CHƯƠNG 139: ĐẠI NÁO NÚI HOANG HẮC ĐIẾM TÂM 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy chương đầu edit còn hơi khớp, mình sẽ tranh thủ beta lại, mọi người thông cảm đọc đỡ, mấy chương sau team edit vững hơn tí rồi 😅
————————————————
Edit: Giang, Tiểu Hoa Hoa
Beta: Luy

Phù Dao thất thanh nói: "... Ngươi?!"

Hoa Thành hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý tới hắn. Lan Xương thấy thế bèn bỏ chạy. Phù Dao phát giác, đột nhiên quay đầu lại, nói: "Đứng lại!"

Hắn còn chưa kịp bước chân ra ngoài, một dải lụa trắng bỗng chốc được tung ra, bao lấy cổ chân Lan Xương. Lan Xương té nhào ngay tại chỗ, nằm trên đất cuộn mình ôm bụng dưới, xem ra thai linh kia lại âm thầm tiến vào trong bụng nàng. Tạ Liên vừa thu Nhược Da lại vừa nói: "Ngươi tưởng ngươi kêu là nàng đứng lại à? Hô to cũng vô dụng thôi. Đúng rồi, ngươi mới nói tướng quân nhà ngươi, tướng quân nhà ngươi làm sao?"

Phù Dao không trả lời, hừ một tiếng, tiến lên tóm lấy cánh tay Lan Xương, xem ra thật sự nổi giận rồi, nắm một cô gái chặt như vậy, động tác không những không chút khách khí, lại còn mắng một câu "Mẹ nó", thế này một chút cũng không giống Phù Dao. Nào ngờ, hắn còn chưa kịp kéo Lan Xương đi, bụng nàng bỗng nhiên nhô lên, phóng ra một bóng ma màu trắng, rít gào đánh về phía Phù Dao.

Thai linh!

Mỗi lần nó trở lại bụng mẹ sẽ tích trữ một nguồn năng lượng mới, bởi vậy đòn đánh này rất hung ác. Phù Dao không thể không tập trung tinh thần đối phó, tung ra một chưởng. Thai linh như quả bóng cao su bị hắn đánh va vào vách tường "Ầm" một cái, sau đó lại bật sang Tạ Liên. Phù Dao nói: "Bắt lấy! Đừng để nó chạy!"

Tạ Liên còn chưa nhúc nhích, Hoa Thành đã chắn trước người y. Thai linh tròn như quả bóng kia vừa tới trước mặt hắn liền thắng lại, lần thứ hai chuyển sang đánh úp về phía Phù Dao. Bên này một đoàn quỷ cầu ở hành lang bắn loạn xạ, phía dưới cũng loạn không tưởng. Chỉ nghe bọn "tiểu nhị" dưới lầu đang cầu xin tha thứ: "Các vị đạo trưởng giơ cao đánh khẽ! Chúng tiểu nhân cũng chỉ vì kiếm miếng cơm ăn thôi!" "Đúng ạ, cũng không dám nữa! Thật ra ngày thường bọn ta quá lắm cũng chỉ ăn gà con, đều tại cái vị Thanh... Đại gia áo xanh nhất quyết bắt bọn ta làm thuộc hạ của hắn, nên bọn ta mới làm ra việc này, hắn hiện tại đang ở phòng bếp đó! "

Thấy tình cảnh loạn cào cào, Tạ Liên nghĩ tới một chuyện, bèn nhảy xuống từ lầu hai. Thích Dung đang ở trong phòng bếp ngoe nguẩy hai chân, một bên đắc ý nhếch mép, một bên đắc ý chờ "cơm" đưa tới cửa, nhưng chợt nghe tiếng "Ầm ầm!" vang thật lớn, một bóng người đá sập một bên tường, nhảy vào ló đầu hỏi: "Thích Dung, Cốc Tử đâu?"

Này chính là phương thức điển hình của Võ Thần khi vào cửa, doạ Thích Dung sợ đến nhảy dựng lên: "Ngươi?! Sao lại xuất hiện nữa? Sao ngươi không gõ cửa mà nhất định cứ phải đi vào kiểu này hả?!"

Tạ Liên không nói hai lời, hai lần sấn đến là đúng hai lần "Đùng đùng" đem hắn đánh tới rối bời, ấn hắn như ấn con vịt trên thớt gỗ nói: "Bớt nói nhảm đi. Ngươi đem đứa bé kia đi đâu rồi?!"

Thích Dung nhe răng trợn mắt nói: "Ha ha ha, ngươi nhìn xem dưới đất toàn là cái gì?"

Dưới đất toàn là cái gì? Là xương người!

Tạ Liên phẫn nộ, tay hơi dùng sức, Thích Dung gào khóc thảm thiết: " Á á á á tay! Tay nè bẻ đi! Bẻ đi bẻ đi! Thái tử biểu ca chờ chút! Được được, ta thành thật khai báo, ta lừa ngươi, chưa ăn! Chưa ăn! Định ăn thôi, còn chưa kịp ăn đây này! "

Tạ Liên nói: "Cốc Tử ở đâu?"

Thích Dung nói: "Đừng đè đừng đè! Ta khai, thằng con ghẻ đó ở trong phòng chứa củi bên cạnh, ngươi mở cửa là nhìn thấy ngay!"

Tạ Liên ra lệnh cho Nhược Da trói Thích Dung lại, còn y thì mở cánh cửa nhỏ bên phòng bếp ra, Cốc Tử quả nhiên đang cuộn mình nằm bên trong. Tạ Liên xem thử nó còn thở không, thấy Cốc Tử vẫn đang hô hấp đều đặn, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng bừng, tựa hồ đang ngủ say, nhưng khi đến ôm lấy thì lại thấy cơ thể đứa nhỏ nóng phỏng cả tay, hình như đang phát nhiệt độ rất cao, y thầm nghĩ không ổn rồi.

Lúc này, đám hoà thượng kia cũng tràn vào. Vừa vào phòng bếp, dẫm phải đống xương dưới đất suýt nữa trượt chân, nhìn mà giật mình, đồng loạt nói: "Hả? Hắc điếm!"

"Lẽ nào những món ăn bên ngoài kia... Tất cả đều là... Thịt người?!"

"Ta đã nói không có móng gà nào thon dài như ngón tay mà!"

Đúng vào lúc này,lại có một tiếng vang thật lớn, trên trần nhà xuất hiện một cái lỗ to, một bóng trắng bay vào. Mọi người nói: "Cái gì vậy?!"

Lát sau, Phù Dao cũng từ trong phòng nhảy xuống, một tay ném ra mười mấy tấm bùa vàng, quát lên: "Tất cả cút ngay! Đừng cản trở ta làm công vụ!"

Mọt người nói: "Á! Cao nhân!"

Ngay lúc đó, Lan Xương cũng nhào người xuống, nói: "Đừng đánh nhau với hắn!"

Mọi người lại nói: "Á! Nữ nhân!"

Những tấm bùa vàng như đao phóng đến, Tạ Liên lách nhẹ đã né được chúng nó, Thích Dung thì không cách nào tránh được, lưng bị đâm chi chít một mảng lớn, kêu la thảm thiết: "Giết quỷ rồi!!!"

Mọi người ùa lên, vây quanh hắn tập trung nghiên cứu, thở dài nói: "Kỹ thuật ném bùa bày... Thực sự có thể nói là vô cùng tinh diệu .."

Chỉ là một gian phòng bếp, thoáng chốc chen chúc một đống người, nói chuyện nhao nhao ồn ào. Phù Dao đuổi theo thai linh kia lúc nhảy lên cao lúc xuống thấp, Lan Xương thì đuổi theo Phù Dao trong trạng thái gần như điên cuồng. Thích Dung nửa bên mặt bị Tạ Liên ép ở trên thớt gỗ đến biến dạng, nửa dưới bị Phù Dao ném đầy bùa vàng, như bị đóng đinh xuống sàn, còn bị một đám người vây xem, thỉnh thoảng lại bị Lan Xương giẫm cho mấy phát, gào khóc nói: "Tại sao? Sao lắm người vậy? Ngươi là ai? Ngươi là ai? Mẹ nó có định để người ta kiếm cơm không hả??? Tại sao đi đâu cũng bị như vậy??? Bộ các ngươi có thù với ta à?!"

Nói tới đây, mắt hắn hơi chuyển động, đột nhiên nhìn xuyên qua bức tường bị sụp ngay góc bếp, liếc ra ngoài khách điếm. Hoa Thành ở bên ngoài cứ như  không thấy cảnh tượng hỗn chiến bên này, bình tĩnh ngồi dưới một gốc cây, lại còn rất ung dung thoải mái, lấy vàng lá ra xây cung điện. Cũng không biết hắn đã buồn bực ngán ngẩm chơi bao lâu rồi, trước mặt đã dùng mười mấy mảnh vàng lá dựng lên một căn phòng hoa lệ nho nhỏ.

Thích Dung lúc này cao giọng gọi lên: "Đại gia mau nhìn bên ngoài đi! Quỷ nhỏ Huyết Vũ Thám Hoa!!! Với hắn đều có cừu oán đó!!! Cơ hội mất đi là không trở lại đâu...!!!"

Lời còn chưa dứt, một đao sáng lấp lóa, phút chốc dính máu tươi phay ngang miệng hắn trong lúc đó. Mà chuôi đao, Tạ Liên lại đang nắm trong tay. Y mỉm cười hỏi: "Hả? Ngươi gọi quỷ gì đó?" Thích Dung hoàn toàn không nhìn thấy Tạ Liên làm sao nhét được thanh đao vào trong miệng hắn, chỉ cảm thấy miệng mát lạnh, đầu lưỡi liền cảm giác phía trước đột nhiên có thêm một vật sắc bén đến cực điểm, tuy rằng không mất một sợi tóc, nhưng nhiều hơn nữa là nếu cử động một ly, miệng liền đầy máu, bị dọa một trận, vội im bặt .

Nhưng mà, mọi người đã xem đến khách điếm ở ngoài xa xa chính là Hoa Thành đang xép điện bằng giấy thếp vàng chơi đùa, nói: "Là hắn sao?!"

"Tám phần mười là đúng rồi!"

Tạ Liên một tay ôm Cốc Tử một tay kéo Nhược Da chạy vội đi ra ngoài. Thích Dung bị Nhược Da trói trên đất tha một đường, vừa bị kéo vừa thét to: "Chó Tạ Liên ngươi khẳng định là con mẹ nó cố ý ! Ta chưa từng thấy ngươi nham hiểm như thế còn giả Bạch Liên a a a a a ---------"

Mọi người thương lượng một chút, nói: "Trùng.... Trùng hay không trùng?"

"Cẩn thận có trò lừa. Bằng không trước tiên chúng ta đến gần nhìn cho rõ hơn?

Đúng vào lúc này, Hoa Thành cũng đáp xong tiểu Kim điện, đứng dậy nhướn lên một bên lông mày, nhìn xuống điện nhỏ lúc nãy chính mình tạo ra, nhẹ nhàng đá một cái.

Ào ào ào, kim điện sụp.

Mà toà khách điếm kia, cũng ầm một tiếng liền đổ theo.

Ảo giác bị phá bỏ. Tạ Liên quay đầu lại nhìn, ở phía sau hắn, khách điếm không còn nữa, chỉ còn một ngôi nhà tranh nát nhỏ mà thôi. Tại đây lại thâm sơn cùng cốc, có loại nhà này mới là bình thường, vừa rồi toà khách điếm này, hóa ra dung thuật Che Mắt tạo thành .

Đám tăng đạo kia còn chưa kịp đuổi theo ra đã bị đè bẹp ở dưới một đống gạch, đá, dầu đầy rơm rạ sớm đã hôn mê bất tỉnh. Tạ Liên chạy chậm đến chỗ Hoa Thành, nói:" Tam Lang, đệ sử dụng pháp lực như vậy, sẽ không chịu ảnh hưởng sao?"

Hoa Thành vung tay lên, những giấy thếp vàng biến mất không còn tăm hơi, nói:"Ca ca yên tâm, trình độ của ta không ngại việc này"

Lúc này, một mảng nóc nhà bị nâng lên, Phù Dao từ một mớ rơm rạ chui ra, cả giận nói:"Ngươi không ngại, nhưng ta lại có!"

Hắn thật vất vả mới bắt được thai linh kia, nhưng trước mắt lại tối sầm, vừa ngẩng đầu đã thấy ngay nóc nhà rách nát rơi đúng ngay trước mặt, có thể nói là chật vật đến cực điểm. Phù Dao từ trên đầu lấy xuống một đống rơm rạ, hùng hổ đi đến trước mặt Tạ Liên và Hoa Thành, đối mắt với Hoa Thành tức giận nói:"Ngươi cái này....là cố ý đi?!"

Hoa Thành chớp chớp mắt, không bác bỏ cũng không thừa nhận, chỉ nhìn về phía Tạ Liên. Tạ Liên liền nắm vai hắn để ra phía sau, nói:"Không có không có. Khẳng định không có. Tiểu hài tử ra tay không biết nặng nhẹ, xin lỗi ngươi, Phù Dao"

Phù Dao đầu tóc rối bời, biểu tình không thể tin tưởng nổi, nói:"... Tiểu hài tử!? Thái tử điện hạ ngươi không coi ta mù đến nỗi không nhận ra đây là ai?"

Tạ Liên mờ mịt nói:"Ngươi nói gì vậy, đây đích thực là một tiểu hài tử đó".

"...."

Phù Dao mắt nheo lại nhìn chằm chằm Hoa Thành, lại nghe phía sau vang lên tiếng "khách khách" lay động, Lan Xương cũng xóc lên một mảng nóc nhà, bò ra. Phù Dao quay trở lại đi tìm nàng. Tạ Liên thở phào nhẹ nhõm, đem y ngồi xuống đất, đúng lúc này, bên tai y một thanh âm mang chút do dự mà vang lên:"Điện hạ...?"

Động tác của Tạ Liên khựng lại, nói:"Phong Tín...?"

Bên kia quả nhiên là Phong Tín, nghe tới cũng thở phào nhẹ nhõm, nói:" Thật tốt quá, quả nhiên khẩu lệnh của huynh vẫn chưa thay đổi"

Tạ Liên không khỏi gượng cười. Tám trăm năm trước hắn lần đầu tiên sử dụng khẩu lệnh thông linh, đó là "đọc thầm một ngàn lần Đạo Đức Kinh là được", tám trăm năm sau, vẫn không có đổi, mà Phong Tín cũng còn nhớ. Tạ Liên nhớ rằng khi Phong Tín lần đầu nghe tới cái khẩu lệnh thông linh đó đã cười đến bộ dạng khàn cả giọng, chuyện cũ lại có chút hoài niệm, nói:"Là không có đổi. Thượng thiên đình mọi sự ổn chứ? Sự việc của Linh Văn Quân Ngô đã biết chưa?"

Hoa Thành nghe ra là y cùng Thần quan ở Thượng thiên đình nói chuyện, tự giác mà tránh xa một chút, đưa tay đặt lên trán Cốc Tử, xem có hay không sinh bệnh . Phong Tín thanh âm trở lên nghiêm túc nói:" Thật không ổn. Đã biết. Thượng thiên đình bây giờ giống như thiên hạ đại loạn"

Tạ Liên thở dài:" Thượng thiên đình, chuyện lớn chuyện nhỏ đều do Linh Văn đảm nhận, cũng khó trách. Trên thượng không còn văn thần nào có thể sao?"

Phong Tín nói:"Trên đỉnh, không ai được việc. Ngày thường một đám đều mắng Linh Văn là hiệu suất thấp như mắng cẩu, như kiểu nếu mình ở vị trí đó sẽ làm tốt gấp mười lần, hiện tại Thiên đình đang gặp rắc rối, chẳng tên nào dùng được. Chỉ là bên tập hợp tin tức đều đã bất tỉnh, vài văn thần khác từ chối không làm. "

Tạ Liên lắc lắc đầu, lại nghe Phong Tín nói:" Hơn nữa không chỉ Linh Văn, Mộ Tình cũng xảy ra chuyện rồi. Ban đầu bị giam giữ bên trong, hắn đả thương Thần quan trông coi, chạy trốn "

" Cái gì?! "

Nghe vậy, Tạ Liên giật mình, ngẩng đầu nhìn Phù Dao, phía kia thiếu niên hắc y trước mặt Lan Xương nói gì đó , đôi long mày nhíu lại, càng them mấy phần lo lắng.. Tạ Liên đi càng xa hơn, hạ thấp giọng nói:"Mộ Tình xảy ra chuyện gì?! Tại sao lại như vậy?"

Phong Tín nói:"Không riêng gì hắn,toàn bộ thần quan Huyền Chân điện của hắn đều bị đình chức một lượt đợi điều tra, đều vì cái thai linh kia"

Tạ Liên càng trầm giọng" Linh hồn thai nhi kia làm sao, có thật có quan hệ với hắn? "

Phong Tín nói:" Ừm. Ở trong quá trình trấn áp các yêu ma tản đi, Mộ Tình phụ trách ma nữ Lan Xương cùng thai linh, chưa bắt được, đã để chúng chạy. Thế nhưng trong quá trình bắt, cái thai linh chỉ nhận mộ tình, nói đem nó từ trong bụng mẹ đi ra. Tươi sống từ người mà luyện thành tiểu quỷ , chính là Mộ Tình"

"Không thể!"

Tạ Liên bật thốt lên:"Không thể !, Mộ Tình người này tuy rằng... Nhưng hắn lí do nào lại làm ra loại chuyện như này"

Phong Tín nói:"Không biết. Nhưng có người nói rằng. có một loại tà thuật lợi dụng cái chết mà tu luyện, có thể nhanh chóng đạt mục đích phi thăng. Hiện tại rất nhiều người cũng hòai nghi hắn phi thăng có phải là tu luyện tà thuật này, cho nên định giam giữ trước, từ từ điều tra mọi hành động của hắn, ai biết hắn dễ kích động, một thân chạy trốn, lần này đều chắc chắn hắn có tật giật mình, chạy án"

Tạ Liên nói:"Từ từ. Việc này, quả thật quá không đúng. Nếu như Mộ Tình là hung thủ, thì tại sao thai linh kia trước ở điện Thần Võ sớm không nhận ra, cố tình ở thời điểm Mộ Tình bị giam giữ mà chỉ ra xác nhận? Này không phải là vu hại sao?"

Phong Tín đáp :"Ta biết bây giờ đã như vậy, cũng không rõ ràng bên đó xảy ra chuyện gì. Nghe nói Lan Xương cùng thai linh không biết người thi thuật là ai, nhưng từ lúc tiểu quỷ bị hóa tà, không bị khống chế, ngay trên người thi thuật cắn một nhát, cho người kia lưu lại vết tích. Cái thai linh kia lúc giao đấu, thấy được ở trên cánh tay của Mộ Tình có một dấu cắn, cái vết cắn này đã cũ, vài trăm năm".

Tạ Liên hỏi: " ...Vết cắn này, cùng với tuổi của thai linh kia, hoàn toàn ăn khớp sao?"

Phong Tín nói:"Hoàn toàn ăn khớp"

Tạ Liên ngưng thần nói:"Mộ Tình giải thích thế nào về vết cắn này?"

Phong Tín nói:" Hán thừa nhận quả thực đã gặp cái thai linh này, nhưng không thừa nhận mình là hung thủ, nói chỉ là muốn giúp đỡ, cứu được thai linh này, trong lúc không cẩn thận vô tình bị nó cắn được. Giải thích này còn không bằng không giải thích"

Không sai, bởi vì 'Thiên tâm hỗ trợ", "bảo vệ trẻ nhỏ", "làm việc tốt không lưu danh", chuyện như vậy để lại ấn tượng lớn, so với Mộ Tình có phần không đúng. Mộ Tình thường ngày chính là rất "độc", xưa nay không bày ra cái gì quá dư thừa ái tâm, thường ngày trên thiên đình cũng không cùng ai giao hảo bằng hữu . Ra chuyện như này, bao biện gì cũng chẳng ai tin, đương nhiên cũng chẳng ai chủ động tìm hắn nói chuyện

. Đại khái chính bởi như vậy, hắn mới chọn tự mình chạy trốn, chính mình điều tra rõ chân tướng. Phong Tín nói:"Tóm lại hiện giờ đâu cũng loạn, điện hạ, giờ ngươi ở đâu?. Đế Quân nói, vạn quỷ tụ họp sợ khó ngăn được. Lập tức quay về tập nghị đi"

Tạ Liên nói: "Ta hiện tại...."

Lời còn chưa dứt, âm thanh lạnh lung của Phù Dao từ phía sau lưng y vang lên:"Ngươi đang nói chuyện với ai?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hoa