CHƯƠNG 147: MINH TƯỚNG QUÂN CÓ HỐI HẬN KHI ĐOẠN KIẾM? 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

            

Tạ Liên hộ pháp cho Hoa Thành, không thể phân tâm. Mà trước mặt Bùi Minh là binh khí hắn quen thuộc nhất, không tạo được một chút uy hiếp nào!

Lúc này, chợt nghe Minh Quang mắng một tiếng: "Quỷ mọi rợ kia! Thời điểm ta đánh ngươi đừng đánh có được không? Đập trúng tay lão tử rồi!" Khắc Ma thế nhưng lại không nhìn thẳng hắn. Thấy hai người kia hơi có va chạm, Tạ Liên túm Bùi Minh lại, nói: "Bùi tướng quân! Khắc Ma không tin ngươi không có ác ý đối với hắn, nhất định phải tìm ngươi đòi một lời giải thích! Ngươi mau khép năm ngón tay mỗi tay lại, cổ tay đặt chéo trên đỉnh đầu, từ đỉnh đầu hạ thấp xuống lại tách ra. Đây là động tác tay cầu hòa thông dụng của tộc bọn họ. Tóm lại trước tiên cứ bày tỏ ý tốt của ngươi với hắn, để cho hắn ổn định lại đã!"

Bùi Minh không hiểu được, nói: "Hả?" Phải biết, bọn họ cùng Khắc Ma có thù với nhau, cũng không phải là hiểu lầm nhỏ nhặt, làm sao mà chỉ bày cái động tác tay kia là có thể cầu hòa? Làm sao có thể để cho hắn ổn định?

Tạ Liên thế nhưng lại không nói lời nào, túm hắn nói: "Nào, trước tiên cùng ta cùng nhau làm động tác này, để cho hắn dừng lại!"

Nhưng mà, Bùi Minh tay bị thương, bị y cào một cái, khóe miệng hơi rút lại, đang muốn làm theo, Minh Quang thế nhưng sớm đã nghe lọt hết những lời bọn họ nói, cướp được Khắc Ma trước mặt, hai tay bắt chéo trên đỉnh đầu, đi thẳng xuống rạch một cái, hai tay tách ra, nhìn hai người kia đắc ý nói: "Không dễ dàng như vậy!"

Ai ngờ, Khắc Ma thấy động tác này của hắn, hai mắt trợn tròn, hắc thiết* trên da nổi lên từng sợi gân xanh, giương ra năm ngón tay, một bạt tai giống như một mặt của cây quạt lá bằng sắt, trực tiếp đập thẳng vào Minh Quang.
* Hắc thiết: sắt đen

Một cái tát kia hạ xuống trong nháy mắt, Bùi Minh cùng Minh Quang đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Lát sau, Bùi Minh mới quay trở lại, nói với Tạ Liên: "Thái Tử điện hạ, ta cho là Minh Quang cũng rất giảo hoạt, không nghĩ tới ngươi so với hắn càng xảo quyệt hơn, Bùi mỗ bội phục."

Tạ Liên lau mồ hôi lạnh, nói: "Đâu có đâu có, hổ thẹn hổ thẹn."

Lúc nãy lời nói kia, nhìn như là nói cho Bùi Minh nghe, nhưng trên thực tế lại là nói cho Minh Quang nghe. Minh Quang sau khi nghe được, vì không để cho bọn họ được như ý, tất nhiên sẽ giành lấy lòng Khắc Ma trước. Nhưng mà, Tạ Liên dạy cái động tác này, căn bản không phải là cầu hòa, mà là khiêu khích. Hơn nữa trong tiếng Bán Nguyệt, đây là khiêu khích có tính công kích mạnh nhất, đại khái giống như là "Chém đầu chó nhà ngươi, chơi luôn vợ ngươi, giết cả nhà ngươi, đào mộ tổ tiên ngươi", uy lực của cả bốn liên kích này, Khắc Ma sau khi thấy, không giận dữ mới lạ. Nếu như đổi lại tình huống khác, Minh Quang nghe được lời Tạ Liên có thể sẽ còn hoài nghi tính chân thực, nhưng giờ là tình huống khẩn cấp, tay Bùi Minh đã nhanh chóng giơ lên, không cho phép hắn suy nghĩ nhiều, lúc này mới bị mắc lừa.

Minh Quang bị Khắc Ma một chưởng đánh bay liền nhanh chóng phản ứng, muốn cứu vớt lại, nhưng mà ngôn ngữ không thông, hắn lại theo bản năng rống to hơn, nhìn giống như là đang trù ẻo mắng chửi Khắc Ma . Hắn cũng thử mấy cái động tác tay khác, như chắp tay thi lễ cùng giơ ngón tay cái, nhưng mà, cái này tương đương với một người mới vừa dùng lời nói nhục mạ hạ lưu ác độc nhất nói với ngươi, sau lại đột nhiên cầu xin tha thứ lấy lòng, căn bản là không có thành ý, hoặc là bị cho ăn thêm mấy quả đấm. Cộng thêm Khắc Ma cũng hiểu một ít từ ngữ thô tục nông cạn của Trung Nguyên, vừa đánh vừa chửi, Minh Quang cũng có chút giận, hai người càng đánh càng ác, Bùi Minh thật muốn kêu gào cỗ vũ cho bọn họ. Minh Quang quét khóe mắt quét qua bên này, hết sức tức giận, bỗng nhiên đưa tay lên, lắc lắc với Khắc Ma, ngón tay chỉ mình, rồi chỉ chỉ đám Tạ Liên cùng Bùi Minh, hướng về phía hai người bọn họ, rồi lần nữa làm động tác chắp tay trước ngực xong tách ra.

Khắc Ma quả nhiên ngừng lại, cau mày hỏi: "Ngươi rốt cuộc là làm với ta hay là đang làm với bọn họ?"

Tạ Liên thầm nghĩ không xong rồi, nhưng mà, lại không dám tùy tiện mở miệng, bởi vì không chắc phải thế nào mới lừa được Khắc Ma. Minh Quang thấy có chuyển biến tốt, tiếp tục ra sức, lúc chuyển qua hướng Bùi Minh thì mặt mũi dữ tợn lặp lại cái động tác kia, lúc chuyển qua hướng Khắc Ma thì bình tĩnh lại. Phối hợp cùng ánh mắt vẻ mặt, như vậy lặp đi lặp lại, Khắc Ma quả nhiên hiểu ý hắn:

Cùng chung kẻ địch!

Sau khi nhất trí, Minh Quang cùng Khắc Ma lại lần nữa hướng về phía vòng đầy đe dọa. Tạ Liên trong lòng sốt ruột, hít sâu một hơi, lấy tiếng Bán Nguyệt cao giọng hô: "Tiểu Bùi tướng quân! Bán Nguyệt!"

Vừa nghe đến hai tên gọi này, Khắc Ma dừng bước lại, lạnh lùng nói: "Hai người bọn họ cũng ở gần đây sao?!"

Tạ Liên không trả lời hắn, chỉ hô: "Tiểu Bùi tướng quân! Bán Nguyệt! Khắc Ma ở chỗ này, các ngươi ngàn vạn lần đừng đi qua đây, chạy trốn nhanh lên! Cũng không cần trở lại nữa!"

Hắn la to như vậy, Khắc Ma tự nhiên sẽ cho là hai người kia thật sự ở gần đây, mà Tạ Liên đang mật báo cho bọn họ, kêu bọn họ chạy trốn, lúc này cả giận nói: "Không dễ dàng như vậy!" Hô xong liền xông ra ngoài, Minh Quang nói: " Này! To con! Ngươi chạy cái gì?! Hắn nhất định là đang lừa gạt ngươi, trở lại ngay!"

Nhưng mà, Khắc Ma đã chạy xa, Minh Quang tức đến giậm chân, mắng: "Ngu xuẩn!"

Tạ Liên lau mồ hôi lạnh, từ trong thâm tâm cảm khái: "Học thêm một ngôn ngữ, cả đời sau có ích vô cùng!" Thấy Minh Quang muốn tiếp tục chém đánh Phương Tâm, hắn lại giơ tay nói: " Khoan đã! Tới phiên ngươi, chúng ta sẽ không khách khí với ngươi đâu."

Minh Quang cười gằn nói: "Các ngươi bây giờ làm sao có thể không khách khí với ta?"

Tạ Liên nói: "Ngươi, có phải đã quên thứ gì hay không?"

Minh Quang nói: "Thứ gì?"

Bùi Minh muốn nói lại thôi, từ phía sau lôi ra một vật, nói: "Món đồ lớn như vậy ngươi cũng có thể quên?"

Hắn kéo ra, rõ ràng là hơn nửa phần eo nối liền với hai cái chân người, Minh Quang vừa thấy, biến sắc, nói: "Hả? Nửa thân dưới của ta!"

Mới vừa rồi, hắn vẫn luôn lấy tay thay cho đi bộ, dùng tay chống đến lanh lợi, vô tình tạo thành thói quen đi lại kiểu này, cư nhiên hoàn toàn quên mất còn chưa lấy nửa thân dưới về. Mà Bùi Minh thừa dịp hắn cùng Khắc Ma đánh nhau gay gắt, đi ra ngoài đem thứ nằm trên mặt đất gần đó, là nửa thân dưới không thể động đậy này lôi vào vòng tròn, đe dọa nói: "Ngươi tốt nhất không nên hành động thiếu suy nghĩ."

Chỉ là, câu uy hiếp này có vẻ vô cùng xấu hổ. Bởi vì, nếu như con tin là một người có thân hình hoàn chỉnh, khi nói những lời này, Bùi Minh có thể đem tay bóp cổ đối phương, có thể túm lấy đỉnh đầu của đối phương, như vậy, hình ảnh trông có vẻ rất có lực uy hiếp, cũng không phải nói cho có vậy thôi. Thế nhưng, bây giờ trong tay bọn họ chỉ có nửa thân dưới, như vậy, tay hắn rốt cuộc nên để chỗ nào, mới có thể không thấy xấu hổ, mà vẫn có thể làm đối phương kinh sợ đây?

Nghĩ không ra được, vì vậy, Bùi Minh không thể làm gì khác hơn là đạp chân của hắn. Minh Quang nói: "Ngươi đang đùa giỡn với ta ở đây à?"

Tạ Liên cũng hiểu được tình trạng này thực sự quá không nghiêm túc, uyển chuyển nói: "Bùi tướng quân, giẫm lên chân không có sức thuyết phục gì đâu, ngươi có thể hay không...cho hắn thấy ngươi bắt được điểm yếu của hắn."

Bùi Minh nói: "Thái tử điện hạ, ngươi không thể nói một câu nhẹ nhàng như vậy được, nếu không phải Bùi mỗ không muốn làm cái cử chỉ hạ lưu không đẳng cấp lại không có da mặt như vậy, ngươi nghĩ rằng ta muốn giẫm chân sao? Không bằng ngươi đến bắt chỗ yếu hại của hắn đi."

"..."

Nói chung, dù sao hai người cũng không muốn bắt cái chỗ hiểm này. Tạ Liên nói: "Mà thôi. Không bằng chúng ta đây như vậy đi!"

Thương lượng trong chốc lát, hai người mỗi người nắm một chân của Minh Quang. Cái này có sức uy hiếp hơn, cũng không xẩu hổ nữa. Tạ Liên nói: "Mời lui ra, bằng không, chân thân của ngươi sẽ bị gập đôi lại."

Minh Quang nhưng cười lạnh nói: "Ha! Lẽ nào các ngươi thật sự cho rằng nửa người dưới của ta vô dụng?"

Vừa dứt lời, Tạ Liên liền cảm thấy một luồng sát khí theo lòng bàn tay nhanh chóng kéo về phía trước, lúc này hất tay nói: "Bùi tướng quân cẩn thận!"

Nửa thân dưới giống như đã chết trước kia đúng là không kịp phòng bị, "xoàn xoạt" bay hai chân ra. Bùi Minh cũng đúng lúc hất tay, lúc này mới không bị hai chân mang theo làn gió sắc bén như dao kia đá trúng. Hai cái kia trên không trung bổ nhào lên lật lại một cái, rơi xuống đất trước tiên quỳ một bên gối, sau đó chậm rãi đứng lên, tự mình đứng nghiêm tại chỗ, hành động  lưu loát, rất ra dáng, Tạ Liên kìm lòng không được nói: "Hay!" khen xong mới lập tức sửa lời lại nói, "Không hay!"

Hay cái gì mà hay. y hao tâm tổn trí bố trận làm nên vòng phòng hộ, chính là để Minh Quang không đến tiến vào được, giờ thì hay rồi, tuy rằng nửa thân trên của Minh Quang vẫn ở bên ngoài, nhưng nửa thân dưới đã vào được!

Bùi Minh cũng tỉnh ngộ, nói: "Trúng kế."

Loại yêu ma quỷ quái chân thân bị phân thành hai nửa này, có lúc chỉ có nửa phần trên mới có thể cử động, có lúc cả hai nửa đều có thể. Không cách nào xác nhận được Minh Quang thuộc về loại nào, nhưng nửa thân dưới của hắn mới vừa rồi vẫn luôn trầm lặng, bị đạp cũng không nhúc nhích, Bùi Minh liền cho rằng chỉ là nửa thân trước thôi, không nghĩ đến là hắn cố ý làm bộ không nhúc nhích. Minh Quang ở ngoài vòng vỗ tay cười nói: "Không sao! Cái này gọi là dẫn sói vào nhà, bắt rùa trong hủ!"

Ba người hiện tại trong vòng, Hoa Thành nhắm mắt đả tọa, đang trong giờ phút nguy cấp, kiếm của Bùi Minh sớm đã bị Minh Quang chém đứt, Phương Tâm của Tạ Liên đã sung làm hộ trận "Khóa cửa", hai người đều tay không tất sắc, Tạ Liên đành phải gọi: "Ách Mệnh!"

Loan đao Ách Mệnh nằm trên mặt đất như đồ bỏ đi lập tức đứng lên ngay tại chỗ, bay đến tay Tạ Liên. Tạ Liên cầm chuôi đao, xoay đao chém tới, nửa thân dưới của Minh Quang đá ra một cước, đón một đao, lùi về sau hai bước, suýt nửa ra khỏi vòng, nửa thân trên thì ở ngoài vòng tròn, vẻ mặt khẽ biến, xem ra có chút kiêng kỵ, vỗ vỗ tay, nửa thân dưới kia biến về nguyên hình, một đoạn kiếm dài gần ba thước đằng đằng sát khí treo trên không trung.

Tạ Liên không thường sử dụng đao, nhưng cầm Ách Mệnh, vẫn rất thuận tay, đang định tiếp chiêu, Bùi Minh lại nói: "Thái tử điện hạ, Bùi mỗ không phải cố ý quấy rối vào lúc này, thế nhưng, vị Hoa Thành chủ này của ngươi hình như có chút vấn đề?"

Tạ Liên cả kinh, nhìn lại, quả nhiên, Hoa Thành càng chau mày hơn, hai tay vẫn như cũ đặt ở đầu gối đã run nhè nhẹ. Y vừa phân tâm, nửa lưỡi kiếm gãy kia liền canh đúng thời cơ đâm tới. Chính vào lúc này, Ách Mệnh tự động thoát khỏi tay Tạ Liên, trên không trung "Keng" một cái tiếp đòn của đoạn kiếm kia.

Tạ Liên nói: "Ách Mệnh, phiền ngươi trước tiên chống đỡ một chút!" Ngồi xổm xuống trước mặt Hoa Thành, nói, "Sao lại thế này? Rốt cuộc xảy ra vấn đề gì?"

Bùi Minh nói: "Thái tử điện hạ ngươi đừng hỏi ta, Bùi mỗ đối với Quỷ Vương cũng không hiểu rõ như ngươi!"

Tạ Liên nói với Hoa Thành: "Tam Lang! Ngươi có nghe được không? Đừng nhịn, ra đây đi!"

Lúc này, chỉ nghe Minh Quang ở ngoài vòng tròn quát lớn: "Một cây đao nhỏ nhoi, cũng dám ngăn cản ta!"

Đang lúc nói chuyện, lưỡi kiếm gãy của Minh Quang cùng Ách Mệnh trong nháy mắt đã giao chiến mười mấy chiêu trong không trung, tia lửa bắn tung tóe. Nếu là loan đao Ách Mệnh thường ngày, đương nhiên sẽ vững vàng chiếm thế thượng phong, nhưng hiện tại, ở trước trường kiếm cao lớn Minh Quang, Ách Mệnh teo nhỏ nhìn qua thật có chút giống một đứa nhỏ đang đánh nhau với một người trưởng thành, tuy rằng hung hãn, nhưng bởi vì tay chân không đủ dài, khó tránh khỏi bị hạn chế. Có mấy lần tình hình vô cùng nguy cấp, Tạ Liên trong lúc cấp bách tranh thủ quay lại nhìn một cái, nói: "Cẩn thận!"

Sau khi hắn hô xong, Ách Mệnh bỗng chém ra một cơn gió lốc màu bạc, chém trúng lưỡi kiếm gãy kia. Minh Quang ngoài vòng tròn "A!" một tiếng, xem ra lần này bị chém trúng không ít. Tạ Liên khen: "Ách Mệnh giỏi!"

Bùi Minh bỗng nhiên nói: "Đợi một chút, thái tử điện hạ, ta cảm thấy ngươi khen nó một tiếng, nó hình như lớn ra thì phải?"

Tạ Liên chăm chú nhìn kỹ, nói: "Thật vậy sao?"

Bùi Minh nói: "Hình như vậy. Bằng không ngươi thử lại lần nữa xem?"

Dù sao cũng chỉ là khen khen mà thôi, Tạ Liên nhân tiện nói: "Được. Ách Mệnh, nghe rõ: ngươi, anh tuấn tiêu soái, khả ái thiện lương, cơ trí thông minh, ôn nhu kiên cường, đệ nhất thiên hạ..."

Lời còn chưa dứt, y liền ngừng miệng, Bùi Minh vỗ tay bốp bốp bốp, Minh Quang ngoài vòng tròn vẻ mặt không thể tin được, hổn hển nói: "Còn có loại tà thuật này? Sao ta lại chưa từng nghe qua!"

Nửa điểm không hề giả! Tạ Liên mỗi lần khen một câu, thân hình Ách Mệnh liền thon dài ra một tí, nếu như nói mới vừa rồi giống như một đứa bé mười tuổi, lúc này, đại khái giống như một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi rồi!

Lưỡi kiếm gãy kia chống lại Ách Mệnh thoáng cái đã lớn lên, trông có vẻ có chút ứng phó không nổi, đỡ trái hở phải, mà quỹ đạo của Ách Mệnh càng phiêu dật quỷ dị, mắt thấy thắng bại gần trong gang tấc, Minh Quang ngoài vòng tròn thốt ra pháp quyết. Bùi Minh vừa nhìn, lập tức nói: "Không ổn, hắn đem tất cả pháp lực của nửa khúc trên đều truyền tới nửa đoạn dưới!"

Quả nhiên, quanh thân nửa lưỡi kiếm gãy trong vòng hộ pháp bỗng nhiên tràn ngập hắc khí, Ách Mệnh một đao đánh xuống, bị một tầng hắc khí dày đặc không tiêu tán làm văng ra, tà tà cắm xuống mặt đất, Tạ Liên vội vàng đem nó rút ra, nói: "Ngươi không sao chứ?"

Bùi Minh nói: "Không có gì đâu, nhìn ta này." Nói xong lấy tay hắn cầm lấy Ách Mệnh. Tạ Liên đang cảm thấy kỳ lạ, bỗng nhiên trên mặt lạnh một cái, Bùi Minh cư nhiên lại đem Ách Mệnh đính lên mặt y, hơn nữa chỗ chuôi đao, vừa vặn áp lên môi hắn.

"..." Tạ Liên lấy Ách Mệnh xuống, vân vê bờ môi hơi tê dại, buồn bực nói, "Bùi tướng quân, ngươi làm vậy là có ý gì?"

Bùi Minh nói: "Đương nhiên là có ý nghĩa, thái tử điện hạ, mời cúi đầu nhìn."

Tạ Liên vừa cúi đầu, ngay tại chỗ không phản bác được. Ách Mệnh cư nhiên lại trở nên thon dài!

Minh Quang thật sự nhịn không được, ở ngoài vòng tròn mắng: "Mẹ nó, này là tà thuật gì vậy? Các ngươi dứt khoát bày ra hết một lần đi!"

Tạ Liên nói: "Thực không dám giấu diếm, ta cũng muốn biết, đây là lý lẽ gì."

Ách Mệnh tinh thần phấn chấn nhảy dựng lên, lần thứ hai nhắm về hướng lưỡi kiếm gãy của Minh Quang chém tới. Một đao, một kiếm, trên không trung đánh nhau túi bụi. Tạ Liên lần nữa quay lại xem Hoa Thành, Bùi Minh nhìn về phía Minh Quang đang nằm sấp cách đó không xa. Lúc này, toàn bộ pháp lực của Minh Quang đều truyền cho nửa đoạn kiếm đang đấu nhau với Ách Mệnh, nửa thân trên kia đúng là giảm phần lớn uy hiếp. Mấy người đều ý thức được chuyện này, Bùi Minh đứng dậy, đang chuẩn bị đi ra đoạt hắn, một tràng tiếng bước chân nặng nề đang chạy đến, đúng là Khắc Ma đã trở về, hận nói: "Tên Trung Nguyên đạo sĩ giảo hoạt kia, lại nói xạo, ngươi cả đời đều lụm đồng nát đi! Bọn họ căn bản không ở gần đây!"

Vốn dĩ Tạ Liên cũng không trông cậy có thể lừa Khắc Ma đi được bao lâu, nhưng hắn trở về sớm hơn so với tưởng tượng, ngay lúc mấu chốt cũng khó xử lý. Minh Quang mừng rỡ, chỉ Phương Tâm nói: "To con, nhanh! Đem kiếm này đánh bại, phá trận, đám bên trong liền không còn cách nào!"

Căn bản không cần hắn nhắc nhở, Khắc Ma bổ ngang một chưởng, Phương Tâm lệch đi hai tấc; lại một chưởng, lại lệch hai tấc; lại một chưởng, Phương Tâm ngã rồi!

Trận phòng hộ, rốt cuộc đã bị phá!

Nửa lưỡi kiếm kia không cùng Ách Mệnh triền đấu nữa, bay ra ngoài vòng, trở lại dưới thân Minh Quang, biến thành hai cái chân, gắn thành một hình người hoàn chỉnh. Minh Quang nhảy lên một cái, vỗ vỗ Khắc Ma, chỉ chỉ Bùi Minh, chỉ chỉ chính mình, lại chỉ chỉ Tạ Liên, chỉ chỉ Khắc Ma. Khắc Ma hiểu, đây là có ý phân con mồi, gật đầu một cái, một cặp bao cát bằng sắt vỗ vỗ vào nhau, Tạ Liên đi đến ngăn trước người Hoa Thành.

Minh Quang một bên vận động chân, một bên nhe răng cười nói: "Bùi Minh, ngươi không phải còn muốn bẻ gãy ta một lần nữa sao? Lại thử một tí xem nào?"

Bùi Minh không nói, Minh Quang cười lạnh nói: "Tướng quân chiết kiếm*, tướng quân chiết kiếm, khà khà! Thật là cả một câu chuyện khiến mọi người ca tụng. Loại việc này cư nhiên cũng có thể trở thành một câu chuyện được mọi người ca tụng! Có thể thấy được ông trời mắt mù đến cỡ nào."
*Tướng quân chiết kiếm: tướng quân bẻ gãy kiếm.

Bùi Minh nói: "Ta cho đến bây giờ không hề đem nó trở thành câu chuyện được mọi người ca tụng nhất."

Minh Quang nói: "Nói lời vô ích! Giết huynh đệ cùng bộ hạ theo ngươi nhiều năm như vậy, ngươi trong lòng tự hiểu rõ nhất."

Mà cùng lúc đó, Khắc Ma cũng dồn đến trước người Tạ Liên. Tạ Liên cầm Ách Mệnh, thật cũng không sợ hắn, chỉ là lo lắng nếu không để ý, Hoa Thành phía sau xảy ra sơ xuất. Khắc Ma thấy ánh mắt y không chăm chú, dường như đang nghĩ gì đó trong lòng, nói: "Không cần suy nghĩ âm mưu quỷ kế gì, người nói cái gì ta cũng không bị gạt nữa!"

Tạ Liên nói: "Không có lừa ngươi, Bán Nguyệt và tiểu Bùi tướng quân đích thực có ở chỗ này, chỉ là sau khi ta thông báo cho họ biết, bọn họ đều rời đi. Ơ, Bán Nguyệt? Sao ngươi lại ở chỗ này?!"

Khắc Ma cả giận nói: "Ngươi đem ta coi thành thằng ngốc à? Loại mánh khóe ngu xuẩn này..."

Lời còn chưa dứt, một âm thanh từ phía trên hắn vang lên: "Khắc Ma!"

Một câu này là tiếng Bán Nguyệt, hơn nữa còn là tiếng của một người vô cùng quen thuộc. Khắc Ma lập tức ngẩng đầu, trước mặt rớt xuống một vật màu đỏ tím. Hắn nhất thời sắc mặt đại biến, ôm đầu rống to lên: "Cút ngay!"

Thứ rơi xuống, là đặc chủng độc xà của nước Bán Nguyệt, hạt đuôi xà*! Mà tung nó ra, đương nhiên chính là quốc sư Bán Nguyệt quốc.
* Hạt đuôi xà: Rắn đuôi bò cạp.

Bán Nguyệt từ trên cây nhảy xuống, đáp bên người Tạ Liên, nói: "Hoa tướng quân..."

Tạ Liên nói với Khắc Ma: "Đã sớm bảo với ngươi, thật sự là Bán Nguyệt..."

Khắc Ma căn bản không nghe hắn đang nói cái gì, chỉ quát Bán Nguyệt: "Ngươi ném ta!! Ngươi dùng hạt đuôi xà ném ta!!! Ngươi biết rõ ta hận nhất là hạt đuôi xà, ngươi còn dùng nó ném ta!!!"

Bán Nguyệt ngồi xổm xuống, nói: "Xin lỗi...nhưng, ta chỉ biết ném hạt đuôi xà..."

Minh Quang cũng nhìn ra tình thế có biến, cảnh giác nói: "Người tới là người phương nào!"

Một thân ảnh màu đen bỗng chốc từ trên cây đáp xuống, ngăn ở trước mặt hắn, đáp: "Tiền phó Võ Thần quan của Minh Quang điện, Bùi Túc!"

Kỳ binh từ trời giáng xuống, Bùi Minh ngạc nhiên nói: "Tiểu Bùi? Sao ngươi cũng chạy tới chỗ này?"

Tạ Liên liền nói: "Bán Nguyệt, ngươi không phải theo chân Vũ Sư đại nhân sao?"

Nghe được bốn chữ Vũ Sư đại nhân, Bùi Minh khẽ nhíu mày. Bán Nguyệt nói: "Ừ, cho nên, lần này cũng là cùng Vũ Sư đại nhân tới."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hoa