Chương 7: Đối tượng yêu thầm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bức ảnh Neo đăng trên Twitter, First đã tìm kiếm rất lâu. Mở đầu chương trình, thấy khách mời là Neo, anh nảy ra ý định đăng ảnh cũ của Neo để công khai sau khi hết tập này. Nhiều năm trôi qua, trong điện thoại đã sớm không còn lưu ảnh cũ. Anh tăng âm lượng TV, quay lại mở máy tính, lật xem những bức ảnh được tải lên đám mây trong những năm qua. Nhờ có thói quen phân loại và sắp xếp, anh nhanh chóng tìm thấy thư mục có tên "Trường trung học Rose Garden", mở ra hiển thị 903 bức ảnh. Vốn định dùng chức năng nhận dạng người trực tiếp tìm Neo, nhưng nhìn những bức ảnh cũ điểm ảnh nhòe nhoẹt này, anh không khỏi click chuột từng cái một... Giống như mở van ký ức, thời trung học cô đọng trong 903 tấm ảnh này cũng được tái hiện từng chi tiết một.

Ảnh học sinh lớp 7 mẹ chụp lúc nhập học. Vẫn là cậu nhóc mặc đồng phục học sinh không vừa người ngồi ở hàng ghế thứ nhất trong lớp. Một bức ảnh tập thể của Hội thanh tra học sinh. Gia nhập hội học sinh, lần đầu tiên đeo băng tay, thành viên hội học sinh mới tuyên thề trước cổng trường. Báo, tạp chí năm thứ hai của trường trung học cơ sở được giữ lại. Là một đại diện học sinh xuất sắc của trường, anh đã được phát biểu trên sân khấu, được chụp ảnh và đăng trên tạp chí của trường. Hình ảnh của đại hội thể thao trường năm hai THCS. Với tư cách là người phụ trách hỗ trợ hậu cần, anh đã được chụp ảnh khi đang di chuyển bàn và Khaotung, người đang khiêng bàn ở phía bên kia cũng được chụp lại. Tạp chí của trường về lễ tốt nghiệp năm thứ ba của trường trung học cơ sở được giữ lại. Là đại diện của những học sinh tốt nghiệp xuất sắc của trường, anh đã lên sân khấu để nhận giải thưởng và Khaotung đã đứng cùng sân khấu với anh. Chụp ảnh tập thể lớp kỷ niệm trường trung học phổ thông. Là học sinh cao nhất trong lớp, anh đứng ở giữa hàng cuối cùng của dàn hợp xướng và người chỉ huy phía trước là Khaotung. Chụp ảnh nhóm khi kết thúc vở kịch sân khấu lễ hội cộng đồng năm thứ hai. Là nam chính, anh bị bao vây ở giữa và bên cạnh anh là Khaotung đang cầm một bó hoa cũng là nhân vật chính. Ảnh tốt nghiệp trung học. Anh đứng giữa hàng cuối cùng với vẻ mặt nghiêm túc. Ngoài ra, còn có rất nhiều ảnh về cuộc sống hàng ngày ở trường, của bạn học, của chính anh, làm việc nghiêm túc, ảnh chân dung, ảnh phong cảnh khuôn viên trường, ảnh tự chụp, ảnh khác... Mặc dù hầu hết đều được chụp bằng điện thoại, không bộ lọc, độ phân giải thấp và công nghệ máy ảnh tầm thường nhưng trong mắt First, mỗi bức ảnh đều giống như một poster của một bộ phim thanh xuân và mỗi tấm đều chứa đầy những câu chuyện.

Sau khi lật xong album ảnh và lưu ảnh, chương trình sắp kết thúc, anh nhìn thoáng qua mới biết được đêm đó ôm Khaotung lên giường đã bị quay được, nghe tiếng trên TV truyền ra có chút biến dạng nhưng mềm mại ấm áp "Ngủ ngon". Cổ họng anh có cảm giác chua chua khó giải thích được, chắc là do vừa uống nước chanh. Anh muốn học cách pha nước chanh mật ong mà Khaotung thường làm cho anh, nhưng anh không ngờ rằng thứ mình làm lại chua như vậy. Sau đó, anh không biết khách mời đang nói gì, nhưng sau khi xem câu trả lời của Neo "Chuyện này rất bình thường đi", anh đã chuyển sang kênh âm nhạc. Anh rất muốn chơi game nhưng tay phải vẫn bó bột, lúc này anh mở một thư mục, tay trái di chuột mất nhiều sức nên đành bó tay. Tiếp tục lướt trên đám mây, anh tìm thấy một thư mục có tên "1KT" trong không gian riêng tư. Khi điện thoại rung, First đang nhìn vào thư mục đó. Liếc mắt nhìn điện thoại trên bàn, thấy ID người gọi là "Tung", tay trái anh run lên ấn nhầm thoát ra khỏi tập tài liệu kia.

"A...... Đợi lát nữa lại phải bắt đầu lại từ đầu." Anh giận dữ vò tóc và nghe điện thoại.

Khaotung hỏi tối nay anh về nhà ăn gì. Có thể nghe thấy KhaoTung đang làm gì đó và luôn có những âm thanh xào xạc. Có lẽ cậu ấy đang thu dọn quần áo, nhưng First không quan tâm tiếp tục nói về những món mẹ anh nấu hôm nay và phàn nàn rằng em trai đã cướp mất đùi gà của bệnh nhân này. Trong khi nói chuyện, anh di chuyển đến giường và nằm xuống rồi kể về những điều thú vị trong chuyến du lịch của bố mẹ anh vừa rồi. Thực ra không phải anh muốn nhắc, Khaotung nghe anh kể bữa tối ăn gì, sau đó hỏi bố mẹ đi du lịch có vui không, anh liền theo chủ đề này để kể về hành trình của bố mẹ mình..., và sau đó mở rộng đến nơi sẽ đi du lịch nếu có một kỳ nghỉ. Hầu hết thời gian là anh nói chuyện một mình và thỉnh thoảng có Khaotung đáp lại. Nhưng anh không cảm thấy bị bỏ rơi, anh biết Khaotung đang lắng nghe và anh biết Khaotung sẽ phản hồi. Giống như ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện trong thư mục vừa rồi. Trong ảnh chụp màn hình, khung màu xanh lá cây bên phải luôn chiếm tương đối nhiều vị trí, nhưng khung màu trắng bên trái luôn xuất hiện sau khi khung màu xanh lá cây xuất hiện, có đôi khi là một hoặc hai câu, có đôi khi là nhãn dán biểu cảm, có đôi khi đặc biệt cũng sẽ là một mảng lớn khung màu trắng. Trong thư mục lưu ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện thời trung học với Khaotung. Hộp chat sớm nhất cho thấy là tháng 9/2012, khi Khaotung chủ động nhắn tin cho anh lần đầu tiên. Nội dung là: "Ngày mai nhớ mang theo bài tập nhóm, nếu không cô giáo khó tính cùng tao đều không tha cho mày."

Nếu không phải là "bạn mười năm" mà Neo nói hôm nay, First sẽ không nhận ra rằng anh và Khaotung đã biết nhau hơn mười năm rồi. Lục lọi những tấm ảnh cũ để xem cuộc sống trong khuôn viên trường đó, đọc những ghi chép về cuộc trò chuyện những năm đó, mới phát hiện ra 11 năm thực ra rất ngắn nhưng cũng rất dài. Thời gian ngắn nhất là thời gian lén lút trôi qua một cách vô tình. Dài là ký ức, ký ức liên quan đến Khaotung. Dù thế giới có thay đổi thế nào, người đến hay người đi, nhìn lại quá khứ, những năm tháng tuổi trẻ vui buồn đau khổ vẫn luôn có bóng dáng Khaotung bên cạnh. Có đôi khi đang trò chuyện sẽ có lúc dừng lại, cậu bên cạnh quay đầu lại nói: "Hả? Nói tiếp đi, tao đang nghe đây." Anh thường cảm thấy rằng mình vẫn đang ngồi trong một lớp học ngột ngạt. Hiếm khi có thời gian rảnh sau giờ học, vì vậy anh nằm dài trên bàn như Khaotung, trò chuyện với bạn cùng bàn bất cứ khi nào anh có điều gì muốn nói. Nói sắp vào học rồi, không có ai đáp lại, đành phải giả vờ quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ cho đỡ quê, lúc này người bên cạnh mới nói: "Huh? Không được chơi nữa sao? Lại sắp vào học nữa rồi."

11 năm quay đầu nhìn lại, thiếu niên đó vẫn luôn ở bên cạnh anh. Qua điện thoại, Khaotung hỏi anh đã xem chương trình chưa, anh đã vặn nhỏ nhạc và nói rằng xem rồi và chuẩn bị đăng một ảnh thiếu niên của Neo lên Twitter. Khaotung nói cậu cũng muốn. Sau khi lên Twitter, First đầu tiên là nhấn vào hashtag của tổ chương trình để xem phản hồi của khán giả, phát hiện rất nhiều bài đăng của cư dân mạng đều là meme của nhóm khách mời ôm nhau hoặc Phuwin ôm đầu, hashtag tiếp theo lại là FirstKhaotung có thể cắn đường sao? Lúc này anh mới biết thì ra nhóm khách mời xem chương trình vừa rồi đã kết anh và Khaotung. Anh sững sờ nhìn hashtag, do dự có nên nhấp vào không.

Cửa đột nhiên bị mở ra, em trai xông vào hỏi:"Có muốn ăn khuya khôngg?"

First vội vàng nhét điện thoại xuống chăn, lắp bắp trả lời: "Không... không ăn! Em vào... sao không gõ cửa!"

Em trai đứng cạnh cửa nghi ngờ nhìn anh: "Em gõ mấy lần anh cũng không trả lời, anh đang làm gì vậy? Xem phim à?" Em trai híp mắt làm bộ muốn lật điện thoại trong chăn ra, First lo lắng đến độ tay phải cũng vung lên ngăn cản.

"Không có xem! Đi ra ngoài!"

Em trai sợ anh trai kích động làm tay phải lại bị thương, lui ra ngoài cửa còn trêu chọc một câu "Mặt đỏ hết lên rồi còn nói không có", bị anh trai ném gối, cậu nhanh chóng đóng cửa lại trốn xuống lầu hô to: "Mẹ! Anh không ăn khuya! Anh ấy uống nước no rồi!"

Bị em trai cắt ngang, First không đủ dũng khí click vào hashtag kia nữa, anh đã offline ngay sau khi tweet bài có hashtag tên chương trình và ba người họ. Nằm trên giường, tay phải để trước ngực cảm nhận được trái tim đang đập rất nhanh, trước nay cũng chưa từng đập nhanh như vậy. First miên man suy nghĩ, có phải nằm thạch cao đè lên trái tim hay không? Anh ngồi dậy, cảm thấy có chút khô nóng khát nước. Vì thế cầm ly nước chanh vừa rồi uống mạnh mấy ngụm, lần này vị chát vào miệng ít đi rất nhiều.

Nửa đêm, hiện tượng đau nhức lại xuất hiện, First tỉnh dậy sau khi bị đau mới nhớ ra tối nay quên uống thuốc. "Khaotung không nhắc mình sao?" anh ngơ ngác nghĩ. Xuống lầu uống thuốc giảm đau, cơn buồn ngủ cũng biến mất. Ở trên giường do dự lăn qua lộn lại suy đi nghĩ lại, anh vẫn là lên Twitter. Khaotung cũng đăng một tweet, nhấn vào hình ảnh lớn, First sửng sốt. Tấm ảnh đầu tiên của Khaotung anh đã xem từ lâu, nhưng tấm thứ hai, ảnh chụp chung của anh và Neo lại không có chút ấn tượng nào. Nhìn cảnh tượng, hẳn là lúc anh học cấp ba làm hội trưởng hội học sinh trao tặng huy chương bổ sung cho Neo lớp 10. Neo là vận động viên bóng rổ quốc gia, cấp 2 thường xuyên huấn luyện thi đấu bên ngoài, lên cấp 3 mới được chọn làm thành viên hội học sinh lớp gia nhập bộ phận thanh tra.

"Đợi đã! Năm cuối cấp?" Nhớ lại thời điểm mấu chốt này, First đột ngột ngồi dậy, động tác quá lớn dẫn đến động vào vết thương, đau đến mức anh lại ngã xuống.

"Đau, đau, đau!" Anh ngoài miệng kêu đau, nhưng tay trái vẫn cầm chắc điện thoại, cẩn thận quan sát ảnh chụp. Từ góc độ mà xem, nó hẳn là được chụp bởi những người ngồi dưới khán đài, nhưng ở khoảng cách này sẽ không phải là học sinh, học sinh ở hàng ghế đầu không dám sử dụng điện thoại của họ một cách công khai trong cuộc họp hàng tuần. Từ điểm pixel về tầm nhìn, ảnh có độ phân giải cao hơn so với những bức ảnh mà anh đã chụp, hẳn là dùng máy ảnh để chụp. Xét theo hành động, nó là một bức ảnh chụp nhanh, tuy rằng chỉ đẩy qua một bên mặt, nhưng qua hiểu biết nhiều năm của anh đối với Neo như vậy, biểu cảm kia của Neo chắc chắn là đang làm mặt quỷ.

"Ai đã có thể chụp ảnh này bằng máy ảnh dưới khán đài ?"

"Phóng viên tạp chí của trường?"

First nhớ lại rằng quả thực có phóng viên của tạp chí trường tại hiện trường và tờ báo của trường tuần đó cũng đưa tin về sự kiện này, nhưng những bức ảnh được sử dụng là ảnh chụp tập thể và không có chụp đôi như vậy. Còn nếu là phóng viên tạp chí trường chụp thì sao Khaotung lại có, không phải anh không nghĩ rằng bức ảnh này là do Khaotung chụp nhưng ý nghĩ thoáng qua trong giây phút rồi chính anh lại phủ nhận. Khi còn ở Rose Garden, cậu không thích đứng ở hàng ghế đầu, chưa kể cậu lúc đã ở Chiang Mai rất xa.

Nghĩ mãi mà không hiểu. First không giống như Neo đặt câu hỏi trên Twitter, anh trực tiếp gửi câu hỏi vào Line lúc 3h đêm, dù sao thì người đó điện thoại đang ở chế độ không làm phiền, vì vậy anh sẽ không thể làm phiền cậu ấy.

Sau khi tắt đồng hồ báo thức lần thứ năm, Khaotung trốn trong chăn và đấu tranh một cách khó khăn.

"Hôm nay là ngày workshop cuối cùng, ngày mốt bộ phim mới mới bắt đầu khởi quay. Ngày mai có thể ngủ cả ngày!"

Nghĩ đến ngày mai có thể nghỉ ngơi, Khaotung cuối cùng cũng tự dỗ mình xuống giường. Tắm rửa xong, cậu ngồi vào bàn ăn nghịch điện thoại, mở Line lên thì thấy có tám tin nhắn của "Fir". Cậu bấm vào xem, tất cả đều là ba bốn giờ sáng gửi đi:

[Bức ảnh này chụp khi nào?]

[Hình ảnh]

[Sao tao chưa từng thấy nó nhỉ?]

[Ai đã chụp nó?]

[Phóng viên tạp chí trường?]

[Ai gửi nó cho mày?]

[Khi tỉnh dậy nhớ trả lời tao!]

[Ngủ ngon.]

(Mèo con đắp chăn.gif)

"Anh đang suy nghĩ xấu xa gì vậy?" em gái hỏi Khaotung đang pha cà phê trong phòng khách.

Khaotung chỉ vào em gái: "Con bé này thật không biết lớn nhỏ. Anh không có!"

Em gái đi tới bàn, nhấp một ngụm cà phê mới pha, thấy đắng mà nhíu mày chán ghét nói: "Chậc, đắng quá. Biểu cảm của anh vừa nhìn đã biết là muốn bắt ai, không cần đoán, nạn nhân nhất định là p'First."

"Đi đi đi, đừng cản đường anh." KhaoTung đẩy cốc nước qua ném mấy viên đá vào, ba chân bốn cẳng đi tới cửa, thay giày xong cũng uống cà phê xong, cầm lấy chìa khóa xe, vẫy tay chào em gái rồi mới đi ra ngoài.

Vốn tưởng rằng "nạn nhân" sẽ không dậy sớm như vậy, không ngờ vừa vào thang máy đã nhìn thấy bốn tin nhắn mới trên điện thoại:

[Ai?]

[Đối tượng yêu thầm của ai?]

[Đối tượng yêu thầm của tao à?]

[Vẫn còn crush tao chứ?]

Khaotung không nghĩ tới "đối tượng yêu thầm" lại có nhiều cách hiểu như vậy, trả lời: "Đối tượng yêu thầm của mày."

Hộp thoại hiển thị "Đang nhập", đi ra cửa thang máy, lên xe nhưng vẫn không thấy trả lời.

Khaotung lại gửi: "Crush mày có nhiều đối tượng? Phải loại trừ từng cái một?"

Lần này, First trả lời trong vài giây: "Không, chỉ một!"

Sau khi lái xe đến công ty, Khaotung chuẩn bị trả lời, thấy First đang nhập cậu lại nhắn: "Nữ phóng viên cùng khóa với chúng ta?"

"Không tính là đối tượng yêu thầm được chứ!"

"Khi đó mọi người đều yêu thích cô ấy, không phải đều gọi cô ấy là "nữ thần" sao?

"Cô ấy gửi ảnh cho mày à ? Khi nào?"

"Không, mày quen cô ấy à? Sao tao lại không biết chứ?"

"Ngày nghỉ sáng sớm không ngủ nghĩ cái gì mà nữ thần!Lãng phí!"Khaotung dựa vào góc thang máy, nhìn xuống điện thoại.

"Chào buổi sáng, Khaotung." Một lời chào cắt ngang suy nghĩ của Khaotung, cậu mới biết rằng giáo viên diễn xuất đã bước vào thang máy từ lúc nào. Cậu vội vàng cất điện thoại, chắp tay chào.

Giáo viên dạy diễn xuất vỗ vai cậu, nói: "Đi thang máy còn học thuộc lời thoại à? Đừng căng thẳng như vậy, ngày workshop cuối cùng tôi sẽ không nghiêm khắc như vậy đâu."

May mà đeo khẩu trang khiến giọng nói nhỏ hơn, giáo viên dạy biểu diễn không nghe rõ Khaotung đang đọc cái gì,chỉ nghĩ rằng cậu chăm chỉ học từ sáng sớm. Sau khi ra khỏi thang máy, Khaotung cung kính mời cô giáo đi trước, lén lút nhắn lại ở phía sau: "Nữ thần chê mày nói nhiều, mày đừng nghĩ lung tung nữa."

Hai hành lang cuối dãy hành lang lớp học là con đường duy nhất để First đi qua mỗi ngày. Một dẫn đến tòa nhà A và một dẫn đến tòa nhà B. Tòa nhà A là phòng học dành cho học sinh trung học cơ sở, tòa nhà B là phòng học dành cho học sinh năm 1 và 2 của trung học phổ thông, tòa nhà C là phòng học của lớp 12 và lớp mũi nhọn mỗi năm. Nhà trường quy định trong giờ dạy học sinh không được ra khỏi phòng học chứ đừng nói đến tòa nhà, bọn họ chỉ được sinh hoạt trong lớp trong giờ ra chơi. Là hội trưởng hội học sinh, lại có đặc quyền ra vào tự do các tầng khác nên First đã trở thành "cầu nối" để các học sinh trong lớp giao tiếp với "bên ngoài". Không giới hạn ở việc giúp chuẩn bị sách cho bạn học quên mang sách giáo khoa, giúp các bạn cùng lớp chuyền hộp cơm cho các anh chị khác lớp, bao che cho các cặp đôi "lạc chỗ" truyền giấy, nhưng phổ biến nhất vẫn là giúp đưa thư tình. Người được đưa nhiều nhất là nữ sinh tên Annie. First sau khi vào công ty giải trí, gặp qua nhiều mỹ nữ vẫn cho rằng Annie được xưng tụng là nữ thần trường học. Nữ thần cũng không phải ngay từ đầu đã là nữ thần. Vẻ đẹp của cô được phát hiện trong cuộc thi hợp xướng của lớp trong Liên hoan nghệ thuật năm thứ hai của trường trung học cơ sở. Quay lưng lại toàn trường, Annie quay lại cúi đầu cảm ơn các thầy cô và học sinh sau khi chỉ huy dàn đồng ca một cách hoàn hảo, cô mặc chiếc váy trắng và nhún nhảy cùng làn gió, tóc mái hơi dài khi nâng người lên cũng không che khuất đôi mắt to kia của cô. Sau cuộc thi, mọi người quan tâm không phải thứ tự, mà là tên của nữ chỉ huy lớp 8 – 5 kia! Không khó để biết tên, chỉ cần giả vờ đi ngang qua, mạnh dạn nhìn cô gái một lúc là có thể thấy tên được thêu trên đồng phục của trường. Nam sinh cùng tầng với Annie như nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng, nhao nhao đến lớp xin tài khoản mạng xã hội, nữ sinh không cho liền đổi sách lược nhờ bạn học khác giúp đưa thư tình, đưa bữa sáng. Các bạn học ở các tầng khác sau khi nghe nói cũng nóng lòng muốn thử, bị chủ tịch hội thanh tra học sinh trung học bắt mấy được phạt chạy rồi phải lặng lẽ đi về. Các bạn nam Thpt không chỉ khác tầng mà còn khác tòa, khi đứa nào cũng đau đầu không biết bày tỏ tình cảm ra sao, một bạn cùng lớp đã đùa rằng: "Để cho hội thanh tra học sinh hỗ trợ đưa a." Vì vậy First trở thành nhân viên truyền thư tình của 2 lớp thậm chí các lớp khác, mặc dù lúc ấy tay trái của anh còn bó bột.

Không phải cách duy nhất là viết thư tình, cũng không cần phải là nữ thần Annie, nhưng một khi bắt tay vào viết thì sẽ có người làm theo, có thể vì viết thư tình cảm hơn, có thể vì cái ham muốn thắng thua chết tiệt, muốn trở thành người đầu tiên gây ấn tượng với nữ thần, trong hai ba năm tới, ngày càng có nhiều người viết thư tình, cả nam và nữ, đàn chị đàn em đều có và họ đều nhờ First giúp đỡ. Bởi vì bản thân Annie chỉ nhận thư tình của First, khi hồi âm từ chối cũng phần lớn nhờ anh giúp đỡ. Có lẽ là ngay từ đầu thấy First đang bó bột còn phải hỗ trợ đưa tin thật đáng thương, cũng có thể là đơn thuần không tiện cự tuyệt hội trưởng hội học sinh, tóm lại First trở thành "bồ câu đưa thư" cho những học sinh ngưỡng mộ các nữ thần trong toàn trường. Mỗi lần anh đưa thư xong vội vàng chạy về lớp, Khaotung đều giễu cợt anh, ngoài miệng nói "Bồ câu đưa thư về rồi" "Bồ câu đưa thư còn biết đường về nhà a" "Bồ câu đưa thư chưa bị người ta bắt a" trên tay sẽ đưa khăn giấy, nước đá vừa mua hoặc là bài tập phát lúc tan học.

Mỗi lần First muốn phản bác, giáo viên lại bước vào lớp.

"Khi nào thì mình mới động lòng viết thư tình gửi tấm lòng như thế này nhỉ?" First nghĩ sau đó.

Hình như là lễ hội nghệ thuật lớp 10. Khi đó đã có đồn đại nói rằng nữ thần nhiều năm như vậy cũng không tiếp nhận một người ái mộ nào, khẳng định là đã có người cô ấy thích. Về phần thích ai, tất cả đều đoán là người đưa thư First. Nếu không tại sao chỉ nhận thư anh đưa? Nếu không tại sao chỉ cho anh tài khoản xã hội? Nếu không tại sao sau khi vào phòng xuất bản của trường, trên tạp chí của trường lại có nhiều bài báo về First như vậy.

Lúc những tin đồn này truyền ra, First thậm chí còn phàn nàn với Khaotung, nói trí tưởng tượng của các bạn học thật phong phú. Chỉ nhận thư của anh? Đó là bởi vì First không giống những bạn học khác lúc đưa tin còn phải mở màn trước mặt cô, anh chỉ là bồ câu đưa thư đơn thuần. Chỉ cho anh tài khoản xã hội? Đó là đôi khi cô phải hồi âm cự tuyệt, cần First giúp, anh vẫn chỉ là bồ câu đưa thư. Còn tại sao tạp chí của trường lại có nhiều bài giảng của First, điều đó giải thích dễ hơn, bởi vì First có khả năng vượt trội! Là một con bồ câu đưa tin có thành tích tốt, nhân duyên tốt!

"Hơn nữa cô ấy thường cung cấp cho tao thông tin trực tiếp về các hoạt động." First nói với Khaotung như vậy.

Khaotung lại hỏi: "Vậy mày có thích cô ấy không?"

"Thích chứ." First không cần nghĩ ngợi trả lời: "Tất cả mọi người thích cô ấy mà."

"Vậy tất cả mọi người đều tỏ tình, mày lại không tỏ tình?"

Những lời này của Khaotung đã ảnh hưởng đến quan điểm tình yêu của First. Lúc ấy anh nghĩ: "Thích thì phải tỏ tình sao? Vậy mình có nên tỏ tình không?" Suy nghĩ một tuần, anh có thể giải quyết tất cả các bài toán học khó khiến anh bối rối trong nửa tháng, nhưng anh vẫn không biết có nên tỏ tình hay không.

Đó là một liên hoan nghệ thuật khác, người chỉ huy lớp 10 – 5 vẫn là Annie, First đã lên sân khấu nhìn bóng lưng màu hồng phấn kia ở dưới sân khấu nghĩ: "Bóng lưng Khaotung vừa mới chỉ huy trên sân khấu là như thế nào? Có phải cũng đẹp như vậy hay không? Hăng hái như vậy? Khi gió thổi lên, áo sơ mi trắng không vừa người kia có thể phồng lên hay không? Giống như chiếc váy hồng của Annie bồng bềnh, giống như một con mèo màu cam quấn quýt lượn quanh những người bên đường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net