ở trên =.=]

Vấn đề là Lan đại giáo chủ đối với ái kê yêu không muốn rời tay. Nếu hư nhược thì tẩm bổ a, cái gì lộc tiên, hùng tiên, hổ tiên, báo tiên*….. toàn bộ đều chiếu theo ba bữa cấp Tiểu Thất tẩm bổ, ở phía trên lại vẫn lăn qua lăn lại như cũ không ngừng. [lăn đều lăn đều lăn đều ;))]

Tiểu Thất đáng thương nhất định là chịu không nổi nên mới phân phòng mà ngủ đi !

“Hồ nháo ! Mau giải huyệt cho Tiểu Thất !” Thi Vấn nghiêm mặt, tiến lên nói.

Ở trước mặt phụ thân tôn kính, Lan Khánh đành phải cúi đầu, giải huyệt cho Tiểu Thất.

Được giải thoát, Tiểu Thất khóc không ra nước mắt, nếu không phải chuyện xin tiểu sư đệ « Kim thương nhất định đảo »** bị Lan Khánh biết, đem phương thuốc đốt đi, hắn cũng không bị buộc phải hàng đêm sênh ca, sớm muộn gì cũng tinh tẫn nhân vong a ! Hắn thực không biết Lan Khánh lại là người có dục vọng cường liệt như vậy, ô ô ……. [Nammô a di đà phật, thiện tai thiện tai =.=]

——-o0o——-

(1) Thu dương: Mặt trời mùa thu

(2) Vạn lý vô vân: Không một gợn mây

(3) Đăng phong cao thái:lên núi đón gió => có thể hiểu là dạo chơi du ngoạn

(4) Hồi quá thần lai: hồi phục tinh thần

* tiên : là cái “đấy” của giống đực :”> bổ a bổ

** “Kim thương nhất định đảo” : cái này là đặc chế của bạn Tiểu Xuân cho tiểu tâm can Vân Khuynh nhà bạn ấy khi bạn Vân Khuynh trúng độc có cả xuân dược của Lan Khánh, mọi người ai đã đọc Lãng đãng giang hồ chi Dược sư hẳn đều biết.

Tác giả: Lam Ưu

Thể loại: đam mỹ cổ trang, đồng nghiệp văn, tuần tra phá án, nhất thụ nhất công

Dịch : QT ca ca

Edit : k3n

Beta: Tử Dương

Đệ nhị chương

“ Ngươi còn dám phân phòng ngủ nữa hay không!” Lan Khánh không thèm để ý bộ dáng Tiểu Thất như thế nào, cũng không quản mọi người vẫn còn ở đấy, chỉ cảm thấy quyền sở hữu của hắn đối với vợ yêu bị xâm phạm. Ái ý dành cho Tiểu Thất càng ngày càng tăng, ham muốn độc chiếm tự nhiên cũng càng ngày càng mãnh liệt. Quả thực đối ái tình hắn có tư tưởng sở hữu cực đoan vi ngã độc tôn, nhưng đồng thời khiến người khác nhìn ra tình cảm đơn thuần, hơn nữa còn rất chân thành của hắn.

Tiểu Thất thở dài một hơi, chấp nhận số mệnh nói: “Không dám nữa, không dám nữa!” Hắn đối Lan Khánh tâm tư luôn ngạnh không nổi, khuất phục cũng là chuyện không sớm thì muộn. Ai bảo chính mình yêu người ta trước!

Tiểu Thất nhượng bộ, Lan Khánh tự nhiên cũng hài lòng, lại khôi phục vẻ mặt ngây thơ khờ dại ẩn giấu nét cười tà mị. Đầu óc y hiện tại cũng không mơ hồ giống như trước kia, nguyên nhân Tiểu Thất phân phòng ngủ vẫn là do y không biết tiết chế, làm cho Tiểu Thất quá mệt mỏi, vì thế hắn cũng lui một bước, nói: “Sau này ta sẽ không đêm nào cũng ăn ngươi nữa……”

“Thật sự!” Tiểu Thất nghe xong những lời này, tinh thần lập tức tỉnh táo, đôi mắt hoa đào tròn xoe toả sáng chớp động, đẹp đến nỗi làm cho Lan Khánh lại nổi lên cảm giác ngứa răng ngứa lợi, rất muốn đem Tiểu Thất đè xuống, tại chỗ hôn một trận. Nhưng y đã đáp ứng Thi Vấn và Tiểu Thất không làm như vậy trước mặt người khác, thực đáng ghét, y sắp chịu không nổi rồi!

“Tối đa là cách một ngày lại tái ăn!” Lan Khánh chậm rãi đem nửa câu sau nói nốt.

“Nhưng trước đó, ngươi phải đem ngày hôm qua, hôm kia, hôm kìa trả nợ cho ta!” Dứt lời, không giải thích lý do, liền kéo áo Tiểu Thất hướng phòng bọn hắn đi đến. [giờ thì chết hẳn (_ __)]

Tiểu Thất đáng thương một đường kêu thảm nhượng Kim Trung Báo Quốc cứu hắn, đáng tiếc, đối mặt với con mắt lóe hàn quang của Lan Khánh, ngay cả Thi Vấn cũng không dám tiến lên ngăn cản. Mọi người đành phải trơ mắt nhìn cửa phòng bọn hắn đóng lại.

“Tiểu Đầu Nhi thực sự là kìm chế không nổi nữa rồi, trời vẫn còn sáng thế này mà …., sách sách!”. Thành thân chung cùng một ngày với Lan Khánh, Đinh Kim tinh thần khôi phục trước tiên, lấy thân phận người từng trải nhỏ giọng nói thầm.

Những người khác cũng tỏ vẻ đồng tình, bất quá bọn họ cũng không giúp được gì, chỉ có thể túm năm tụm ba ly khai. Ngược lại, Thi Vấn cùng Nam Hương hai người lại đứng trong viện tử một hồi, sau đó nghe trong phòng truyền đến tiếng Tiểu thất cầu xin mang theo ái thanh khiến cho người nghe xấu hổ, mới liếc mắt nhìn nhau, rồi song song cùng đỏ mặt rời đi. [ơ 2 bác cố tình ở lại nghe lén nhá ;))]

Hai người không hổ sống chung với nhau mười năm, thực ăn ý. Nam Hương tiếp nhận ánh mắt Thi Vấn, tiếp đến liền theo sau, tiến vào thư phòng, trên đường đau lòng đem bút lông còn cầm trong tay quăng đi.

Trở lại thư phòng, Thi Vấn tỏ ý bảo Nam Hương ngồi xuống, nhân tiện nói: “Bệnh tình Tiểu Hắc hiện giờ đã ổn định, bên người lại có Tiểu Thất đi theo, ta đã yên tâm hơn.

“Đại nhân, ý của người là?” Nam Hương khó hiểu hỏi lại, căn cứ mức độ Thi Vấn ra sức bảo vệ Tiểu Hắc thì sẽ không nói ra những lời tựa như sắp rời bỏ hài tử thế này.

“Bọn chúng còn trẻ, ở mãi Quy Nghĩa huyện nhỏ bé này dù sao cũng không phải biện pháp. Ngươi xem Tiểu Hắc tinh lực dồi dào, đem Tiểu Thất lăn qua lăn lại thành bộ dáng gì?” Thi Vấn quả thực cũng quyến luyến hài tử, nhưng không thể đem Tiểu Thất ra làm vật hy sinh. Lương tâm y thực vẫn là lại cắn rứt, hơn nữa công sức cùng tình cảm Tiểu Thất đối với Lan Khánh ai có mắt cũng đều nhìn ra, chung quy là không thể trơ mắt nhìn bọn hắn kiểu này mãi được! “Huống hồ Tiểu Hắc được phong làm tuần án nhị phẩm, thay vua đi tuần thú, để hắn ở lại Quy Nghĩa huyện dù sao cũng là vi phạm thánh ân. Vả lại, kỳ án trong thiên hạ quá nhiều, nói không chừng có rất nhiều án oan đang chờ bọn Tiểu Hắc tra ra, đặng trả lại cho khổ chủ một cái công đạo, không phải sao?”

“Đại nhân nói có lý!” Tuy rằng thiếu kỹ thuật nghiệm thi của Lan Khánh cùng đầu óc hiểu biết, phân tích án nhạy bén của Tiểu Thất là một tổn thất lớn của bọn họ, nhưng đem sổ sách các hạng mục thiệt hại của nha môn ra mà so sánh thì ——– vẫn là  quăng cái ý kiến này đi thôi! [tài năng cũng ko bù nổi mức độ phá hoại của các anh =.=]

Ba ngày sau, Thi Vấn gọi Tiểu Thất cùng Tiểu Hắc vào thư phòng, cũng nhờ Nam Hương từ ám quỹ [quỹ đen ;))] trước nay vẫn khoá chặt lấy ra một bọc màu hoàng sắc. Tiểu Thất tò mò liếc cái bọc một cái liền cảm thấy quen mắt. Tái hồi tưởng lai lịch cái bọc này một chút, lập tức da đầu run lên

“Đại nhân, này không phải ……”

“Đúng, đây là thánh chỉ và quan phục, quan mạo tuần án của công tử, còn có Thượng Phương bảo kiếm hoàng thượng ngự ban!” Nam Hương cười, thay Thi Vấn trả lời. “Công tử, ngươi cũng biết nhân sinh tứ đại hỉ, lâu hạn phùng cam lộ, tha hương ngộ cố tri, động phòng hoa trúc dạ, kim bảng đề danh thì (1). Người tứ đại hỉ đều đã trải qua, đại nhân cùng học trò cho rằng đây là hoàng ân hạo đãng [mênh mông, cuồn cuộn], được thượng thiên chiếu cố, vì vậy, ngươi cũng nên lấy công đức hoàn tạ thánh thượng, sửa lại án sai cho những người chịu oan khuất trong thiên hạ, mới không phụ lòng hậu ái của Hoàng Thượng cùng thượng thiên đối với người.

“Hoàng Thượng và thượng thiên?” Lan Khánh bị một hồi thoại văn vẻ của Nam Hương làm cho hoa mắt chóng mặt mờ mịt hỏi lại. “ Chuyện này liên quan gì đến bọn họ?” Rõ ràng thiên yếu hạ vũ [ý nói chuyện khách quan, ko ai can thiệp được], Tiểu Thất bị hắn nhặt được, còn bị hắn bắt bái đường, ngay cả làm tuần án thì cũng không liên quan đến Hoàng Thượng và thượng thiên a! Việc đầu tiên không ai có thể khống chế, việc cuối cùng cũng là do Tiểu Xuân bắt Hoàng Thượng hạ chỉ, vì cái gì Nam Hương lại đem đẩy tới trước hai người đó chứ?

“Sư huynh, ý củaNamsư gia là muốn chúng ta ly khai Quy Nghĩa huyện!” Tiểu Thất ngược lại hiểu rõ, trong lời nói của Nam Hương chỉ có một câu trọng yếu, chính là “sửa lại án sai cho những người chịu oan khuất trong thiên hạ”! Thiên hạ là đâu? Dưới bầu trời rộng lớn này đất nào mà chẳng là của hoàng thượng! Nói cách khác, bọn họ sắp sửa bị Thi Vấn đuổi ra khỏi cửa.

“Ly khai nơi này?” Lan Khánh chớp mắt mấy cái mới phản ứng lại, nhưng lại không sinh khí như mọi người vẫn tưởng, khả năng bệnh hắn chuyển biến tốt có lẽ không sai biệt lắm, tì khí [tính cáu kỉnh, nóng nảy] tự nhiên dễ dàng xuôi xuống. “ Cha nơi này như thế nào lo liệu?”

“Chúng ta còn có Kim Trung Báo Quốc a!” Thi Vấn đối với sự quan tâm của hắn cảm thấy được an ủi vô cùng.

“Ngỗ tác thì sao?”

“Nơi này vốn vẫn có ngỗ tác, chỉ là kỹ thuật không giỏi bằng công tử, cho nên ngày thường hắn chỉ làm một ít công tác văn thư, chỉnh lí lại bản ghi chép khám nghiệm tử thi của người. Nam Hương biết Lan Khánh chưa từng chú ý tới loại “việc nhỏ nhặt” này. Thành thật mà nói, ngỗ tác bị tước đoạt công tác vẫn là rất đáng thương.

“Vậy được rồi. Ta cùng Tiểu Thất ra ngoài, mỗi lần ăn tết lại trở về bồi cha!” Lan Khánh dứt khoát đáp ứng.

“Sư huynh?” Lan Khánh thế này khiến cho Tiểu Thất giật mình, trong đầu đang phỏng đoán nguyên nhân Lan Khánh nói chuyện tốt như vậy có thể hay không là do bệnh lại tái phát? [em lầm! điên cũng tuỳ thời, tuỳ sự em à :))]

“Đi, Tiểu Thất, chúng ta đi chuẩn bị một chút, sáng mai xuất phát!” Lan Khánh mặc kệ Tiểu Thất nghĩ thế nào, liền lôi kéo cánh tay hắn cực kỳ hưng phấn ly khai thư phòng, để lại Nam Hương và Thi Vấn.

Hai người lại nhìn nhau lần nữa, cuối cùng vẫn là Thi Vấn mở miệng nói: “Tiểu Hắc cuối cùng trưởng thành rồi, có thể phân biệt phải trái, càng có tinh thần trách nhiệm”

“Vậy sao?” Nam Hương cố ý vô tình nhìn lướt qua cái bọc vẫn còn ở trên bàn, không quá đồng tình. Thi Vấn yên tâm quá sớm rồi, bởi ngài cho đến nay vẫn không hề hay biết thân phận thực sự của Lan Khánh. “Học trò trước đem bọc đồ đưa cho Tiểu Thất, nhượng hắn thay công tử bảo quản”

“Ân! Tiểu Thất coi giữ quả thực khiến ta yên tâm hơn nhiều.” Thi Vấn gật đầu đồng ý.

Về phía hai người kia, sau khi Lan Khánh cùng Tiểu Thất trở về phòng, cả hai chia ra thu thập hành lý, Tiểu Thất gói ghém y phục, Lan Khánh đi đem Triệu Tiểu Trư và Hắc Hắc Hồng Hồng cùng lục tiểu điểu của chúng trở vào. Lúc này không như những lần ly khai ngắn ngủi trước kia, Tiểu Thất phải hảo hảo chuẩn bị.

Tiểu Trư vào phòng liền lao ngay đến phía dưới giường không chịu ra. Bởi vì gần đây nó so với trước kia lớn hơn gấp bội, ánh mắt Tiểu Hắc nhìn nó càng ngày càng “đói khát”, Tiểu Trư thực sợ hãi.

Về phần Hồng Hồng, Hắc Hắc như cái lồng sắt vây xung quanh bọn hài tử, cực kỳ bận rộn.

Mà Lan Khánh thì lại nhàn nhã ngồi ở một bên, nhìn Tiểu Thất vì hắn chuẩn bị hết thảy.

“Tiểu Thất, chúng ta trước tiên tới nơi nào?” Lan Khánh nhìn thật lâu, cuối cùng nói ra nghi vấn trong lòng

“…… Chúng ta trở về Thần Tiên Cốc thăm sư phụ.” Ngừng tay, Tiểu Thất đi đến trước Lan Khánh, hơi khom người nói. Hắn và sư huynh là đệ tử ly khai Thần Tiên Cốc lâu nhất, và cũng đều chưa một lần quay lại. Nhưng đối với hắn Thần Tiên Cốc lại là nơi an toàn nhất, lưu luyến nhất,  bởi nơi ấy có sư phụ ân trọng như núi, có các sư huynh như phụ mẫu vui vẻ chiếu cố hắn, còn có đường đệ Tiểu Xuân và Vân Khuynh. Vấn đề là Lan Khánh đã quên mất quá khứ, có muốn quay về không?

Trải qua sự việc ở kinh thành, Lan Khánh nhất thời xuất hiện, cái loại nhãn thần ghét bỏ hắn đã trở thành ác mộng so với huỷ dung càng kinh khủng hơn. Hắn vẫn sợ, Lan Khánh khỏi bệnh có thể hay không lại lần nữa ghét bỏ hắn?

“Sư phụ ngươi?” Lan Khánh nghiêng nghiêng đầu, hắn nhớ là Tiểu Thất hình như không có phụ mẫu, mà hắn cũng nghe Nam Hương nói qua, nghiêm sư như phụ, như thế chẳng khác nào cùng Tiểu Thất hồi nương gia [nhà mẹ đẻ], hắn đi bái kiến nhạc phụ! “Hảo, chúng ta đi Thần Tiên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net